Tâm Bệnh Là Em

Chương 34: Yến Cẩm Ngôn Sẽ Thành Dáng Vẻ Gì?




Sắc mặt Tần Tiêu Hà cứng lại, vỗ vỗ cánh tay Tần Tang, an ủi nói: “Không, con chưa nói gì sai cả.”

“Tang Tang, tĩnh dưỡng cho tốt, đừng nghĩ nhiều.”

Nếu Tần Tang đã không nhớ nổi chuyện trước kia, Tần Tiêu Hà cũng không muốn cố tình giúp cô nhớ lại kí ức trước kia với Yến Cẩm Ngôn.

Đối với Tần Tiêu Hà mà nói, Tần Tang khỏe mạnh vui vẻ mới là điều quan trọng nhất.



Ba tháng sau, đêm giao thừa.

Hải Thành có tuyết rơi, đường lớn hẻm nhỏ đều được bao phủ bởi một màu trắng xoá, biến thành một thế giới băng tuyết rộng lớn.

Vừa xuất viện, Tần Tang ngồi ở ghế sau trên chiếc Cayenne màu đen, bên cạnh có Lục Mạn Thanh, Tần Tiêu Hà ngồi ở ghế điều khiển và Tần Chu ngồi ghế phụ cạnh bên.

Dọc đường đi, Lục Mạn Thanh nói cho Tần Tang quan hệ giữa các thành viên ở nhà họ Tần cùng với một số việc phải chú ý khi ăn bữa cơm đoàn viên.

Tần Tang yên tĩnh nghe, khi thì gật đầu phụ hoạ, khi thì cười nhạt.

Thoạt nhìn rất ngoan ngoãn, Lục Mạn Thanh càng nhìn càng thích.

Dọc đường đi trò chuyện không ngừng, một nhà bốn người hoà thuận vui vẻ, hốc mắt Tần Tiêu Hà cũng có chút phiếm đỏ.

Nói như thế nào đi chăng nữa, Tần Tang trước kia, tuy rằng đối với ông và Lục Mạn Thanh rất tốt, nhưng bởi vì chuyện của mẹ cô mà luôn cảm thấy cả gia đình như có một vách ngăn.

Trái tim căn bản không ở bên nhau.

Hiện tại Tần Tang mất trí nhớ, vách ngăn đó cũng coi như biến mất.

Hiện tại bọn họ là người nhà chân chính, thân mật khăng khít, hòa thuận hữu ái.



Xe tiến gần đến cổng lớn Tần gia, Tần Tang yên lặng một lúc.

Cô bớt thời gian đánh giá khung cảnh ven đường, có chút không thể tin được mình lại sinh ra và lớn lên trong một gia đình giàu có như vậy.

Cho đến khi xe chạy thẳng vào trong sân, giọng nói của Tần Chu mới truyền đến, “Tang Tang, chúng ta tới rồi, xuống xe đi.”

Tần Tang hoàn hồn, khẽ lên tiếng.

Dì Mạn Thanh nói Tần lão gia tử là ông lão nghiêm khắc nghiêm túc, bảo Tần Tang ở trước mặt ông phải ngoan ngoãn một chút.

Vì thế khi Tần Tang nhìn thấy Tần lão gia tử, cô dùng tiếng nói ngon ngọt gọi một tiếng: “Ông nội.”

Trong lúc nhất thời, tất cả ánh mắt của mọi người trong phòng khách đều dồn vào người cô.

Ánh mắt người đứng đầu Tần gia – Tần lão gia tử Tần Chính Minh càng kinh ngạc hơn, khuôn mặt già cõi cứng một lát, mới nhìn Tần Tang gật đầu coi như là trả lời.

Vợ chồng Tần Tiêu Sơn bên cạnh cũng liếc nhau, hiển nhiên không thể tin được người vừa nói lời ngọt ngào này với người xấu tính khó dạy, không cho Tần lão gia tử sắc mặt tốt là một.

Sau khi mất trí nhớ, tính tình cũng thay đổi lớn như vậy.

Lục Mạn Thanh cười cười đứng bên cạnh Tần Tiêu Hà nói: “Tang Tang mở miệng lại ngọt như vậy, con bé sớm đã là trân bảo trong bàn tay của lão gia tử.”

Đối với Tần lão gia tử mà nói, ngay từ đầu Tần Tang chính là một sự sỉ nhục.

Nhưng sau khi Tần Tang hoàn thành khảo sát lão gia tử cho cô, thuận lợi tiến vào đại học Hải Thành, cũng tiến vào cửa lớn Tần gia.

