Tâm Bệnh Là Em

Chương 7: Khai Giảng






Đêm đó, Tần Tiêu Hà ngủ qua đêm tại nhà của Yến Cẩm Ngôn.

Hai người chơi cờ một lúc lâu, nói chuyện về những ngày gần đây, nhân vật nổi tiếng trong giới ở Hải Thành xảy việc gì, cho tới việc Tần Niệm sắp về nước.

Thấy sắc mặt Yến Cẩm Ngôn vẫn như thường, cảm xúc cũng không có gì thay đổi, Tần Tiêu Hà mơ hồ ý thức được, tình cảm của Yến Cẩm Ngôn với Tần Niệm căn bản không giống như bên ngoài vẫn hay đồn đại.

Nghĩ lại đến lúc chạng vạng, Tần Tang bởi vì nghe Yến Cẩm Ngôn, một câu đã đồng ý cho ông ở lại hẻm Minh Nguyệt một đêm… việc này làm trong lòng Tần Tiêu Hà nảy lên tính toán.

“Tiểu Ngôn, con tính cứ ngây ngốc tại trấn Lâm Xuyên sao?”
Yến Cẩm Ngôn di chuyển con “Xe” ăn luôn con “Pháo” của Tần Tiêu Hà, mặt không biểu tình: “Không.


“Học xong cấp ba sẽ đi.


Tần Tiêu Hà nhìn thoáng qua chân anh, mơ hồ đoán được nguyên nhân vì sao anh đến trấn Lâm Xuyên.

Thiên chi kiêu tử như Yến Cẩm Ngôn, ở Hải Thành, nhất cử nhất động đều dễ bị mọi người chú ý.

Trước kia anh là thiên tài, là truyền kỳ trong vòng giao lưu tại Hải Thành, nổi bật một tí cũng trở thành chủ đề bàn tán.

Bây giờ không giống vậy, chân Yến Cẩm Ngôn tàn phế rồi.

Hiện giờ, ánh mắt những người đó nếu tập trung ở trên người anh đều biến thành những lưỡi dao sắc nhọn, đâm sâu vào trong lòng anh.

Cho nên Yến Cẩm Ngôn mới phải chạy trốn tới trấn Lâm Xuyên xa xôi yên lặng này, không có người nào biết được anh của trước kia ở đâu hay như thế nào.

Cũng đúng, anh cũng chỉ mới 18 tuổi thôi, sao có thể chịu nổi những ánh mắt như vậy tập trung lên người mình?
“Tiểu Ngôn chuẩn bị thi vào đại học nào?”
“Còn chưa nghĩ xong ạ.



Tần Tiêu Hà thở dài, “Cháu thông minh như vậy, chắc chắn không cần vì điểm thi đại học mà sầu lo.

"
“Nếu Tang Tang của nhà chú thông minh bằng một nửa cháu thì tốt rồi.


Nhắc tới Tần Tang, động tác chơi cờ của Yến Cẩm Ngôn khựng lại một lát, chợt nghĩ đến lúc gặp Tần Tang khi nãy.

Con nhóc đó miệng lưỡi trơn tru, dáng vẻ khi nãy anh vẫn còn nhớ rõ.

“Tần Tang cô ấy… rất thông minh.


Ở trước mặt Tần Tiêu Hà, Yến Cẩm Ngôn không định nói thẳng rằng Tần Tang ‘miệng lưỡi trơn tru’.

Cái từ “Thông minh” này vừa nói ra vô cùng ngượng ngùng.

Tần Tiêu Hà nghe anh nói xong, nhịn không được bật cười: “Đúng là có chút thông minh, nhưng đầu óc lại không tập trung vào học tập"
“Con không biết đâu, ông nội Tần muốn con bé thi đậu đại học Hải Thành, mới bằng lòng cho nó trở về nhận tổ quy tông.


Nhưng Tần Tang cả ngày chơi bời lêu lổng, đánh nhau ẩu đả lên mạng, kết giao với đám học sinh hư, tâm tư không chịu đặt trên việc học tập, thành tích kiểm tra thảm không nỡ nhìn.

“Đã lớp 11 rồi, mắt thấy không còn bao nhiêu thời gian nữa là phải thi đại học rồi, dáng vẻ này của con bé làm sao tới Hải Thành được đây…” Nói tới đây, Tần Tiêu Hà đã không còn tâm tư chơi cờ, dứt khoát ngồi đó mở miệng oán giận với Yến Cẩm Ngôn.

