Yến Từ ra khỏi văn phòng Yến Cẩm Ngôn, vừa lúc gặp gỡ trợ lý Thời Nhã của anh.
Hai người chào hỏi, biết được Thời Nhã tới giúp Yến Cẩm Ngôn lấy kế hoạch phương án đầu tư, rồi hỏi chuyện cô ta nói một lúc.
Trên đường tới văn phòng của cậu, Yến Từ nhớ tới Thời Nhã là trợ lý của Yến Cẩm Ngôn, chuyện này Tần Tang hình như còn chưa biết.
Nhưng cô sớm muộn gì cũng biết, đến lúc đó liệu có phát điên không?
Yến Từ có chút lo lắng.
Về chuyện Thời Nhã gia nhập công ty, cậu ta cũng hỏi Yến Cẩm Ngôn có tâm tư gì hay không
Lúc ấy, ánh mắt Yến Cẩm Ngôn cực lạnh nhìn cậu một cái, ý tứ rõ ràng, anh cho Thời Nhã làm trợ lý, chỉ là coi trọng năng lực làm việc của Thời Nhã.
Tư tâm? Không tồn tại.
Nói đến việc này, Yến Từ thoáng an lòng, ít nhất có thể xác định Yến Cẩm Ngôn không có hứng thú với Thời Nhã.
…
Phòng họp.
Thời Nhã lấy kế hoạch phương án đầu tư mang tới, đặt xuống cho Yến Cẩm Ngôn, đưa đến trước mặt nhà đầu tư.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn, tây trang giày da lên tiếng: “Trương tổng, đây là phương án của chúng tôi, mời ông xem.”
Người được gọi là “Trương tổng” kia trên dưới 40 tuổi, đeo mắt kính, mỉm cười mở kế hoạch trước mặt ra.
Không nghĩ tới, vừa mở ra lại thấy một lá thư.
Đúng thật là một bức thư, bên trên còn viết hai chữ “Thư Tình”.
Trong lúc nhất thời, Trương tổng xấu hổ.
Một tay đẩy mắt kính, vẻ mặt khó xử nhìn về phía Yến Cẩm Ngôn cách đó không xa: “Yến tổng, đây là…”
Yến Cẩm Ngôn mặt không gợn sóng đảo tầm mắt qua, Thời Nhã đứng cách đó không xa tự giác cầm lấy bức thư.
Ý cười trên mặt cô ta cứng lại, sau đó nhìn Yến Cẩm Ngôn một cái, tự chủ trương nói một cậu “Ngại quá Trương tổng”, sau đó lấy phong thư tình ra, tính ném vào thùng rác.
Tuy rằng không biết thư tình là ai viết, nhưng cô ta có thể xác định đối phương viết cho Yến Cẩm Ngôn.
Chỉ dựa vào điểm này, cô ta không muốn để lá thư rơi vào tay Yến Cẩm Ngôn.
Chỉ là cô ta không nghĩ tới, Yến Cẩm Ngôn gọi cô ta lại.
Vào lúc Thời Nhã chuẩn bị vứt vào thùng rác, anh trực tiếp di chuyển xe lăn đi đến cầm lấy lá thư.
Chỉ vì Yến Cẩm Ngôn thấy trên bức thư có hai chữ “Thư Tình”.
Nhưng anh gọi Thời Nhã lại, không phải là bởi vì hai chữ “Thư tình”, mà bởi vì bút tích.
Đó là bút tích của Tần Tang.
Yến Cẩm Ngôn rút bức thư từ tay Thời Nhã, cũng không mở ra xem mà cất vào túi trong của âu phục.
Ngay ở vị trí tim anh.
Thời Nhã cứng đờ, trong lúc nhất thời ngũ vị tạp trần, muốn nói lại thôi.
Yến Cẩm Ngôn về tới vị trí, nhìn Trương tổng gật đầu, “Khiến Trương Tổng chê cười rồi.”
Nếu đổi lại là người khác, chắc chắn ông đã bỏ đi, nhưng lần này là Yến Cẩm Ngôn của tập đoàn Yến thị.
Trương tổng cười cười, vẻ mặt không thèm để ý, ngược lại còn trêu ghẹo Yến Cẩm Ngôn nói: “Người ái mộ Yến tổng có chữ viết rất đẹp.”
Yến Cẩm Ngôn bất giác nhếch môi cười, xem như cam chịu cách nói của ông ta.
Chữ Tần Tang xinh đẹp sạch sẽ giống như cô vậy.
“Chúng ta vẫn nên nói chuyện chính tiếp thôi.” Người đàn ông thu hồi tinh thần, kéo đề tài về.
