Tâm Bệnh Là Em

Chương 43: Nước Mắt Là Thứ Vô Dụng Nhất Trên Đời




Một lúc sau Tần Tang mới phản ứng “Cẩm Ngôn” mà cô ta nói đến là Yến Cẩm Ngôn.

Nói như vậy, Thời Nhã này cũng là bạn cũ?

“Xin chào.” Tần Tang gật đầu.

Thời Nhã mỉm cười, “Giữa chúng ta không cần khách sáo như vậy.”

Tần Tang cũng cười, nhìn người phụ nữ trước mặt, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu.

Nói sao nhỉ, nó khác với cảm giác khi cô và Hạ Huỳnh gặp nhau.

“Xin hỏi Thời tiểu thư, có chuyện gì sao?” Tần Tang không muốn nói nhiều với cô ta, định rút lui.

Thời Nhã nở một nụ cười, nhìn chằm chằm Tần Tang một lúc, giọng điệu đột nhiên trở nên u ám: “Nghe nói cô và Cẩm Ngôn sắp kết hôn?”

Tần Tang không rõ có bao nhiêu người biết chuyện này.

Cô và Yến Cẩm Ngôn đã đính hôn, nhưng chỉ có hai nhà họ Tần và họ Yến tổ chức với nhau, không phô trương ra bên ngoài, hẳn là không nhiều người biết mới đúng.

Vì vậy Tần Tang vẫn luôn cho rằng không có nhiều người biết cô và Yến Cẩm Ngôn có hôn ước.

Nhưng Thời Nhã biết.

Điều này thể hiện cái gì?

Mọi người trong công ty đều biết điều này, hoặc Thời Nhã có con đường riêng của mình.

Dù gì thì đây cũng là lần đầu tiên Tần Tang gặp Thời Nhã, theo trực giác nói cho cô biết, cô với cô ta không thân.

“Đúng vậy, ngày mồng bảy tháng bảy, vào Tết Khất Xảo*.” Tần Tang vẫn nhếch môi, vẻ mặt nhàn nhạt.

(Tết Khất Xảo*: mùng 7 tháng 7 là ngày phụ nữ thứ hai trong năm còn gọi là “Lễ Khất Xảo”, “Khất Xảo” có nghĩa là cầu xin một cách khéo léo, ý nghĩa chính là hy vọng lễ vật đem lại sự khéo léo cho phụ nữ trong gia đình.)

Thời Nhã âm thầm cắn răng, phải một lúc lâu sau mới gượng cười: “Chúc mừng.”

“Từ nay, Cẩm Ngôn sẽ giao cho cô. Hãy đối xử tốt với anh ấy.”

Lời nói của cô ta không có ý tứ sâu xa, nhưng Tần Tang luôn cảm thấy không thoải mái khi nghe nó.

Khiến người ta không thể không suy đoán về mối quan hệ giữa cô ta và Yến Cẩm Ngôn.

Tần Tang không ngốc, càng không thích cúi đầu lòng vòng.

Khi Thời nhã chuẩn bị rời đi, Tần Tang ngăn cô ta lại: “Xin hỏi một chút, Thời tiểu thư và Yến Cẩm Ngôn có quan hệ gì?”

Thời Nhã hiển nhiên không ngờ Tần Tang lại thẳng thắn như vậy.

Cô ta chỉ cố ý nói những điều không rõ ràng, vọng tưởng muốn để lại cái gai trong lòng Tần Tang, tùy thời có thể đồng ý với cô ta, có lẽ nó có thể thay đổi ý định kết hôn của Tần Tang và Yến Cẩm Ngôn.

Kết quả, Tần Tang hỏi sự thật ngay tại chỗ này.

Điều này khác với sự mong đợi của Thời Nhã.

Cô ta nhất thời không biết trả lời như thế nào, thật lâu mới xoay chuyển ý nghĩ, “Tôi và Cẩm Ngôn… chúng tôi cùng nhau đi du học mấy năm.”

