Tạm Biệt Mẹ Yêu

Chương 2




2

Ánh nắng xuyên qua cửa kính trên xe chiếu vào trong khiến người ta hoa mắt.

Tôi nhìn mẹ đang ngồi trước mặt, đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh buốt: "Cậu lặp lại lần nữa xem, người đó tên là gì?"

"Tưởng Chu, trước đó cậu cũng gặp rồi mà. Tuần trước đội bóng của trường bọn họ đến trường mình thi đấu hữu nghị..."

Tôi bóp chặt lòng bàn tay, buộc mình phải nặn ra một nụ cười: "Mình nhớ rồi, thì ra là anh ta."

Tưởng Chu.

Khoảnh khắc nghe thấy cái tên này, có vô số mảnh ký ức về yêu thương và bạo lực ùa vào suy nghĩ.

Tưởng Chu là ba tôi.

Cho tới nay ấn tượng của tôi về ông ta đều mờ nhạt mà mâu thuẫn.

Bởi vì ông ta sẽ xông vào trường học khi tôi bị bắt nạt, tóm lấy tên nam sinh kia rồi đấm cậu ta mấy cái.

Cũng vào lúc đã uống say, đột nhiên hung ác cầm chiếc gạt tàn thuốc lên nện vào trán mẹ tôi.

Ông ta giơ tay chỉ vào mặt mẹ rồi mắng: "Con đ ĩ này!"

Tôi chẳng thể hiểu nổi vì sao bọn họ lại có thể ở bên nhau.

Ngày còn học mẫu giáo, thầy giáo để chúng tôi thu thập những câu chuyện tình yêu của ba mẹ. Nhưng sau khi về nhà tôi chỉ vừa mới hỏi một câu thì vẻ mặt của hai người cùng thay đổi cùng một lúc.

Tôi còn nhớ ngày quốc tế thiếu nhi năm sáu tuổi. Cửa hàng hoa quả khô mẹ tôi mở hiếm thấy được đợt làm ăn khá ổn, mẹ kéo ba tôi cùng dẫn tôi đi chơi ở công viên trò chơi suốt một ngày.

Lúc trời nhá nhem tối chúng tôi mới về, dừng lại mua nước thổi bong bóng ở ngay cổng ra vào.

Giá cả không rẻ, mẹ tôi mặc cả với chủ quán theo thói quen. Đối phương liếc nhìn mẹ và tôi một cái rồi cười: "Được, vậy bán rẻ cho cô."

Tôi cầm nước thổi bong bóng, thổi vô cùng vui vẻ. Lúc ấy tôi hoàn toàn không để ý đến vẻ mặt của người ba đang đứng bên cạnh đột nhiên trở nên cực kỳ âm u.

Sau khi về nhà mẹ tôi làm một chén cơm chiên trứng bê tới phòng ngủ cho tôi:

"Nhụy Nhụy ngoan, con ngồi trong phòng ăn cơm chớ có ra ngoài nhé, để ba mẹ nói chuyện một chút."

Nhưng căn nhà thuê kia cách âm cũng không tốt nên bọn họ ở ngoài cãi lộn những gì tôi đều nghe rất rõ ràng.

"Đm mày cơ khát lắm à, mua tí đồ mà cũng liếc mắt đưa tình với mấy thằng đàn ông khác?"

"Tưởng Chu, anh bị điên à?"

Mẹ tôi hạ thấp giọng nói: "Hôm nay là ngày quốc tế thiếu nhi, Nhụy Nhụy còn chưa ngủ, anh nổi điên cái gì?"

Tôi buông thìa xuống đẩy cửa phòng đi ra ngoài, một chai bia sượt qua tai tôi bay thẳng ra đằng sau.

Nện trên vách tường, vỡ vụn.

"....Mẹ."

Trên chiếc sô pha cũ nát cách đó vài bước, nắm tay của ba tôi hung tợn đấm vào xương gò má của mẹ.

Tôi khóc lóc chạy đến muốn đẩy tay ông ta ra, không ngờ lại bị hất một cái ngã lăn ra mặt đất.

Mẹ tôi vốn đang nằm thở trên sô pha đột nhiên lại giống con sư tử cái đang nổi giận, mẹ nhào ngay tới chỗ tôi.

Bà đẩy ông ta ra, vươn tay ôm tôi vào lòng.

Giọng nói của bà khản đặc cực kỳ nhưng cũng phẫn nộ cùng cực.

"Anh muốn động thủ thì nhằm tôi mà làm! Nhụy Nhụy là con gái của anh!!"

Đó là lần đầu tiền tôi đối mặt với bạo lực gia đình một cách trực quan như thế.

Nó giống như một lưỡi dao nhọn phá vỡ biểu tượng hòa bình dối trá được dệt ra.

Lộ ra chân tướng đẫm máu.

Lúc đó tôi mới sáu tuổi, nhận thức đối với thế giới này vẫn rất mơ hồ.

Nhưng tôi đã hiểu rõ rất nhiều thứ ngay trong khoảnh khắc đó.

Tại sao lúc tắm rửa thỉnh thoảng tôi sẽ nhìn thấy vết thương xanh tím trên người mẹ.

Tại sao vào chạng vạng buổi tối nào đó, tôi nhìn thấy xe cảnh sát đậu ở dưới lầu.

Mà thím Vương của ủy ban khu phố đang nắm lấy tay của mẹ tôi, hết nước hết cái mà khuyên răn.

"Vợ chồng nhà ai mà không cãi nhau, không đánh nhau mấy lần? Làm ầm ĩ đến thế này thì sau này hai vợ chồng biết ở chung với nhau thế nào nữa?"

Khóe mắt thím ấy liếc đến tôi, dường như tức khắc đã tìm thấy một con tin có thể áp chế mẹ.

"Tính tình của Tưởng Chu có nóng nảy thế nào đi chăng nữa nhưng nó đã bạc đãi con cái bao giờ chưa? Em nhìn Tưởng Nhụy nhà em kìa, mới bao lớn chứ, em nhẫn tâm để con bé không có ba à? Em làm mẹ mà sao trái tim lại ác độc như vậy chứ!"

Hoàng hôn ráng đỏ, dưới ánh chiều tà đỏ tươi ấy mẹ nhìn về phía tôi.

Ánh mắt của mẹ vừa mờ mịt vừa hoàng hốt.

Khi đó tôi không thể nào hiểu được tâm trạng phức tạp trong đôi mắt ấy.

Mãi cho đến rất nhiều năm sau, vào buổi tối thấm đẫm m á u t ư ơ i đó, tôi ôm t h i t h ể dần lạnh băng của mẹ, nghe tiếng còi xe cấp cứu từ dưới lầu truyền đến.

Đột nhiên nghĩ kỹ lại mới có thể ý thức được, trong buổi hoàng hôn hôm đó, ngay khoảnh khắc nhìn thấy tôi đến cùng mẹ đã lựa chọn một kết cục như thế nào.