…
Sau khi cuộc họp kết thúc, Yến Cẩm Ngôn tự mình đưa Trương tổng và thư ký của ông tới cửa thang máy.
Thời Nhã đi theo phía sau ấy, nhớ tới phong thư kia, cô ta giải thích, “Cẩm Ngôn, vừa rồi em chỉ cảm thấy bên đầu tư kia không thích nhìn thấy lá thư kia nên mới muốn ném vào thùng rác.”
“Xin lỗi, lần sau nhất định sẽ hỏi ý của anh trước.”
Người đàn ông nhìn cô ta một cái, không nói gì chỉ tự đẩy xe lăn mình về văn phòng.
Thời Nhã đứng tại chỗ vài giây, cắn đôi môi đỏ, căng da đầu đuổi theo, “Cẩm Ngôn, có phải anh tức giận đúng không?”
Yến Cẩm Ngôn dừng bước.
Thời Nhã cũng đứng lại, “Cẩm Ngôn…”
Giọng nói cô ta dịu dàng, trong lòng áy náy lại ấm ức.
Mặc cho người đàn ông nào nghe xong cũng sẽ mềm lòng.
Quả nhiên, người đàn ông ngẩng đầu nhìn cô ta.
Trong lúc Thời Nhã đang chờ Yến Cẩm Ngôn nói ‘không sao’ và vài câu an ủi dịu dàng, anh lại mở miệng, giọng nói lạnh lẽo tới tận xương tuỷ.
“Thời gian làm việc, chú ý xưng hô.” Vừa dứt lời cũng đẩy xe lăn quay về văn phòng.
Để lại mình Thời Nhã sững người tại chỗ, một lúc lâu sau mới khôi phục tinh thần.
Khuôn mặt trang điểm tỉ mỉ kia cuối cùng cũng không cười nổi nữa, hai má tức giận đến đỏ bừng lại không có chỗ phát tác.
Nhưng dù vậy, cô ta vẫn phải nhịn xuống, ngày hôm sau vẫn dùng khuôn mặt tươi cười chào đón Yến Cẩm Ngôn.
…
Ánh nắng ngoài cửa sổ chiếu vào tách cafe, phản chiếu vào mặt cô gái.
Đôi mắt Tần Tang không có phản ứng nào, chỉ máy móc khuấy cafe.
Bức thư kia đã gửi được một ngày rồi, Yến Cẩm Ngôn vẫn chưa trả lời.
Thậm chí cô còn không biết lá thư của mình có tới được tay anh hay không?
Ban đầu cô muốn đi hỏi Yến Từ cho rõ, nhưng cậu phải đi công tác, mai mới lên máy bay trở về.
Chuyện này khiến cho Tần Tang buồn bực, nguyên cả buổi sáng không có tinh thần làm việc, bản thảo còn bị tổ trưởng trả về.
Vì muốn bản thân có thể chuyên tâm vào công việc, cô định nghỉ trưa, tìm cơ hội tới văn phòng Yến Cẩm Ngôn.
Lúc nghỉ trưa, cô tới cửa hàng gần công ty mua một cái bánh và một ly cafe, thấp thỏm đi tìm Yến Cẩm Ngôn, còn cẩn thận tránh người khác phát hiện.
Trong công ty không có ai biết thân phận của cô, chỉ nghĩ cô là một nhân viên bình thường, cô cũng không muốn mang lại rắc rối cho Yến Cẩm Ngôn.
Dù sao, anh cũng từng nói không muốn bị người ta bàn tán.
Ít nhất, trước khi xác nhận quan hệ với Yến Cẩm Ngôn, cô tôn trọng anh.
Cho nên thừa dịp mọi người đều đi ăn, trộm đến văn phòng của Yến Cẩm Ngôn.
Ban đầu Tần Tang cho rằng, Yến Cẩm Ngôn cũng đi ăn trưa nên định ngồi ở phòng anh chờ đợi.
Không nghĩ đến khi bước vào lại thấy anh đang đọc tài liệu.
Vì thế hành động lén lút của cô, anh đều thấy cả.
Thấy toàn bộ quá trình vào cửa của cô.
Anh xụ mặt, trong lúc nhất thời không biết phản ứng như thế nào.
Cuối cùng, Yến Cẩm Ngôn lựa chọn trầm mặc, chờ Tần Tang tự mình phát hiện anh tồn tại.
Ước chừng hai phút.
Tần Tang đứng thẳng lưng xoay người lại nhìn.
“Má ơi!”
Tần Tang kêu lên sợ hãi lên một tiếng, sợ tới mức lui về phía sau vài bước, sau lưng trực tiếp đụng vào cửa.
