Tâm Chi Sở Hướng

Chương 52




0o0——–0o0

“Nếu, cậu ta đã chết thì sao?”

“Cha, người chỉ có một đứa con.”

————–



Cal cúi đầu vô cùng thất vọng nhìn chằm chằm hoa văn trên sàn, cuối cùng xua tay tỏ vẻ không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này nữa: “Abner, mặc kệ lúc trước tôi có bao nhiêu phụ nữ, đưa lễ vật thông báo với các nàng, quan hệ giữa tôi và các nàng đến đây là chấm dứt.”

Abner cười ha hả, anh đồng tình vỗ bả vai Cal, đến lúc này vẫn còn tưởng rằng Cal bị Bukater tiểu thư thương tổn quá mức nghiêm trọng: “Cal, nếu cậu muốn hoàn mỹ đạt giấc mộng này,  cậu tốt nhất nên tìm lão Lovejoy, là một quản gia xuất sắc, lão luôn tinh thông mấy chuyện này.”

“À, thôi đi, Abner, Lovejoy còn khó hơn so với đối phó phụ nữ, từ nhỏ đến lớn một tay lão ta thu thập tôi, bất quá, tôi bây giờ còn có thể làm gì được? Tôi phải sửa chữa lão từ cha tôi đưa tới, chỉ có lão mới có khả năng hỗ trợ. Toàn bộ New York có người chủ nào bi thảm như tôi cơ chứ?”

Nhìn Cal cười khổ, Abner không khách khí nói: “Cal, cậu thật sự đoạn tuyệt quan hệ với mấy người phụ nữ kia sao? các nàng lúc trước mang đến cho cậu không ít lợi ích. Cậu cùng lắm chỉ là một lần hủy bỏ hôn ước, cũng không phải cả đời này không cưới vợ, thật sự không cần phải trách móc bản thân nặng nề như vậy.”

“Trách móc nặng nề bản thân? À, không, Abner, tôi nghĩ có một việc trước tiên tôi cần nói cho cậu biết, cậu chuẩn bị tâm lý cho tốt đấy?” Cal nghiêm túc ngược lại khiến Abner cảm thấy buồn cười.

“Còn có chuyện gì có thể rung động hơn so với chuyện tập đoàn Morgan bị quốc hội chèn ép chứ? Cậu nói đi, thừa nước đục thả câu cũng không thể làm tôi cảm thấy áp lực gì đâu.”’

“Được rồi, tôi thích đàn ông.” Cal bình tĩnh nói xong, Abner đã dùng cà phê ‘giặt’ cái áo sơmi mới toanh của mình.

“… Ặc, Cal, cậu vừa mới nói cái gì? Tôi gần đây nghỉ ngơi không đủ, lỗ tai có chút không tốt.”

“Ông bạn à, tôi thích đàn ông, y tên Jack · Dawson, chúng tôi đang ở chung.”

“Fuck!” Abner chửi ầm lên, anh giống con sư tử táo bạo đi qua vòng lại trong văn phòng, rốt cục nửa giờ sau bình tĩnh trở lại, anh nghiêm túc nhìn Cal chân thành hỏi: “Cậu nuôi một người đàn ông? Cal, cậu vốn không thích đàn ông, cậu không phải luôn tự hào mình chưa bao giờ nhiễm thói xấu của xã hội thượng lưu sao? Chẳng lẽ chuyện của Bukater tiểu thư đối với cậu có đả kích lớn như vậy?”

Cal đem bàn tay Abner đang nắm tay áo mình đẩy ra, hắn bất đắc dĩ giải thích: “Tôi và Bukater tiểu thư hủy bỏ hôn ước vì cô ta là tình địch của tôi. Còn có, tôi nghĩ cậu hẳn không ngại tính hướng của tôi đâu nhỉ?”

Abner trực tiếp chỉnh lý tóc tai chỉnh chu, anh suy sụp tinh thần ngồi trên ghế, giọng vô lực: “Được rồi, tính hướng của cậu không phải là chuyện khó có thể tiếp nhận, tôi vẫn còn hiểu nổi cậu sao lại đột nhiên sau sinh nhật ba mươi tuổi lại phát hiện bản thân thích đàn ông.”