“Vậy hai người chỉ là bạn học?” Tần Tang nhìn cô ta không di chuyển ánh mắt.

Sắc mặt Thời Nhã hơi thay đổi, giọng điệu cũng không lãnh đạm như trước nữa, “Không sai, không chỉ là bạn học, tôi với anh ấy còn có quan hệ rất tốt.”

Lời nói của Thời Nhã là đang liều mạng ám chỉ với Tần Tang rằng, cô ta có quan hệ thân thiết với Yến Cẩm Ngôn.

Nhưng không biết Tần Tang thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu, trên mặt nở nụ cười nhẹ, “Vậy ra, cô và Yến Cẩm Ngôn là bạn bè.”

“Tôi… thật ra tôi đến đây làm việc là vì anh ấy.” Thời Nhã cắn môi, ý trong lời nói càng ngày càng rõ ràng.

Khóe môi Tần Tang càng sâu, cô nhướn mày tỏ vẻ không đồng tình: “Vậy là cô thích anh ấy? Phải không?”

“Cô thích anh ấy, nhưng anh ấy không thích cô?”

“Tôi nói đúng không?” Cô gái khẽ mỉm cười.

Ánh mắt Tần Tang nhìn vào Thời Nhã, điều này khiến người ta không hiểu lúc này cô đang nghĩ gì.

Nhưng lời nói của cô đã đánh trúng điểm yếu của Thời Nhã.

Thời Nhã bị nói trúng tim đen, mặt tái xanh không trả lời cô.

“Tôi muốn khuyên Thời tiểu thư quay trở lại bờ.”

“Thoạt nhìn, Yến Cẩm Ngôn chính là loại người cứng cỏi. Thích anh ấy sẽ không có kết quả đâu.”

“Chưa kể anh ấy sẽ kết hôn với tôi sớm thôi.”

“Nhân tiện, sau này cô nên tránh xa anh ấy ra đi. Cẩn thận bị coi là tiểu tam đấy, mà tiểu tam thường không có kết quả tốt đâu.”

Dứt lời, thang máy vừa đến.

Tần Tang phất tay, chậm rãi đi vào trong thang máy, nghiêng đầu cười với người phụ nữ bên ngoài cho đến khi cửa thang máy đóng lại.

Sắc mặt Thời Nhã lúc xanh lúc trắng, cô ta nắm chặt tay, phải cố gắng lắm mới giữ được phong thái ưu nhã thường ngày.



Ba ngày sau, Tần Tang nhận được điện thoại của Yến Từ, nói rằng đoàn phim đã chuẩn bị xong.

Tần Tang đến công ty chủ yếu là để hợp tác cùng đoàn phim chụp vài bộ ảnh quảng cáo.

Có tổng cộng năm bộ trang phục, một trong số đó là một nhân vật nữ trong game cosplay.

Bối cảnh quay tại Hải Thành, sáng sớm Tần Tang đã vội vàng đến công ty, mất hơn hai tiếng đồng hồ để hoàn thành tạo hình đầu tiên, sau đó không ngừng di chuyển theo đoàn phim đến địa điểm quay.

Chụp ngoại cảnh cả ngày mới chỉ xong ba bộ đồ.

Vì vậy đoàn phim quyết định tăng ca và chụp hai bộ còn lại.

Khoảng bảy giờ tối, Tần Tang đang ăn tối với một nhóm người trong công ty, Thời Nhã đến thăm một lần, chào hỏi Tần Tang và thông báo với trưởng đoàn phim rằng bối cảnh bên trong đã được sắp đặt xong xuôi.

Sau khi Thời Nhã đi, có người mang mối quan hệ của cô ta với Yến Cẩm Ngôn ra bàn luận.

Tần Tang ngồi bên cạnh, nghe rõ từng chữ.

“Trợ lý Thời thực sự là một nhân tài không được trọng dụng, nghe nói còn có bằng kép nữa.”

“Người đẹp buồn vì tình.”

“Ý là?”

“Mọi người không biết trợ lý Thời thích Yến tổng sao?”