Từ khi chính thức ở cùng,Tần lão gia tử vẫn rất tán thưởng cô.

Dù sao Tần Tang cũng là một trong ba đứa cháu bảo bối của ông, tính tình của cô rất giống ông khi còn trẻ.

Quật khởi kiên cường.

Chỉ tiếc là trước kia vì chuyện xưa nên Tần Tang luôn không cho Tần lão gia tử sắc mặt tốt.

Khi hai ông cháu khi đối mặt nhau đều đen mặt giương cung bạt kiếm, như là kẻ thù.

Nhưng Lục Mạn Thanh biết, trong lòng lão gia tử vô cùng thích đứa cháu gái này, sau khi cô vào Tần gia, mỗi năm ông đều cho cô gấp đôi tiền mừng tuổi.

Tuy rằng ông cụ không nói, nhưng Lục Mạn Thanh biết, lão gia tử muốn bù đắp những thiếu thốn trước kia của Tần Tang vào tiền mừng tuổi.



Bữa cơm tối bắt đầu.

Tần Tang ngồi cạnh Tần Niệm và Tần Chu.

Người phía trước động đũa, Tần lão gia tử nhìn Tần Niệm rồi lại quay đầu về phía vợ chồng Tần Tiêu Sơn hỏi: “Hôn lễ của Niệm Niệm đã định vào ngày nào chưa?”

Sắc mặt Tần Tiêu Sơn cứng đờ, có chút khó xử nhìn Tần lão gia tử, muốn nói lại thôi.

Vẫn là Tần Niệm bên cạnh mở miệng, thay ba giải vây: “Ông nội, đã định xong rồi. Mười sáu tháng giêng.”

Lão gia tử nhíu mày: “Mười sáu tháng giêng, gấp như vậy?”

Thời gian còn có nửa tháng, hôn lễ sẽ chuẩn bị kịp sao?

Tần Niệm cười giải thích: “Ông nội, con và Cố Nghiêu không tính tổ chức hôn lễ.”

“Mười sáu tháng giêng là ngày chúng con đi đăng ký kết hôn.”

Giọng nói cô gái dịu dàng, sắc mặt bình tĩnh, nhưng người trên bàn ăn lại khác.

Trừ Tần Tang ra, bởi vì cô không rõ việc này lắm, cho nên vẫn luôn yên lặng chờ lão gia tử ra lệnh —— ăn cơm.

“Không tính tổ chức hôn lễ là ý gì? Cố Nghiêu đề xuất?” Tần lão gia tử mặt trầm xuống, giữa mày hiện lên vẻ tức giận.

Tần Tang nhìn biểu tình này của ông, âm thầm thở dài, nghĩ thầm không thể ăn bữa cơm này rồi.

Vì thế cô cũng giống như những người khác, chuyển ánh mắt đặt trên người Tần Niệm.

Dì Mạn Thanh nói, người chị họ này của cô là một mỹ nhân dịu dàng, rất dễ ở chung.

Lúc này Tần Tang đánh giá cô ấy, rất tán đồng cái nhìn của dì Mạn Thanh.

Cho nên cô có hứng thú với chuyện kết hôn của Tần Niệm.

“Là con và Cố Nghiêu, cả hai cùng quyết định.” Tần Niệm trả lời, giọng nói vừa bình tĩnh vừa kiên định.

Tần lão gia tử nghe được tức giận vỗ lên bàn một cái: “Cái quyết định chó má gì vậy?”

“Cái tên tiểu tử Cố gia kia thật sự coi chuyện kết hôn là trò đùa sao?”

“Cho rằng cháu gái của Tần gia chúng ta là không ai muốn?”

Lão gia tử tức giận đến thổi râu trừng mắt.

Tần Tiêu Sơn bên cạnh nhanh chóng trấn an nói: “Ba, xin ba nguôi giận.”

“Nguôi giận? Nguôi giận như thế nào được? Tên tiểu tử Cố Nghiêu kia làm cháu gái ta lớn bụng, hôn lễ cũng không chịu làm? Đây là bắt nạt Tần gia chúng ta sao?”

Tần lão gia tử nói lời này khiến Tần Tang hứng thú, cô theo bản năng cúi đầu, mắt nhìn bụng Tần Niệm hơi to, rất kinh ngạc.

Chuyện Tần Niệm mang thai, người trong nhà đều biết.

Chuyện xảy ra hai tháng trước, đó là kết quả sau khi hai người bọn họ say rượu.