“Đây là Thượng Đế chỉ dẫn.”

“Đủ, cậu vào thời điểm làm chuyện gì xấu cần lý do bào chữa mới nhớ tới chủ nghĩa nhân từ, nếu tôi là Thượng Đế, tôi sẽ nguyền rủa cậu chết đi bị đày xuống địa ngục.”

Nghe ông bạn học oán giận, Cal nâng mi cười: “Nếu bên trong Địa Ngục có thể kiếm tiền, tôi không ngại.”

“Tốt lắm, chúng ta nên nói chuyện đứng đắn đi, tôi đối với sinh hoạt cá nhân của cậu không có hứng thú, dù sao tôi đã có vợ, đời này cũng không cùng cậu có loại cảm tình gì khác.” Abner đánh gãy mấy lời vô nghĩa của Cal, hắn từ trong ngăn kéo lấy ra một xấp tài liệu thật dày đưa cho Cal: “Đây là những nhà vật lý học và nhà hóa học trước mắt tôi cảm thấy hài lòng, nhưng sinh vật gia không người nào đối với đề án của cậu cảm thấy hứng thú, báo danh chẳng qua là vài giáo sinh, tôi cảm thấy bọn họ đều hướng về phía cậu cung cấp thực nghiệm mới đến, Cal.”

Cal im lặng đọc tư liệu, hơn một giờ sau Cal mới xem xong toàn bộ tư liệu, hắn suy nghĩ kỹ lại, nếu không phải hắn cung cấp quỹ, thực nghiệm quả thật quá mức khổng lồ, nhưng sao hắn cảm thấy mình nhìn thấy được hai cái tên nổi danh thế giới.

“Bác sĩ Langmuir và bác sĩ Waksman nguyện ý mang theo phòng thí nghiệm của bọn họ di nhập đến bang Tennessee. Abner, cậu biết, tôi còn chưa bắt đầu kiến thiết nơi đó, nhưng nó sẽ là công trình lớn.” Lời Cal ngược lại làm cho Abner có chút ngây người.

Abner trong tay còn một phần tư liệu tương tự, anh lật xem hồi lâu, thử cười một tiếng: “Cal, cậu nói bác sĩ Langmuir đáng giá chờ mong tôi còn có thể lý giải, nhưng mà Waksman kia trước mắt đại học còn chưa có tốt nghiệp đâu, một sinh viên học viện nông nghiệp mà thôi, tôi thật sự không hiểu sao cậu lại mong chờ nơi cậu ta như vậy.”

(*Selman Abraham Waskman (1888-1973) là một nhà hóa sinh và nhà vi sinh học người Mĩ đã đoạt giải Nobel sinh lý và y khoa năm 1952

*Irving Langmuir (1881-1957) là nhà vật lý học và hóa học Hoa Kỳ, ông được trao giải Nobel hóa học năm 1932, là người sáng chế ra đèn sợi đốt bằng gas, kỹ thuật hàn hydro, nổi tiếng với ống chân không cao)

… Đây gọi là lợi dụng ‘chất xám’! Cal trong lòng rít gào, hắn lập tức đem tư liệu về Waksman rút ra chụp lên mặt bàn: “Lập tức liên hệ bọn họ đến bang Tennessee, đem tương lai bọn họ trói chặt với công ty chúng ta, tôi muốn toàn bộ phát minh của cậu ta về sau đều đánh dấu tên của tôi. Đem tương lai cậu ta toàn bộ đánh dấu độc quyền trong tay chúng ta, lập tức.”

Cal kích động khiến Abner như cũ không thể lý giải, nhưng người ra tiền là ông chủ, Cal cho tới nay đầu tư cũng không có phạm sai lầm — cứ cho là lúc này đây sai lầm đi, bù tiền đối với công ty bọn họ mà nói ảnh hưởng cũng không lớn. Cal cầm tư liệu lên cau mày hỏi.

“Abner, bác sĩ Langmuir sao lại thiếu tiền, cậu ta gần nhất không phải vừa mới phát minh ra ống chân không cao, hơn nữa đã được đưa vào sử dụng?” Chuyện này không phải Cal không biết, trong trí nhớ của hắn khá rành mạch điểm này, nó khiến hắn cảm thấy kì lạ, phát minh có thể đưa ra sử dụng thì nhà sáng tạo hẳn là không thiếu tiền.