Yến Cẩm Ngôn im lặng lắng nghe, có chút dở khóc dở cười.

Đây là lần đầu tiên anh ngồi uống trà nói chuyện phiếm cùng chú hai nhà họ Tần.

Nghe nói ông là một người dịu dàng như ngọc, giơ tay nhấc chân đều rất thanh nhã, nhưng vị trước mắt này… Bàn tay run run, vò đầu bứt tai, rõ ràng khác với người trong lời đồn.

Quả nhiên, lời đồn đều là giả, không thể tin được.

Yến Cẩm Ngôn ổn định lại tinh thần, rũ mắt phân tích bố cục trên bàn cờ
Mãi cho đến khi Tần Tiêu Hà oán giận xong, hỏi anh: “Tiểu Ngôn, con cảm thấy Tần Tang nhà của chú thế nào?”
Yến Cẩm Ngôn mới thu hồi tâm tư, lại ngẩng đầu nhìn về phía ông, đôi mắt tràn ngập hoài nghi.

Cái gì như thế nào?
Tần Tiêu Hà ghé sát vào anh, nhếch miệng cười: “Con gái của chú thật sự rất xinh đẹp đúng không?”
Yến Cẩm Ngôn: “…”
Tuy rằng anh không trả lời vấn đề này của Tần Tiêu Hà, nhưng trong đầu vẫn theo bản năng nhớ lại gương mặt của Tần Tang
Môi hồng răng trắng, mắt đào hoa phong tình, đúng thật là một mỹ nhân đẹp từ trong bụng mẹ.

“Con cảm thấy con bé và Tiểu Niệm, ai xinh đẹp hơn?”
Thiếu niên nhíu mày, rũ xuống mi mắt tránh đi ánh mắt Tần Tiêu Hà, giọng nói thực ảm đạm: “Chú hai Tần, chú thua rồi.


Anh không định tự hỏi vấn đề vừa rồi của Tần Tiêu Hà, bởi vì không có ý nghĩa gì cả.

Tần Niệm tốt, Tần Tang cũng thế, cả hai so sánh với nhau, ai xinh đẹp hơn thì có quan hệ gì với anh chứ?
“Cháu… thằng nhóc này…” Lực chú ý của Tần Tiêu Hà rốt cuộc cũng chuyển về phía ván cờ, nhìn chung ván cờ này ông đã không có đường lui về, bị thua triệt để không cứu vãn.

“Thời gian không còn sớm nữa, chú hai Tần nghỉ ngơi sớm một chút đi.

” Yến Cẩm Ngôn chưa cho Tần Tiêu Hà cơ hội phản ứng, di chuyển xe lăn đi về phía phòng ngủ.

Đi được một đoạn đường, anh ngừng lại, nghĩ nghĩ một lát, quyết định mở miệng nói với Tần Tiêu Hà
“Chú hai Tần, chú có biết Tần Tang đánh giá chú như thế nào không?"
Vấn đề này gợi lên hứng thú của Tần Tiêu Hà, ông ngồi nghiêm chỉnh, tập trung tinh thần: “Như thế nào?”
Yến Cẩm Ngôn nghĩ đến câu vừa rồi của mình, không suy nghĩ nhiều mở miệng nhẹ nhàng nói: “Cô ấy nói chú là! một tên tra nam cặn bã.


Giọng nói vừa vang lên, thiếu niên đã lăn xe đi xa.

Trong phòng khách chỉ còn lại Tần Tiêu Hà ngồi trước bàn cờ, cả người như hoá đá, vẫn không nhúc nhích.


Ông là… tra nam?
Tần Tang nói?
Tần Tiêu Hà khóc không ra nước mắt, trái tim đau đến chết, thiếu chút nữa không hít thở nổi.

Một đêm này ông ngủ không yên, trong mơ thấy Tần Tang chỉ vào mặt ông nói "Tra nam".

Khác hoàn toàn với Yến Cẩm Ngôn lúc này đã ngủ một giấc ngon lành.

Cuối tháng tám, trung học Lâm Xuyên đã đến ngày khai giảng.