“Đôi bên là cùng thích nhau.”

Giọng đang bàn tán bỗng trở nên im lặng, có người nhìn thấy Tần Tang bên cạnh đã đứng dậy.

Hai người trong số họ có quen biết với Tần Tang, trước đây họ biết cô làm việc trong tổ thiết kế, sau đó đã bị đuổi việc, nhưng không hiểu tại sao.

Nhưng họ biết người sa thải Tần Tang chính là Yến Cẩm Ngôn.

Ngoài ra, Thời Nhã còn cố tình đến chào hỏi Tần Tang, một nhóm người đã dựng nên một câu chuyện tình tay ba phức tạp dựa trên sự phỏng đoán của chính họ.

Tần Tang còn không biết mình đã trở thành nhân vật đáng thương trong miệng bọn họ.

Cô đứng dậy chỉ để đổi chỗ ăn, bọn họ ồn ào quá.

Phim trường được dựng ở một góc quảng trường ở tầng dưới công ty, để phục vụ cho công việc quay phim, một số đạo cụ được thuê để trang trí phông nền.

Khi chụp bộ ảnh cuối cùng xong, yêu cầu cần sử dụng một giá đỡ hình lưỡi liềm treo trên không, sử dụng đèn để tạo hiệu ứng nền của mặt trăng và các vì sao.

Tần Tang đang đứng dưới đạo cụ, khi nhiệm vụ quay phim sắp kết thúc, một nhân viên ở gần đó kêu lên.

Sau đó, xung quanh truyền đến những tiếng thở hổn hển, một bóng đen đổ xuống đầu Tần Tang, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên, đồ chống đỡ to lớn hình lưỡi liềm đập thẳng vào mặt cô.

Ngay sau đó, cô chìm vào bóng tối.

Bóng tối quen thuộc dài vô tận.

Trong bóng tối dường như ẩn giấu thứ gì đó, Tần Tang nghe thấy một giọng nam quen thuộc, gọi cô hết lần này đến lần khác.

Tần Tang, Tần Tang, Tần Tang…



“Tần Tang…” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, hơi run rẩy.

Anh ngồi trên xe lăn, bên cạnh giường bệnh, ngón tay trắng bệch nhẹ nhàng nắm tay người phụ nữ bất tỉnh trên giường bệnh.

Yến Cẩm Ngôn đã đến nửa giờ trước. Anh biết Tần Tang bị thương trong quá trình quay phim và bị ngất xỉu.

Nửa giờ sau Yến Cẩm Ngôn bay về nước ngay.

Đây là lần thứ hai anh không ở cạnh cô khi tai nạn xảy ra.

Đối với Yến Cẩm Ngôn mà nói, không nghi ngờ gì là một đòn giáng mạnh xuống người anh, giờ phút này anh tuyệt vọng chịu đựng cơn đau, trán nổi gân xanh, hai mắt đỏ bừng, cũng không khóc.

Từ nhiều năm trước anh đã biết, nước mắt là thứ vô dụng nhất trên đời.

Đã lâu lắm rồi anh không rơi nước mắt.

Nhưng vào lúc này, sự khó chịu và hối hận vô tận cứ dồn nén trong lòng, Yến Cẩm Ngôn không thể chịu đựng được nữa.

Khi nhìn thấy điều này, bác Trần có tầm nhìn xa nên đưa Tần Tiêu Hà và những người khác ra khỏi phòng.

Vì vậy, căn phòng trở nên yên tĩnh.

Người đàn ông trước giường bệnh vùi đầu vào tay Tần Tang, làn da trên cánh tay cô đã thấm đẫm chất lỏng ấm áp.

Cô cảm nhận được hơi ấm và nhiệt độ trong lòng bàn tay, Tần Tang mạnh mẽ mở mắt ra.

Đập vào mắt là trần nhà màu trắng, mùi thuốc khử trùng xộc vào mũi.