“Công ty Genneral Motors và công ty Ford hiện đang  tranh đoạt địa vị bá chủ ngành sản xuất ô tô, công ty Genneral Motors đã muốn đem thiết kế thân xe và công trình thiết kế công bố, tính thực dụng và ngoại hình đẹp luôn là có chút ma sát.”

Nghe xong Abner giải thích, Cal gật gật đầu, hắn đột nhiên nghĩ đến một vấn đề — phía sau hẳn là những năm đầu công ty Ford suy bại? Ý tưởng này khiến Cal nảy lên rất nhiều liên tưởng, ánh mắt hắn trống rỗng lục lọi lại trí nhớ mình kế thừa, quả nhiên phát hiện cha con Ford có mâu thuẫn, Cal thu hồi biểu tình sững sờ, nở nụ cười.

“Abner, cậu lén đi liên hệ người thừa kế Edsel · Ford của ô tô Ford và trợ thủ Ernest · Kanzler của hắn, nhớ kỹ liên hệ riêng từng người, nói rằng công ty chúng ta đang có ý thành lập một hãng ô tô kiểu mới, chúng ta ra tiền, bọn họ dùng đầu óc hợp tác, đồng ý giao cho bọn họ 25% cổ phần công ty ô tô mới.” Cal khá đắc ý với quyết định naỳ, Abner lại không xem trọng quyết định của Cal.

“Cậu muốn đoạt lấy người thừa kế ô tô Ford? Hắn sớm hay muộn cũng kế thừa gia nghiệp Ford, nhất định không buông tha mà đến giúp cậu.”

Cal không bận tâm khoát khoát tay: “Hắn sớm hay muộn cũng sẽ thay đổi tâm ý, Ford ô tô từ khi sinh sản hình xe T đã qua bao nhiêu năm, bọn họ chưa có sản phẩm mới lạ nào được sản xuất, Ford suy sụp là tất yếu, các quý cô quý cậu xã hội thượng lưu cũng không hy vọng có chung một loại ô tô với những người nghèo, bọn họ đã sớm muốn thay đổi khẩu vị. Hơn nữa lão ông Ford tính tình càng ngày càng cổ quái, lão và con trai trong lúc bàn về cải cách sớm xảy ra mâu thuẫn không có biện pháp hòa hoãn. Lui một bước mà nói, cho dù cậu Edsel không muốn gia nhập vào chúng ta thì có quan hệ gì chứ? Trợ thủ của hắn cũng không phải con trai  lão Ford, người đàn ông nào sẽ buông lơi sự nghiệp của mình để nhân nhượng một ông già tính tình cổ quái?”

“Được rồi, tôi sẽ cố hết sức thử, nhưng cậu không cần ôm hy vọng quá lớn.” Abner chấp nhận Cal thuyết pháp, quyết định thử một lần, Cal thiết tưởng phi thường lý tưởng, từ ô tô Genneral Motors đi ra là bác sĩ Langmuir và từ ô tô Ford  đi ra là ngài Edsel, nếu cùng nhau hợp tác chỉ có một kết quả, bọn họ sẽ so đấu năng lực với nhau, quyết không cho đối phương dẫn đầu.

“Cal, nói thật, cậu rốt cuộc tính toán đem công ty mở rộng thành bộ dáng gì vậy?”

“Đem điều kiện địa lý ưu việt nhưng không có bất cứ thế lực nào – bang Tennessee thành lập thành lãnh địa tư nhân của tôi.” Khi Cal nói đến đây không chút áy náy, hắn chỉ vào bản đồ nước Mĩ nói: “Nông nghiệp, chăn nuôi, buôn bán, công nghiệp, vận chuyển, nghiên cứu khoa học và trường học, cuối cùng còn có công viên quốc gia, chúng ta có thể đem phiến đất khô cằn này biến thành vườn địa đàng.”