Yến Cẩm Ngôn thân là học sinh chuyển trường, trước một ngày chú Trần đã đến trường thông báo, xử lý thủ tục nhập học.

Trấn Lâm Xuyên trấn chỉ có một trường cấp ba, trung học Lâm Xuyên.

Là một trường học bình thường, trình độ giáo dục rất bình thường, so với các trường trong huyện thì còn kém xa, càng miễn bàn so với trường học ở Hải Thành
Nhưng mà hoàn cảnh trường so với trong tưởng tượng của Yến Cẩm Ngôn thì tốt hơn một chút, tuy rằng diện tích không phải là rộng, nhưng hồ sen, đường băng, sân cỏ lại đầy đủ không thiếu một thứ nào cả.

Trường học phân thành hai khu: khu dạy học khu và khu sinh hoạt.

Khu dạy học khu trừ lớp học còn có hai sân thể dục, phân biệt bằng cách gọi là khu dạy học trước sau, phía trước là sân bóng rổ, mặt sau là sân cầu lông, ranh giới rõ ràng.

Chủ nhiệm giáo dục dẫn đường cho Yến Cẩm Ngôn và chú Trần tham quan trường học, Yến Cẩm Ngôn đối với hoàn cảnh dạy học của cấp ba Lâm Xuyên khá là vừa lòng.

Kế tiếp chính là chọn lớp học.

Trung học Tam Xuyên không chia ra nhiều lớp lắm, chỉ gồm ba lớp chính, so với cấp ba ở Hải thành chia thành mười mấy lớp thật sự là nghèo khổ lạc hậu.

Mỗi lớp cũng chỉ có ba mươi mấy học sinh, thật sự rất thanh tĩnh.

Lớp Yến Cẩm Ngôn vào chính là lớp một khoa học tự nhiên, ngày đầu tiên khai giảng, sáng sớm anh đã ra khỏi cửa.

Chú Trần lái xe đưa anh đến trường học, sau đó tự mình Yến Cẩm Ngôn đẩy xa vào trong.

.

Lớp 10 và 11 chiếm nửa khu dạy học, đều ở tầng một, lúc Yến Cẩm Ngôn tới không cần lên lầu nên không quá bất tiện.


Ngày đầu tiên khai giảng, Tần Tang ngủ quên.

Nếu không phải Lục Tranh đi ngang qua nhà cô, kêu cô một tiếng, Tần Tang còn không biết mình sẽ ngủ thêm bao nhiêu lâu nữa.

Bà ngoại sớm đã ra cửa tiễn Tần Tiêu Hà, lúc này chắc chắn không có ở nhà.

Lúc bà ra đến cửa có kêu Tần Tang một tiếng, đáp lại lời nói, Tần Tang lại tiếp tục nằm xuống ngủ.

Cô và Lục Tranh đi cùng một chiếc xe đạp, hai người chạy nhanh như bay đến trung học Lâm Xuyên, nhưng vẫn bị bác bảo vệ giữ lại không cho vào.

Tuy rằng không nhớ hai người đến trễ này là học sinh lớp nào, nhưng hai người vẫn bị phạt chạy ba vòng sân thể dục mới thôi.

Tần Tang và Lục Tranh đến khu dạy học rồi đường ai nấy đi, một người đi bên phải một người rẽ bên trái, hai bên lớp 10 và 11 phân biệt mỗi người một khu.


Lúc Tần Tang đến lớp một ban khoa học tự nhiên, chủ nhiệm lớp đã đứng trên bục giảng.

Mới vừa phân ban tự nhiên và xã hội, trong lớp có khuôn mặt mới lẫn cũ, chủ nhiệm lớp Tần Tang là mẹ của Hạ Huỳnh, giáo viên dạy văn.

Bà ấy đương nhiên biết mặt Tần Tang, biểu tình nghiêm túc nhìn cô một lúc, mới lạnh giọng bảo cô vào lớp, tìm bàn trống mà ngồi
Vì thế Tần Tang lập tức ngồi vào chỗ trống bên cạnh Yến Cẩm Ngôn.

Thiếu niên ngồi ở bàn số hai từ dưới lên bên cạnh cửa sổ, Hạ Huỳnh ngồi ở phía trước anh, cố ý nhường ghế trống bên cạnh gần cửa sổ cho Tần Tang.