Cố Nghiêu là ai, Tần Tang không biết.

Nhưng nghe ý tứ lão gia tử, đối phương hẳn là công tử hào môn, cũng coi như môn đăng hộ đối với Tần Niệm.

Tất cả mọi người đều khuyên Tần Niệm, nhất định phải thuyết phục Cố Nghiêu cử hành hôn lễ, bao gồm cả Tần Chu.

Nhưng Tần Niệm nhất ý cô hành*, kiên quyết tỏ vẻ không làm hôn lễ là do cô và Cố Nghiêu cùng nhau đưa ra quyết định.

(Nhất Ý Cô Hành*: Cô hành tức một mình hành sự. Ngoan cố theo cách nghĩ chủ quan của mình mà làm, không tiếp thu ý kiến người khác.)

Cuối cùng lão gia tử tức giận đến không chịu được, đứng dậy lên phòng, bữa tối cũng không ăn.

Bầu không khí trên bàn cơm bởi chuyện hôn lễ của Tần Niệm mà cứng đờ, Tần Tang luôn đứng ngoài cuộc lúc này mới mở miệng hỏi người lớn nhất – Tần Tiêu Sơn: “Bác cả, có thể ăn cơm chưa? Con đói bụng rồi.”

Ngữ khí của cô thật bình thản, âm thanh cũng dịu dàng, Tần Tiêu Sơn bị hỏi đến sửng sốt, sau đó cười gật đầu.

Lão gia tử không ở đây, trên bàn cơm tất nhiên do Tần Tiêu Sơn định đoạt.

Cuối cùng cũng có thể động đũa, Tần Tang cong cong môi, hạ tay xuống đĩa vịt quay trước mặt.

Thời gian kế tiếp, bầu không khí cứng đờ trên bàn cơm cũng giảm bớt.

Tần Niệm bị mọi người lấy vô số lý do ra khuyên bảo lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, rũ mi mắt siết chặt chiếc đũa trong tay, lúc lâu sau mới ghé mắt nhìn Tần Tang bên cạnh đang ăn uống thỏa thích, trong lòng cảm kích.

Nếu không phải Tần Tang chuyển đề tài, cô ấy có thể đã không khống chế được cảm xúc, hốc mắt đỏ bừng.

Mấy ngày nay, đáy lòng Tần Niệm đã tích lũy không ít ấm ức nhưng lại không chỗ phát tiết, cũng không biết nên nói với ai.

Giờ khắc này thật sự cảm thấy chóp mũi chua xót, rất muốn khóc.

Tần Niệm hít sâu một hơi khôi phục cảm xúc của mình, nuốt nước mắt trở về, Tần Tang bên cạnh lấy tay nhẹ nhàng đặt ở dưới đùi cô ấy.

Tần Tang thanh thúy mở miệng: “Bác cả, bác gái cả, con muốn chị Tần Niệm đưa con đi tìm toilet.”

Cô dứt lời, không chờ hai người phản ứng đã kéo Tần Niệm đứng dậy rời đi.

Lời nói bên miệng của Tần Tiêu Sơn phải nuốt xuống, chờ khi không thấy bóng dáng hai người nữa, ông mới nhìn về phía Tần Tiêu Hà vẫn luôn không nói lời nào, mở miệng: “Tính tình Tang Tang thay đổi không ít, cũng coi như là nhờ họa được phúc.”

Tần Tiêu Hà cười cười không nói gì.



Đêm lạnh như nước.

Có lẽ là vì rời xa nội thành, khu biệt thự này tựa như bầu trời đêm, thỉnh thoảng có pháo hoa lộng lẫy mỹ lệ chợt lóe lên rồi biến mất.

Tần Tang nắm tay Tần Niệm, mãi cho đến khi ra khỏi phòng khách, tới bên ngoài hành lang dài mới buông ra.

Sợ cầu thang hành lang không an toàn nên đi vào trong viện.

“Để ý đường đi.” Cô ngoái đầu nhìn lại nhắc nhở Tần Niệm một câu, suy nghĩ vẫn nên dừng lại vươn tay đỡ Tần Niệm cẩn thận bước đi.

Dù sao Tần Niệm cũng đang có thai, té ngã cũng không phải là việc nhỏ.

Tần Niệm nhìn cô, chớp mắt một cái có chút thất thần.

Một lúc lâu sau cô mới hồi phục tinh thần, nói cảm ơn rồi đỡ cánh tay Tần Tang bước xuống bậc thang, hai chị em cùng đi tới đình sau vườn bước vào nhà kính.

