Thánh địa của chúng ta, anh sẽ không cho phép bất luận kẻ nào với bất cứ lý do gì phá hoại
————–
Nữ hầu rất nhanh mang cơm trưa đến, nhìn giỏ hamburger, sandwich, Jack nổi lòng hiếu kỳ không chịu dời tầm mắt khỏi Cal. Cal nâng tay xoa xoa mái tóc vàng của Jack, sau đó tùy tay cầm lấy miếng sandwich lớn cắn một miếng.
“Nhóc cưng, bọn anh còn rất nhiều thứ cần xử lý, so với tưởng tượng của em còn bận rộn hơn rất nhiều.” Cal không bận tâm bưng trà uống một ngụm tiếp tục giải thích: “Ngẫm lại xem, em làm công nhân trong nhà xưởng chỉ cần cõng một gói to nặng trịch từ kho hàng đi đến phân xưởng, sau đó lại từ phân xưởng đi trở về kho hàng, căn bản không cần suy xét chuyện khác. Nhưng mà anh đi làm ở công ty phải xoay quanh bao nhiêu thứ — giấy tờ phân xưởng, thiết kế nhà xưởng, chiêu mộ nhân viên, thời gian làm việc và tiền lương của công nhân, điều phối nhân viên, hợp đồng buôn bán. Này đó toàn bộ đều là chuyện cần suy xét, đương nhiên, nếu lao động cử hành bãi công thị uy, anh phải đến nhà xưởng trấn an công nhân. Trừ bỏ mấy ngày thường công tác ra, anh còn suy xét khai phá một vùng đất mới. Nói ngắn gọn lại, chức ông chủ cũng là công việc phí sức lao động.”
“Nhưng bất cứ ai cũng thà rằng ngồi trong văn phòng than thở, cũng không nguyện ý ở phân xưởng tuôn mồ hôi như mưa, rốt cuộc vẫn là nhà tư bản thoải mái hơn a.” Jack chớp mắt, thời điểm y nói những lời này cảm xúc mâu thuẫn không lớn, nhưng nhìn ra được xuất thân bất đồng khiến y không tán thành Cal ngôn luận.
“Đúng vậy, không ai thích bị người khác khống chế, nghe người ta hô quát. Cho nên, mới nhiều di dân chạy tới Mĩ như vậy, bao gồm cha anh, tuy hiện đã là một trong những đại tư bản uy quyền nhất, bọn họ ban đầu đi vào đại lục này đều vì tìm kiếm một khởi điểm mới cho cuộc đời mình. Hiện tại, đến phiên anh chứng minh giá trị của mình.” Cal nói xong lắc đầu nở nụ cười.
Jack quay đầu nhìn Cal, y chân thành nói: “Anh muốn đem Tennessee biến thành Pennsylvania hiện tại sao? Lò cao và lò luyện than phát ra tiếng ầm ĩ, khói đen mù trời quả thực có thể làm cho Pennsylvania được xưng là Địa Ngục nhân gian.”
Đầu Cal hơi hơi dịch về phía trước, khoảng cách giữa ánh mắt hắn và Jack rất gần. Cal rút đi tươi cười trên mặt, hắn dùng biểu tình cùng chân thành nhìn Jack hứa hẹn: “Anh sẽ biến Tennessee thành Thiên Đường nhân gian, sông Mississippi sẽ trong suốt thấy đáy, tại Tennessee động vật hoang dại có thể tự do chạy giỡn bên trong núi rừng thuộc về chúng nó, bầu trời trong sáng xanh thẳm không một tia âm trầm. Thánh địa của chúng ta, anh không cho phép bất luận kẻ nào với bất cứ lý do gì phá hoại.”
“Anh sẽ kiến thiết nhà xưởng ở Tennessee, ô nhiễm là khó tránh khỏi, đến lúc đó nước sông Mississippi sẽ giống sông Thames tanh tưởi. Mà nếu hoàn toàn là nông nghiệp thì không thế nào kiếm tiền, lúc trước phát sinh một vòng khủng hoảng kinh tế đã chứng minh nước nông nghiệp đều là thịt mỡ mặc người xâm lược.” Jack nói quả thực khiến Cal kinh ngạc, cậu nhóc của hắn hiểu biết so với hắn nghĩ còn khá hơn nhiều.
“Jack, như vậy em cho rằng cái gì làm cho nông nghiệp chỉ vào không ra?”
