Tạm Biệt Nordrhein Westfalen

Chương 23




Công việc mua vé, chuẩn bị các thứ không tới nửa giờ.

Hai tháng, không lâu nữa là tới mùa xuân ở Đức, nhất là khi so với Trung Quốc thì ở Nordrhein Westfalen mùa xuân ấm hơn biết bao nhiêu. Bỏ bớt đống quần áo dày ở lại khiến hành lý nhẹ đi không ít. Mẹ đứng ở cửa nhìn cậu thu dọn hành lý, điều muốn nói thì rất nhiều nhưng lại không biết nên nói cái gì.

“Cứ mang thêm vài bộ đi, ở bên đó cũng chưa vào xuân mà.”

“Áo khoác các thứ ở bên đó con cũng có, nếu trời lạnh thì đi mua là được.”

Cái này so với lúc gần một tháng khi cậu sắp đi giống nhau, mẹ nói chung là không nỡ bỏ, vẫn là dặn dò cẩn thận:” Nhớ phái chăm sóc bản thân thật tốt, thích ăn gì thì ăn, cần chơi là phải chơi, biết không? Còn có… Đừng giận ba con, ông ấy cũng là quan tâm con thôi, qua hai ngày, mẹ sẽ bảo ông ấy gọi điện thoại cho con.”

Nói đến mức này, cậu biết cũng làm mẹ khổ tâm, nghe thế nào hiểu được. Dư Dương đứng dậy ôm bà, “Mẹ, con biết rồi, mẹ cùng ba cũng nhớ phải chú ý thân thể.”

Bà thủy chung cho rằng Dư Dương cố chấp muốn về lại Dusseldorf trước thời gian là vì chuyện ngày đó, trời thì lạnh như thế, mà lại đuổi nó ra khỏi nhà, còn nói không muốn gặp lại. Nhưng Dư Dương trái lại nói không ra lời, chính mình bỏ đi cũng không phải vì giận ba, mà là tại vì vào đúng cái ngày đó thì bạn trai lại phải bội mình, đáng cười chính là cậu mà mất mặt cũng là cậu.

Một ngày kia, cũng đúng là ngày cuối cùng Chu Khải ở lại Thượng Hải. Hắn còn đang ở quán rượu xếp lại hành lý, chuẩn bị để sáng mai ngồi xe lửa về Dương Châu, ngoài ý muốn lại nhận được điện thoại của Dư Dương. Nhẫn nại hỏi một trận, đầu kia chỉ im lặng, rồi sau là rầu rĩ nghẹn ngào, làm hắn cảm thấy có chuyện gì đó không ổn.

Tại trạm xe công cộng tìm được Dư Dương, hắn đã không khóc nữa. Đại khái là cảm thấy mất mặt, cho nên nước mắt sớm đã lau khô, chỉ có hai mắt đỏ bừng là không lừa được ai.

“Đây là như thế nào, hả? Tôi đưa cậu về nhà.”

Nghĩ muốn đưa cậu về, lại thấy Dư Dương lắc đầu.

Chu Khải cũng không hai lời, “Thế thì đi theo tôi.” Nói xong liền túm cánh tay cậu kéo đi.

Một đường đi Dư Dương không nói câu nào, Chu Khải nghiêng đầu nhìn cậu cứ như vậy từng bước từng bước đi phía sau, liền giơ tay xoa nhẹ đầu cậu:”…Nhìn chẳng có tiền đồ gì hết.” Lực tay nhẹ, lời nói cũng rất nhẹ.

Trở lại quán rượu, thấy phòng bày bừa đầy quần áo và đồ dùng, Dư Dương ngây ngô nhìn hắn: “Tôi về Đức với anh được chứ?”

“Tỉnh lại đi nào.”

Thấy Chu Khải vẹo miệng cười, mới ý thức được mình đúng là nhất thời hồ đồ. Hắn đây là về nhà, không phải về Đức.

“Bao giờ thì anh về?”

“Làm gì, cậu muốn về cùng tôi hả?”

Lời nói ra miệng lúc nào cũng như vậy, nhưng Dư Dương bây giờ còn cách nào khác. Cùng người trong nhà căng thẳng như thế? Chu Khải có điểm giật mình. Nguyên lai, họa vô đơn chí là ý tứ này.

Hai người trước sau tắm xong, Chu Khải lấy cái ghế duy nhất trong phòng ngồi xuống, gác chân lên cuối giường, định cứ như vậy mà qua một buổi tối.

“Nhanh ngủ đi, sáng mai tôi đưa cậu về.” Hai tay đan vào tại trước ngực, Chu Khải trượt người xuống dưới, điều chỉnh một tư thế thoải mái hơn, “Còn đứng đó làm gì, bò lên đi ngủ a.”