“Cal, cậu điên rồi sao? Cậu nên rõ ràng đây là một chuyện phi thường không thực tế, nông nghiệp và chăn nuôi cần đất đau sạch sẽ và tài nguyên nước, nhưng công nghiệp chắc chắn sẽ hủy diệt thiên nhiên.” Abner đối với những thiết tưởng này của Cal hoàn toàn không tán đồng, Cal vẫn cười đến đắc chí.

“Cho nên, tôi mới duy trì nghiên cứu khoa học, nếu có vi sinh vật nào đó có thể đem phế liệu từ nông nghiệp sản sinh biến thành gas và động lực cung ứng công nghiệp sản xuất, mà phế thải công nghiệp có năng lực bị chuyển biến thành phân bón cho nông nghiệp, cuối cùng bất luận là sản phẩm công nghiệp hay nông nghiệp đều được biến thành thương phẩm, thông qua ngành vận chuyển của chúng ta đưa đến khắp các nơi Mĩ quốc? Phi thường lý tưởng đúng không.” Cal chỉ khi thiết kế tương lai mới có thể cười đến giống trẻ con, ông bạn học Abner như cũ không tin ý tưởng này sẽ được hiện thực, cho nên anh lại một lần nữa tích cực đả kích Cal.

Cal nghe được mấy lời ủ rũ chỉ tạm thời không nhắc tới việc này nữa, dù sao không phải một sớm một chiều có thể hoàn thành, mà hắn nên trở về nhà gặp Jack, Cal vỗ vỗ đồng hồ  dừng ở đây: “Cậu tiếp tục làm việc đi, tôi về nhà.”

“Cổ phần bách hóa Messi thu mua xong tôi sẽ thông tri cho cậu, gần nhất cậu có thể tùy ý thả lỏng, tôi – kẻ cu ly này sẽ lo công ty, cậu hoàn toàn có thể yên tâm.” Abner phất phất tay, Cal liền rời văn phòng, hắn trước khi về nhà nhịn không được ghé vào bên hành lang có tranh vẽ, mấy bức vẽ tương lai giá trị xa xỉ bị Cal không chút đau lòng mua về nhà — chúng nó bây giờ chỉ là mấy bức tranh bình thường mà thôi.

Coi như là vật đính ước đi, Cal phát hiện hắn chưa từng mua tặng Jack vật kỷ niệm đáng giá gì đó — tuy rằng không nhất định phải vô giá, nhưng cũng cần có chút kỷ niệm không phải sao? Nghĩ đến Jack khi nhận được bức họa trong ánh mắt lộ ra vui sướng, tâm tình vừa rồi bị đả kích của Cal liền thoải mái lên không ít, hắn thong dong về nhà.

Sắc mặt lão quản gia Lovejoy không tốt tí nào, trong nhà xuất hiện một người không nên xuất hiện — quý ông Henry. Nhìn cha mình và lão quản gia đồng dạng một mặt thịt cứng ngắc, Cal xác định bọn họ vừa rồi nhất định đã bạo phát mâu thuẫn gì rồi. Cal cố ý làm bộ như rất kinh ngạc, hắn đến bên cạnh ngài Henry, dùng ngữ khí có chút khoa trương hỏi: “Cha, sao người lại đến đây?”

“Kết hôn! Cal, anh không thể bại bởi Bukater tiểu thư, DeWitt phu nhân hiện tại tìm được một núi vàng khác thì bắt đầu càn rỡ, bà ta tự mình đến nhà khoe ra, còn đưa thiệp mời cho cha! Con trai trùm Pittsburgh chẳng lẽ không cưới được một cô gái tuổi trẻ, xinh đẹp, cao nhã, trí tuệ, mỹ mạo hơn con gái bà ta về làm vợ sao?!” Ngài Henry nói xong, không chờ con mình phản ứng, ông nắm lấy bàn tay Cal, cường điệu: “Cha không quản anh ở nhà nuôi mấy người đàn ông, anh nuôi bao nhiêu cha không để ý, nhưng mà cha tuyệt đối không thể để xã hội thượng lưu trong vài năm tiếp theo lưu truyền tin đồn về anh làm trò cười.”

“Cha, con rất cảm kích người, nhưng thực xin lỗi, con không thể chấp nhận đề nghị của cha. Jack là lựa chọn duy nhất của cả đời con.”