Cal cố ý đặt vấn đề khó xử để Jack tự hỏi, y có chút chần chờ đưa ra đáp án: “Đại khái là sản phẩm nông nghiệp ở bất cứ địa phương nào đều có thể mua được, mà sản phẩm công nghiệp có chút khó mua hơn. Em cảm thấy thuế quan có quan hệ rất lớn, sản phẩm nông nghiệp thuế quan luôn phi thường cao, máy móc nông nghiệp nhập khẩu cũng làm cho nông dân ăn không tiêu. Em trước năm mười lăm tuổi sống ở nông thôn, về loại chuyện này có thấy qua một ít.”
Hàng rào thuế quan và sản nghiệp kỹ thuật thăng cấp — Mĩ quốc bảo trì kinh tế ưu thế hai ** bảo Jack dùng câu chữ y hiểu nói ra, thế nhưng thật sự đoán đúng rồi. Cal vui mừng vỗ vỗ vai Jack, đem một khối hamburger nhét vào miệng Jack, hắn thực suy xét nên hay không về sau mở một vài đại lí thức ăn nhanh, đều là ngành sản xuất kiếm tiền, vì sao không liên hợp thành một để phục vụ chứ?
Kết thúc bữa trưa dã ngoại, Jack hưng trí bừng bừng lôi kéo Cal về bảo tàng tiếp tục hành trình tham quan nghệ thuật của y, hoàn toàn không để ý thân thẻ mình mệt mỏi và sắc mặt Cal đen kịt. Thẳng đến khi Jack trong bảo tàng từ động tác đứng thẳng biến thành tựa vào vách tường, cuối cùng chỉ có thể ngồi trên mặt đất vẽ bản đồ. Cal không để ý hình tượng cõng Jack trên lưng mang ra khỏi bảo tàng. Một trăm bảy mươi hai bức tranh là vật chết, Jack tùy thời có thời gian có thể tới nơi này tham quan, mà hắn không thể nhìn Jack ép buộc thân thể của chính mình.
Lúc Cal về nhà thì thấy ngài Henry, Lovejoy bỏ hẳn thói quen ẩm trà của ông, mà Lovejoy thoạt nhìn bình tĩnh như tuyệt đối đứng yên…
“Ông chủ, ông nên bỏ thói quen này, bác sĩ vừa rồi nói lá trà sẽ khó hấp thu, đối với thân thể ông không có lợi.”
So với việc Lovejoy bình tĩnh, ngài Henry quả thực tức sùi bọt mép, tay phải của ông hiện lên gân xanh ráng giữ thái độ tao nhã, đáng tiếc tay trái cùng Lovejoy cướp đoạt chén trà đã bại lộ ngài Henry không bình tĩnh. Ngài Henry rốt cục ngẩng đầu tăng thêm ngữ khí nói: “Đem hồng trà trả lại cho ta!”
“Xin lỗi, ông chủ, ngài Cal bảo tôi chăm lo thân thể của ông khỏe mạnh, mà bác sĩ đánh giá tiệc trà xã giao ảnh hưởng đến hệ thống máu của ông, cho nên ông không thể uống trà, đương nhiên, cà phê ảnh hưởng giấc ngủ cũng bị cấm.” Lovejoy vừa nói xong thì tay kia nắm cánh tay ngài Henry, ông lão liền rút tay về, hồng trà vững vàng bị Lovejoy thu hồi đặt lên bàn.
“Sữa không phải thứ đàn ông dùng để uống, nếu chỉ có thể uống thứ này, ta thà rằng chết vì dạ dày xuất huyết!” Ngài Henry cố gắng nói lí, mặt mũi mới là vấn đề lớn nhất.
Lovejoy bình tĩnh đem mấy thứ trên khay đặt trên bàn trà — sữa, nước nho, nước anh đào, nước táo… Cal che miệng lại che giấu khóe miệng cong lên, dựa theo trí nhớ của hắn, người cha nghiêm túc lộ ra biểu tình không cách nào hình dung như thế mà cảm thấy thú vị.
“Thưa ngài Cal, cậu Jack, hoan nghênh về nhà, bữa tối một hồi liền chuẩn bị tốt, vui lòng trên lầu tắm rửa thay quần áo cho bữa tối.” Lovejoy săn sóc nói, sau đó lui về phía sau một bước, làm cho khay trong tay mình rời xa tay trái đang vươn ra của ngài Henry.
Cal buồn cười kéo Jack trở lên phòng, dưới lầu còn nghe thấy ngài Henry phẫn nộ thét “Đem hồng trà đưa cho ta!”. Cal nhanh chóng cởi quần áo trên người đổi thành bộ đồ ở nhà thoải mái, Jack còn nhanh hơn, chỉ đem áo khoác và caravat ném qua một bên.