Tắt đèn đầu giường, Dư Dương nhẹ nhàng nằm nằm xuống. Trong phòng tuy đã tối om một mảnh nhưng lại cố chấp không chịu nhắm mắt mà nhìn trần nhà, mãi một lúc sau mới mở miệng: “… Anh không hỏi tôi hôm nay đã xảy ra chuyện gì sao?”

Chu Khải không có mở to mắt, có lệ hỏi: “Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“…”

“Cậu là xuất quỹ rồi bị đá, tức là vừa xuất quỹ không thành vừa bị đá?”

Nghe hắn dùng thái độ lỗ mãng nói ra sự thật đau lòng lại không khiến cậu tức giận. Ai bảo cái này là tại vì mình ngu?

“Trước đây đã nói với cậu rồi, đàn ông nếu như tin được, thì đến cây vạn tuế cũng có thể nở hoa.”

Nghe Chu Khải cà lơ phất phơ châm chọc, cười khổ nói, “Anh là cho dù hạ thấp chính mình nhưng cũng vẫn muốn cười nhạo người khác?”

Cái người ở cuối giường vẫn ung dung nhàn nhã, từ từ nhắm mắt lại, “Tôi đây là thực sự cầu tiến.”

Hắn rất rõ tính tình của mình, cho tới bây giờ cũng chưa bao giờ là cái gì tình thánh, bằng không cũng chẳng đến mức rơi vào cảnh không có nổi một đoạn cảm tình có thể kéo dài quá 10 tháng.

Một tuần sau, Chu Khải thấy Dư Dương ở sảnh sân bay Thượng Hải.

Nhìn cậu tâm tình tốt lên không ít, Chu Khải mới yên tâm đùa vài câu, “Còn tưởng rằng cậu ghét tôi, không nghĩ lại ngoan như vậy, nói đi là đi?”

“Thích, đi sớm hay muộn đều giống nhau.”

Tới quá sớm, chuyến bay còn chưa cho check-in, hai người kéo hành lý tìm một quán cà phê ngồi xuống. Đem một cốc nhiệt cà phê đưa cho Dư Dương, Chu Khải tiện miệng, một câu lại một câu đưa đến chủ đề Tưởng Vũ Châu.

Dư Dương hình như không để ý, “Tôi luôn hối hận tại sao ngày đó không cho hắn hai đấm. Tiện nghi cho tên khốn đó quá rồi!”

Mỗi lần nhìn bộ dạng tức giận của cậu, Chu Khải liền nhịn không được muốn cười, lúc này vội vã phụ họa rằng: “Uy, sau này mà muốn đánh hắn, nhất định phải cho tôi biết, nhớ đấy.”

Kết quả, bọn họ cũng không đánh ai.

Dư Dương không hỏi làm sao Tưởng Vũ Châu biết chuyến bay của cậu, nhưng tay trái cầm hộ chiếu cùng vé máy bay đột nhiên dừng lại. Dư Dương cũng không có nghĩ tới lời nói lúc nãy, thực sự định đi đánh người. Đương nhiên, Chu Khải cũng không có, hắn chỉ là nhìn thấy Dư Dương đứng ở tại chỗ, thẫn thờ vài giây.

Ngay lúc hắn gọi tên cậu, Dư Dương bước đi.

Bọn họ đương nhiên không có khả năng sẽ có mấy cái ôm ấp chia tay như trong phim: một người nhẹ dạ một người nặng tình, chỉ cần ôm nhau là sẽ yêu tới thiên trường địa cửu.

Khi máy bay cất cánh, Dư Dương nhìn ngoài cửa sổ nói với Chu Khải: “Anh ta nói rất nhiều, cuối cùng tôi chỉ nói, bảo anh ta biến đi, tôi không bao giờ nữa muốn gặp lại nữa.” Dù đã quyết tâm lắm nhưng giọng cậu vẫn hơi nghẹn ngào.

Chu Khải nhìn sườn mặt người bên cạnh, nhưng lại không thấy đôi môi đang bị cậu cắn nát.

Khó trách đều nói người có đôi môi mỏng không có mắt nhìn.

Hắn không khỏi bắt đầu nghĩ, một người đi ngoại tình còn giấu giấu diếm diếm, cùng một người nói không yêu liền đem người kia ném đi không thương tiếc, cái nào đau lòng hơn? Đại khái là người phía trước đi?… Nhưng như vậy lại thế nào, chính mình chẳng qua là năm mươi bước cười một trăm bước mà thôi, đối với tâm tư này, mình chẳng qua cũng chỉ là một tên “khốn nạn” mà thôi.