Cal chân thành đối ngài Henry mà nói, bất quá là trò hề, con ông lúc trước có bao nhiêu phong lưu ông chẳng lẽ còn rõ ràng sao? Đừng nói quốc nội Mĩ, cho dù toàn bộ Âu Châu đều trải rộng đàn bà và tình nhân Cal đang nuôi dưỡng. Ngài Henry tuyệt không khả năng tin tưởng hắn sẽ hết sức chuyên chú yêu người nào, dù sao cô gái lúc trước nói là muốn kết hôn cũng bị hắn không chút nào thương tiếc ném ra khỏi phòng?

Con trai của Henry ông, dường như muốn cùng ông trở mặt.

“Cal, anh có thể thương cậu ta bao lâu? Chung thủy bao lâu?”

“Cả đời, chỉ cần y còn chung thủy với con, như vậy con sẽ tuân thủ hứa hẹn của mình.”

“Nếu, cậu ta chết thì sao?” Ngài Henry trầm mặt, Cal biết cha không phải hù dọa gì, nước Mĩ hỗn loạn muốn giết chết một hai người tuyệt đối không phải chuyện khó khăn.

“Cha, người chỉ có một đứa con.”

Nghe được Cal nói ra câu có thể dùng nhiều loại phương thức giải nghĩa, ngài Henry nở nụ cười, ông vuốt bộ râu được cắt tỉa chỉnh tề của mình nói: “Cal, anh đang dùng thân phận uy hiếp cha, hay là dùng mạng của anh để uy hiếp ta đây?”

Cal lộ ra nụ cười không sai biệt lắm so với ngài Henry: “Cha, điều này không khác nhau mấy không phải sao?”

“Không khác nhau? Ha ha ha, đây là trò hề thú vị nhất cha từng nghe, Cal, anh sẽ không cho rằng trước khi gặp mẹ anh, anh luôn thủ thân như ngọc đó chứ, cho nên anh hiện tại không cần cạnh tranh cùng ai đi? Chỉ cần cha nói một câu, anh liền mất đi quyền thừa kế Pittsburgh, mà triệt để đeo món nợ năm triệu đô la trên lưng.”  Ngài Henry lúc nói lời này lộ ra một nụ cười đắc ý, ánh mắt Cal chợt lóe lên rồi lại cười đến càng thêm chân thành.

“Ồ? Như vậy quá tốt, đem mấy tiểu thư danh giá cha nhìn trúng giới thiệu cho kết quả của những mối tình ngoài giá thú của cha đi, vừa lúc có thể giúp bọn chúng tăng lên giá trị con người không phải sao?”

Ngài Henry lập tức trở nên hổn hển,nắm cổ áo Cal nói: “Thoạt nhìn anh thật sự rất trân trọng cậu nhóc tóc vàng của anh. Như vậy nhìn xem tình cảm của anh và cậu ta có thể duy trì bao lâu đây! Tình yêu một ngày nào đó sẽ phai màu, đợi cho anh trở thành một kẻ nghèo hàn, nhìn xem là cha thu lưu anh, hay là tình nhân nhỏ của anh.”

“Cha, vĩnh viễn sẽ không có ngày đó.” Cal tự tin nói.

Ngài Henry không nói được một lời rời đi. So với “sẽ không cõng món nợ năm triệu”, ngài Henry càng nguyện ý tin tưởng Cal cầu nguyện “Jack sẽ không rời đi hắn”, nhưng ông đối với ý tưởng của thằng con mình không hề nắm chắc. Nhìn ngài Henry đối mặt người lợi hại và bí hiểm biến mất vô tung, Cal thở dài, thời điểm đối mặt với hắn, ngài Henry bất quá chỉ là một người cha già thương con.

Từ khi ngài Henry nói đến con riêng, Cal đã biết, ngài Henry không lưu lại loại này, những người đàn ông như bọn họ tuyệt đối không đem con bài chưa lật xả ra, có thể nói ra miệng uy hiếp đối thủ đều là nói dối.

“Cal, sau hôn lễ của Rose em sẽ rời đi New York.” Giọng Jack từ sau lưng Cal truyền đến, Cal gật đầu không phản đối, hai người bọn họ ngồi trong phòng khách, toàn bộ không khí nháy mắt trở nên áp lực.