Bữa tối bình thản một cách thần kỳ, ngài Henry không tỏ vẻ gì đối với sự tồn tại của Jack, ông chỉ sau khi ăn xong để lại một câu “Ngày mai chuẩn bị lễ phục cho cậu Dawson, đừng để cậu ta thất lễ.”, liền rời đi phòng khách. Một đêm này Cal và Jack ôm nhau, bọn họ không có bất cứ trao đổi gì, cũng không đụng chạm ái muội. Sáng sớm ngày hôm sau Jack tỉnh trước, y nhìn khuôn mặt say ngủ của Cal, cúi đầu hôn hai má Cal — lúc Cal cười, trên mặt sẽ xuất hiện hai vệt thật sâu.
Lễ tang của ngài Strauss trang nghiêm long trọng, tuy rằng bách hóa Messi không phải do ngài Strauss sáng tạo, nhưng ông đã khiến Messi toả sáng thành danh, càng vì ngành tiêu dùng mở rộng hình thức mới đẩy mạnh tiêu thụ và hấp dẫn người tiêu dùng hơn. Ngài Strauss và phu nhân tình cảm sâu đậm cũng khiến nhiều nữ chủ nhân đối với lễ tang của hai vợ chồng mà thành tâm cúng viếng — hiện tại đàn ông ở xã hội thượng lưu muốn tìm được một người không nuôi tình phụ thật sự quá gian nan.
“Jack, anh không bị Cal khó xử chứ! Tôi nghe mẹ nói hắn đem anh cột vào bên người.” Rose tiểu thư một tay nắm lấy Jack từ phía sau Cal lôi đi, một câu thăm hỏi bị nàng nói thành câu cường điệu, Cal nhướng mày không nói được một lời mỉm cười.
Jack tựa hồ có chút xấu hổ với điều này, y nhìn qua lại một vòng Cal và Rose tiểu thư, sau đó nhìn Rose tiểu thư lộ ra nụ cười có chút cứng ngắc: “Quan hệ giữa Cal và tôi cũng không tệ lắm.”
Rose tiểu thư mở to hai mắt, nàng hiển nhiên không thể tin tưởng điều mình nghe được, trong nháy mắt, nàng liền kéo Jack đến sau Brown phu nhân. Rose tiểu thư hiển nhiên là tính toán dùng thân thể béo tròn của Brown phu nhân che khuất tầm mắt của Cal vẫn luôn nhìn về phía Jack, nàng nhẹ giọng hỏi Jack: “Cal thật sự không có làm khó anh sao? Tôi lúc trên tàu Carpathia nhìn thất sắc mặt anh tái nhợt dọa người, tuy rằng bọn họ nói anh bị cảm lạnh sinh bệnh, nhưng tôi vẫn lo lắng là Cal cố ý làm khó dễ anh.”
“Không, Cal thật sự không có tổn hại tôi, tôi hiện tại rất an toàn. Rose, xin lỗi, tôi lúc ấy đã mang đến phiền toái lớn cho cô.” Trong mắt Jack tràn đầy áy náy, Rose tiểu thư không để ý khoát khoát tay.
“Không có gì, tự tôi muốn một bức họa như vậy, phá tan gông xiềng lúc đó. Tôi triển lãm thân thể của chính mình không có gì đáng để xấu hổ!” Rose tiểu thư giống như nữ đấu sĩ nói xong, sau đó nàng ngượng ngùng cười cười: “Kỳ thật lúc ấy tôi phi thường sợ hãi, may mắn Brown phu nhân ở đối diện, bà ấy cởi áo khoác của mình nhanh chóng phủ trên người tôi, cũng không bị người nào nhìn thấy. Còn lại kỳ thật đều là tin vỉa hè, hơn nữa, sau chuyện này tôi mới biết có một người đàn ông chân chính thưởng thức nội tâm của tôi, tôi tổn thất cũng không phải rất lớn.”
“Như vậy tôi an tâm, nhưng tôi như cũ vì bản thân làm cho cô bất hạnh cảm thấy có lỗi, xin hãy nhận lời xin lỗi của tôi.” Jack cầm tay Rose tiểu thư chân thành nói, Rose tiểu thư đến hiện tại vẫn chưa rõ mọi chuyện bên trong, nàng là người vô tội bị hại, nhưng Jack lại đoán ra đó là cơ hội duy nhất Cal mượn để tách hai người bọn họ ra, cho nên Jack vẫn mang theo lời xin lỗi trong lòng.
Rose tiểu thư hào sảng phất tay tỏ vẻ không cần nhắc lại chuyện này, đứng bên cạnh Rose, ngài Andrew mỉm cười cưng chiều, anh quả thật thật sự hiểu được nội tâm Rose tiểu thư.