Lại không nghĩ rằng con nhỏ Tần Tang vô nhân tính có sắc quên bạn, lập tức vứt bỏ cô tới ngồi cạnh Yến Cẩm Ngôn.

Vì thế Hạ Huỳnh quay đầu lại nhìn Tần Tang làm mặt quỷ, thở phì phò nói: “Tang Tang, cậu hết yêu mình rồi!”
Tần Tang cười lấy lòng, nhìn Hạ Huỳnh bằng đôi mắt long lanh cố ý an ủi trái tim bị vỡ tan của cô ấy.


Kết quả Hạ Huỳnh không để mình bị đẩy vòng vòng, “Con nhỏ vô lương tâm, tớ cũng không yêu cậu nữa.


Tần Tang dở khóc dở cười, vội đứng dậy dịch đến bên cạnh Hạ Huỳnh, từ bỏ vị trí bên cạnh Yến Cẩm Ngôn.

Lúc này, đôi mắt của thiếu niên từ cửa sổ mới dời lên người phía trước, lông mi cong dày khẽ chớp nhìn đuôi tóc đen nhánh của người trước mặt.

Anh không nghĩ tới, sẽ học chung một lớp với Tần Tang.

Thật ra sáng nay lúc ra cửa, Yến Cẩm Ngôn có suy nghĩ qua muốn gọi Tần Tang đi cùng mình, cho cô ngồi nhờ xe đến trường.

Nhưng vì bà ngoại Tần Tang nói cô còn đang ngủ, Yến Cẩm Ngôn mới dẹp suy nghĩ này.

Anh suy nghĩ quan hệ của mình với Tần Tang không tốt đến như vậy, không nên quấy rầy người khác ngủ, không chừng sẽ làm cô thấy phiền.

Hơn nữa vừa tiếp xúc với hoàn cảnh mới, Yến Cẩm Ngôn theo thói quen trầm lặng ít nói bao mình lại, làm cho người ta cảm giác lạnh như băng, không phải dễ để tiếp xúc thân cận.

Kết quả đó là, đến bây giờ, trong lớp không ai nguyện ý làm bạn hay ngồi cạnh anh.

Xung quanh tốp ba tốp năm tụ lại nhỏ giọng bàn tán xì xào.

Ai cũng không có đủ can đảm tiến lên bắt chuyện làm quen.

Chỉ có Tần Tang, đến cuối cùng đi vào lại tùy tiện ngồi ở cạnh Yến Cẩm Ngôn.

Tuy rằng, cuối cùng vẫn là khuất phục với uy nghiêm của Hạ Huỳnh nên rời đi
Nhưng Yến Cẩm Ngôn cảm thấy Tần Tang không giống với tất cả mọi người.


Đơn giản tự giới thiệu sơ qua, chủ nhiệm lớp bảo mấy nam sinh đi dọn sách, tiến hành tiết tự học.

Tần Tang nhân cơ hội quay đầu lại, đặt tay đặt xuống bàn Yến Cẩm Ngôn, nhìn anh cười đến rung động lòng người: “Anh trai ngôn, thật bất ngờ nha!”
“Em còn tưởng rằng anh phải học lớp 12 đấy.

"
Dù sao, Yến Cẩm Ngôn cũng lớn hơn Tần Tang hai tuổi, cô vẫn luôn cho rằng Yến Cẩm Ngôn học lớp 12 đấy.

Không nghĩ tới anh lại cùng khối với mình, hơn nữa lại còn cùng lớp với nhau.

So bạn cùng lứa tuổi lại học thấp hơn một năm, đây là cây kim trong lòng Yến Cẩm Ngôn, lúc này lại bị Tần Tang trong lúc vô tình đụng đến, trong lòng anh có chút không vui.

Cho nên anh không có phản ứng với Tần Tang, làm bộ như không quen biết cô, nghiêng qua một bên, nhìn sân cầu lông phía dưới.

Tần Tang lại là người không có mắt, nâng má nhìn chằm chằm thiếu niên nghiêm túc nói: "Anh trai Ngôn, về sau chúng ta cùng nhau sáng chiều đi học đi, buổi sáng mấy giờ anh rời giường đi học vậy?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Tang: “Anh trai Ngôn mấy giờ anh mới dậy thế?”
Yến Cẩm Ngôn: “6 giờ.


Tần Tang, “! Quấy rầy rồi.

”.