Vào trong nhà kính, rõ ràng nhiệt độ ấm lên không ít.

Tần Niệm buông lỏng cánh tay Tần Tang ra, do dự một chút, giật giật môi: “Cảm ơn em, Tang Tang.”

Tần Tang cười, “Không cần khách sáo.”

Dì Mạn Thanh nói, trước kia khi cô chưa mất trí nhớ quan hệ với Tần Niệm cũng không tệ lắm, cho nên Tần Tang không có cách nhìn cô ấy bị vây lấy trong phòng ăn, chỉ có thể dựa vào hít thở mạnh mẽ mà khôi phục cảm xúc.

Cô tìm ghế dài dựa gần Tần Niệm rồi ngồi xuống: “Chị thật sự… không muốn cử hành hôn lễ sao?”

Thân hình cô gái cứng đờ một lát, rũ mi mắt, bất đắc dĩ lại mất mát cười, ngữ khí có chút bi thương: “Sao có thể không nghĩ tới chứ.”

Cho đến giờ khắc này, Tần Niệm mới dám đối diện với nội tâm của mình, nói ra suy nghĩ thật trong lòng.

Bởi vì nơi này chỉ có hai người, cô và Tần Tang.

Tần Tang trầm mặc, tầm mắt dừng ở bồn hoa lan Phúc Kiến cách đó không xa.

Chỉ nghe Tần Niệm hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng cười vui nói: “Tang Tang, chị thật sự thực thích Cố Nghiêu.”

“Chưa từng thích một người nhiều đến như vậy.”

Lông mi Tần Tang run rẩy một chút, tầm mắt từ giọt sương trên cánh hoa lan Phúc kiến kia chuyển về trên người Tần Niệm.

Tần Niệm cắn môi, lặng yên không một tiếng động rơi nước mắt.

Nước mắt giống như giọt sương đậu trên cánh hoa lan kia vậy.

Tần Tang khó có thể mở miệng, cô không biết làm thế nào để an ủi Tần Niệm, bởi vì cô không biết cảm giác thích một người là như thế nào, cô cũng không có người để thích.

Cuối cùng, Tần Tang duỗi tay ôm lấy bả vai Tần Niệm, ngón tay trắng nõn gõ nhẹ xem như an ủi.

Tần Niệm lại khóc nức nở nói thêm một câu: “Có lẽ chỉ có em mới hiểu rõ cảm giác của chị.”

Ngón tay đang nhẹ gõ trên vai cô ấy dừng lại, Tần Tang bất đắc dĩ nói: “Em… thật sự không rõ.”

“Cố Nghiêu với chị, tựa như anh Cẩm Ngôn và em vậy.” Tần Niệm lẩm bẩm, buột miệng thốt ra một câu.

Lần này là Tần Tang rơi vào trầm mặc.

Sau một hồi lâu, cô mới tìm về giọng nói của mình, “Anh Cẩm Ngôn…”

“Yến Cẩm Ngôn sao?”

Tần Niệm đang khổ sở nhìn thoáng qua, cuối cùng cũng nhớ tới Tần Tang bị tai nạn xe cộ rồi mất trí nhớ, cô ấy lau nước mắt, ngồi dậy định giải thích.

Lại thấy Tần Tang cong môi cười, một dáng vẻ không thể tin được: “Ý của chị là em rất thích anh ta sao?”

“Sao có thể chứ?” Tần Tang không tin, “Anh ta ngồi trên xe lăn muốn đứng dậy còn không được, có chỗ nào đáng để em thích chứ?”

“Chỉ bằng gương mặt kia thôi sao?”

Tần Tang bật cười, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh không gian như ngân hà lộng lẫy, ngữ khí trào phúng nhưng lại phát ra từ tận đáy lòng.

Nhà kính thật sự yên tĩnh, Tần Niệm trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Tần Tang, không thể tin được những lời lúc nãy từ miệng cô thốt ra.

Cách đó không xa, Yến Từ đang đẩy xe lăn cùng với Yến Cẩm Ngôn đang ngồi trên đó rơi vào không khí quỷ dị.

Yến Từ âm thầm cắn chặt răng, có chút lo lắng nhìn Yến Cẩm Ngôn trước mặt.

Đáng tiếc, từ góc độ này của cậu ta không thể thấy được vẻ mặt của anh trai.

Thật tò mò, bị Tần Tang nhẫn tâm nói như vậy, Yến Cẩm Ngôn sẽ biến thành dáng vẻ gì đây?