Tim cô đập mạnh, sắc mặt trắng bệch, lúc sau mới bình tĩnh trở lại.
Trong phòng tĩnh mịch, căn phòng to như vậy lại cảm thấy chật chội, vô tình hít mạnh vào.
“Ngôn, anh trai Ngôn…” Giọng nói cô như muỗi kêu, mặt đỏ như mặt trời ở trấn Lâm Xuyên.
Yến Cẩm Ngôn nhìn cô, tay lật văn kiện sớm đã dừng, ánh mắt sâu thẳm khó nắm bắt được.
Anh không nói lời nào, Tần Tang đành phải căng da đầu đi qua, giơ bánh kem và cà phê trong tay lên: “Anh ăn trưa chưa? Em có mang bánh kem và cà phê đến.”
Nói xong, Tần Tang liền tự chủ trương đặt đồ vật ở bàn làm việc, chuẩn bị lấy bánh kem ra, trực tiếp đưa cho Yến Cẩm Ngôn.
Hành động của cô hoàn toàn rơi vào trong mắt người đàn ông, không đồng ý cũng không ngăn cản.
Cho đến khi Tần Tang cắt bánh đưa anh, Yến Cẩm Ngôn mới buông tài liệu trong tay, di chuyển xe lăn tới cửa sổ sát đất.
Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, để cho Tần Tang một bóng lưng lạnh lùng, giọng nói âm trầm, “Tìm tôi có việc gì?”
“À, đúng là có chút việc.” Tần Tang cắt xong bánh kem, câu nệ đứng trước bàn làm việc của anh, bỗng nhiên cảm thấy khó mở miệng.
Cô nên hỏi thế nào bây giờ?
Trực tiếp hỏi Yến Cẩm Ngôn xem có thấy lá thư viết hai chữ ‘Thư tình’ to đùng đó ở đâu không sao?
Hay là hỏi anh, hôm qua Yến Từ có đưa anh thứ gì không?
Nếu Yến Cẩm Ngôn nói không thì làm sao bây giờ?
Tần Tang cắn môi, lông mày nhíu lại rối rắm.
Trong lúc cô còn đang suy nghĩ, Yến Cẩm Ngôn như nhớ tới điều gì, bỗng nhiên xoay người tới gần Tần Tang.
Một giây kia, hô hấp của cô trở nên dồn dập, khẩn trương đến mức không phát ra nổi âm thanh nào.
Cô muốn hỏi Yến Cẩm Ngôn làm sao vậy, nhưng lời nói nghẹn ở cổ họng, thế nào cũng không nói nên lời.
Mãi cho đến cuối cùng, người đàn ông dừng lại trước mặt cô, sau đó kéo ngăn kéo ra, lấy từ đó một phong thư nữ tính.
“Trả cô.” Giọng nói bình tĩnh của người đàn ông vang lên.
Tần Tang chăm chú nhìn ngón tay thon dài như cành mai của anh, chớp mắt thất thần.
Cô cảm giác đầu mình không đuổi theo kịp, một lúc sau mới tìm được giọng nói của mình, “Anh trai Ngôn…”
“Tần Tang, đừng lấy tôi ra làm trò cười.” Yến Cẩm Ngôn thấp giọng, trực tiếp nhét lá thư kia vào tay Tần Tang.
Sau đó anh di chuyển xe lăn, quay trở lại cửa sổ sát đất.
Anh nói, “Cô đi đi, tôi phải làm việc.”
Tần Tang nhíu mày nhìn lá thư không có dấu vết được mở ra trong tay, hai mắt mở to, cố gắng nhịn xuống sự ấm ức trong lòng, giọng nói run rẩy, “Anh chưa mở ra mà, sao lại biết lá thư này do em viết?”
Yến Cẩm Ngôn trầm mặc, không muốn nói cho Tần Tang biết mình dựa vào chữ viết mà phân biệt.
Chỉ nghe cô gái nói tiếp, “Anh trai Ngôn, em thật sự không coi anh là trò cười.”
“Trước đó nói thích anh cũng là nghiêm túc, viết thư tình cũng là nghiêm túc, em thật sự thích anh.”
“Vì viết phong thư này, em đã thức cả một đêm.”
“Anh cũng không chịu đọc một lần, chỉ một mực chắc chắn là em trêu đùa anh…”
Tần Tang khóc.
Tuy rằng Yến Từ đã nói trước cho cô chuẩn bị tâm lý, cô cũng biết sau khi hai chân Yến Cẩm Ngôn bị thương mẫn cảm yếu ớt tự ti bao nhiêu… Nhưng giờ khắc này, cô vẫn không nhịn được muốn khóc, vô cùng ấm ức khó chịu.