Ánh sáng ngoài cửa sổ xuyên qua khiến cô đau đầu, vết thương trên đầu cũng là nguyên nhân, cơn đau khiến Tần Tang nhíu mày.

Một lúc lâu sau, cô di chuyển ngón tay, dùng đầu ngón tay bóp nhẹ mu bàn tay người đàn ông.

Yến Cẩm Ngôn đang vùi đầu xuống giường bệnh, trở nên cứng đờ, tim như lỡ nhịp, sau khi phản ứng lại, nhịp tim của anh bắt đầu tăng nhanh.

Anh ngẩng đầu với đôi mắt ửng hồng, nhìn về phía Tần Tang đang nằm trên giường bệnh.

Người phụ nữ cũng đang nhìn anh, trong đôi mắt đào hoa có một tia sáng u ám, trong vài giây đó, cảm xúc của Tần Tang và anh hòa vào nhau, hơi thở của cô trở nên căng thẳng.

Cuối cùng, Yến Cẩm Ngôn phá vỡ sự im lặng, anh nắm chặt tay Tần Tang, giọng nói khàn khàn, “Em tỉnh rồi.”

“Em có cảm thấy không thoải mái không?” Trên mặt Yến Cẩm Ngôn hiện lên vẻ hoảng sợ chưa từng có, thậm chí anh còn quên gọi bác sĩ.

Về phần Tần Tang, cô vẫn im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của người đàn ông đó một lúc rồi dời tầm mắt sang bàn tay giữa hai người.

Tần Tang sững sờ.

Chính lúc này, Yến Cẩm Ngôn mới có phản ứng và thả tay ra đi bấm chuông.

Ngay sau đó, nhân viên y tế với Tần Tiêu Hà và các thành viên khác trong gia đình đi vào.

Mà đương nhiên cũng bao gồm Yến Từ.

Kể từ khi Tần Tang được đưa đến bệnh viện vì có chuyện xảy ra trong quá trình quay phim, Yến Từ đã rất bồn chồn.

Một mặt lo lắng cho vết thương của Tần Tang, mặt khác lại sợ anh trai lột da mình.

Dù sao, chuyện để cho Tần Tang quay quảng cáo đã được tiến hành mà Yến Cẩm Ngôn không hề hay biết.

Nhưng mà trong lúc Tần Tang hôn mê, Yến Từ cũng cố gắng bồi thường.

Cậu ta đến hiện trường kiểm tra, có người động tay chân trên đạo cụ, Yến Từ nghi ngờ vụ tai nạn này là cố ý giết người, hiện tại cảnh sát đã can thiệp điều tra.



Trong thời gian Tần Tang kiểm tra, Yến Từ và Yến Cẩm Ngôn nói chuyện ở hành lang bệnh viện.

Yến Cẩm Ngôn ngồi trên xe lăn quay lưng về phía Yến Từ, nghe cậu ta nói chuyện có người động tay động chân vào đạo cụ.

Tần Tang đã lâu không tới công ty làm việc, không thể gây thù chuốc oán với người trong công ty.

Người giở trò với đạo cụ phải là người trong công ty và có mối hận sâu sắc với Tần Tang.

Nhưng Yến từ Nghĩ tới nghĩ lui, không nghĩ ra Tần Tang có thể gây thù với ai, để người kia không ngại tất cả mà muốn giết cô?

“Chuyện này đã giao cho cảnh sát. Em tin không bao lâu nữa sẽ có kết quả.” Yến Từ chắp tay trước mặt anh người đứng thẳng, tay đưa ra: “Hợp đồng chứng thực đã bị cháy, Tang Tang chưa từng ký nó. “

“Em thề em sẽ không bao giờ cố ý giở trò trên người ​​chị dâu nữa!”

Yến Cẩm Ngôn yên lặng lắng nghe, từ đầu đến cuối không nói một lời nào.

Nhưng khí chất lạnh lùng và dữ tợn tỏa ra từ toàn thân anh, khiến trái tim của Yến Từ vừa thấp thỏm vừa căng thẳng vô cùng.