Lễ tang qua đi, ngài Henry ngồi trong ô tô phi thường trầm mặc, Cal nhìn cha mình râu bạc vươn tay nắm bờ vai hắn, hắn hiểu được bi ai anh hùng tuổi xế chiều. Ngài Henry chuyển mắt nhìn Cal, lộ ra một nụ cười khiến hắn yên tâm sau đó nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Vui cười trên mặt ngài Henry biến thành không có ý tốt: “Ô, cha nhìn thấy cái gì, kia là Rose tiểu thư sắp kết hôn đúng không? Cậu Dawson của anh cùng nàng ở chung thật sự vui vẻ, ngay cả ngài Andrew có vẻ có chút dư thừa. Cha thấy Rose tiểu thư hoàn toàn không cảm nhận được tai họa thương tổn.”
Cal lướt qua ngài Henry nhìn về phía ô tô đối diện, Jack tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Cal, tầm mắt y lập tức bị Cal bắt được. Jack nhìn Cal nở nụ cười sáng lạn, mà đồng thời phát hiện Cal, Rose tiểu thư lại mang vẻ mặt chán ghét quay đầu đi, trong xe Brown phu nhân và ngài Andrew chỉ có thể xấu hổ cười.
Cal lễ phép cởi mũ dạ ra chào bọn họ, hắn hiện tại không chút lo lắng về quan hệ giữ Rose tiểu thư và Jack, cho dù Rose tiểu thư nhất định sẽ ngoại tình, nhưng Jack là một cậu nhóc thành thực — huống chi kỳ thật Rose tiểu thư cũng không phải là người như thế. Jack đã chìm vào đoạn tình cảm nào, như vậy y chính là tín đồ trung thành nhất của Cupid, muốn làm cho y thay lòng đổi dạ, trừ phi Cupid đem mũi tên vàng biến thành mũi tên duyên.
Cal đem tầm mắt quay lại trên người cha mình, hắn bình tĩnh biểu đạt quan điểm bản thân: “Cha à, cha sẽ không vì mẹ và một quý ông khác mỉm cười nói chuyện với nhau liền hoài nghi bà đối với cha bất trung chứ, bởi vậy, con cũng đồng dạng không có khả năng hoài nghi người mình yêu làm ra loại chuyện này. Trên thực tế, con nguyện ý làm một người đàn ông so với cha càng thêm ngu xuẩn — cho dù Jack và đàn bà, hoặc là đàn ông gây ra tin đồn, con cũng không tin tưởng.”
“Cha, lúc trước giấc mộng lớn nhất của cha chính là giống vợ chồng ngài Strauss như vầy đi, sau khi lớn tuổi cùng vợ mình chết đi.” Trầm mặc hồi lâu Cal đột nhiên nói với ngài Henry, ngài Henry lộ nụ cười khổ, ông phủ định lời Cal.
“Không, cha một chút cũng không cảm thấy cùng nhau chết đi có cái gì đáng giá vui mừng. Thời điểm mẹ anh mất, cha tuy rằng thống khổ muốn chết, nhưng cha thực cảm kích Thượng Đế khiến cha cho tới bây giờ không chết đi, cha dựa theo ý thích của bà ấy mà bố trí lễ tang, lựa chọn hoa hồng chứ không phải mấy thứ làm người ta phiền chán như bách hợp hay hoa cúc. Tiếp tục cuộc sống vài năm ăn chơi đàng ***, ngầm giúp đỡ sự nghiệp của anh, nhìn anh một chút một chút trở nên thành thục, sau đó hiểu lầm cha, cha cảm thấy như vậy thật cũng không tệ. Khi cha yêu bà ấy, dùng hết toàn bộ cảm tình; khi tình yêu bị cắt đứt, bắt đầu cuộc sống mới. Còn cái gì có thể vui vẻ hơn? Đây mới là chân lý cuộc đời.” Ngài Henry nói dương dương tự đắc, ông luôn đợi cơ hội nói ra chân tướng cho con ông nghe, mặc kệ là cuộc sống, cảm tình, hay sự nghiệp, ông rốt cục có thể hung hăng đả kích lòng tự tin to lớn của Cal.
Cal không sao cả mỉm cười: “Con đương nhiên biết lúc khởi nghiệp có sự giúp đỡ của cha, chỉ sợ hiện tại cũng vậy, nhưng đã có lợi, sao lại không sử dụng chứ? Quan hệ huyết thống, cũng là thứ quan trọng nhất trong kinh doanh.”
So với Cal càng có thể đả kích ngài Henry là Lovejoy: “Ông chủ, mời ông không cần thổi phồng bản thân rộng rãi, Thượng Đế sẽ trừng phạt người không thành thật — lúc ông uống rượu luôn là ôm cậu chủ gào khóc, cho nên cậu ấy mới thà rằng rời khỏi nhà.”
“Spicer, câm miệng!” Ngài Henry nghiến răng nghiến lợi nói.