Tâm Bệnh Là Em

Chương 27




Trở lại Tần gia, Tần Tang gõ cửa phòng Tần Niệm.

Khi ấy đã khuya, Tần Niệm đang ngủ bị đánh thức, mở cửa thấy bên ngoài là Tần Tang cũng có chút kinh ngạc.

Sau khi biết được ý đồ tới đây của Tần Tang, Tần Niệm cười cười mời cô vào phòng.

“Thật ra thư tình cũng dễ viết thôi, em cứ nghĩ tới người mình thích là được.”

Tần Tang thích Yến Cẩm Ngôn, chuyện này Tần Niệm biết.

Thật ra quan hệ giữa cô ấy và người em họ Tần Tang này cũng không sâu, chỉ thỉnh thoảng nói chuyện hai ba câu trên bàn ăn mỗi lần gia đình hội họp.

Ngay từ đầu, Tần Tang còn có chút địch ý với cô ấy, sau cô ấy biết việc Tần Tang thích Yến Cẩm Ngôn, cũng mới hiểu địch ý này từ đâu ra, cũng không so đo chuyện gì cả.

Bốn năm nay Tần Tang ở lại Tần gia, hai người cũng luôn yên bình không có việc gì cả.

Cho tới bây giờ, Tần Tang tới tìm cô ấy học viết thư tình, Tần Niệm thật sự kinh ngạc.

Hai người ngồi trên bàn, chủ đề từ thư tình chuyển tới trên người Yến Cẩm Ngôn, thái độ của Tần Tang tức khắc trở nên ôn hoà hơn không ít, nhiều lần còn cười với Tần Niệm.

“Quả nhiên em thích anh Cẩm Ngôn.” Tần Niệm giương cằm, ánh đèn vàng chiếu rọi khuôn mặt cô ấy, có một loại xinh đẹp khó nói nên lời.

Giống như đoá hoa quỳnh nở rộ trong đêm, xinh đẹp không gì sánh bằng.

Đây là lần đầu tiên Tần Tang nhìn người chị họ này của mình gần như vậy, tâm tình hiếm khi bình tĩnh, “Chuyện đó… chị có thể nói chuyện trước kia của chị với anh trai Ngôn cho em nghe được không?”

Cô hâm mộ tình cảm lớn lên cùng nhau từ bé giữa Yến Cẩm Ngôn và Tần Niệm, hâm mộ Tần Niệm biết những điều mà cô không biết.

Tần Niệm nhìn thấu tâm tư của cô, cười nói, “Em biết đó, chị và anh Cẩm Ngôn là loại quan hệ được đính hôn từ trong bụng mẹ.”

“Cho nên từ nhỏ chị đã coi anh ấy là chồng tương lai rồi.”

Tần Tang, “…”

Cô bỗng nhiên hối hận, có thể không nghe nữa được không?

Tần Niệm thấy sắc mặt cô thay đổi, không khỏi cười thành tiếng, ngón tay chọc mũi Tần Tang một cái, trêu ghẹo nói, “Được rồi, không chọc em nữa.”

“Thật ra khi đó tuổi nhỏ, đâu ai hiểu được tình yêu.”

“Anh Cẩm Ngôn đối với chị và Yến Từ đều rất tốt, tất nhiên chị thích anh ấy.”

“Huống chi… anh ấy cũng từng cứu chị.” Nói tới đây, giọng điệu Tần Niệm thấp hơn một chút, ánh mắt mông lung như nhớ tới hồi ức không tốt, mày còn nhíu lại.

Từ lời nói giữa hai người, Tần Tang có thể cảm giác được Tần Niệm rất cảm kích Yến Cẩm Ngôn.

Dù sao trước kia bọn họ cũng từng có hôn ước, nhất định là Tần Niệm cũng từng thích Yến Cẩm Ngôn.

“Lúc trước… tại sao chị lại muốn giải trừ hôn ước với anh trai Ngôn?”

Về chuyện này, Tần Tang từng nghe một phiên bản.

Toàn bộ người trong vòng Hải Thành đều nói, Tần Niệm ghét bỏ đôi chân bị què của Yến Cẩm Ngôn, cuối cùng lấy oán trả ơn, vong ân phụ nghĩa.

Bởi vì chuyện này, Tần Niệm cơ hồ bị mọi người xa lánh, mấy năm nay mọi người cũng bàn tán về cô ấy không ít.

Người nào nhắc tới cô ấy cũng sẽ mắng sau lưng hai câu.

Tần Tang lại cảm thấy, Tần Niệm không giống loại người sẽ vì chân Yến Cẩm Ngôn mà giải trừ hôn ước.

Hôm nay cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội hỏi Tần Niệm về vấn đề này.

Cô ấy sửng sốt một chút, nhàn nhạt liếc Tần Tang một cái như đang suy tư điều gì.

“Em muốn nghe đáp án của chị.” Tần Tang giải thích.

Lúc này người kia mới cười hiểu rõ, rời tầm mắt xuống trang thư.

Tần Niệm nói, “Em là người đầu tiên hỏi chị vấn đề này.”

Bên ngoài có rất nhiều người phỏng đoán chuyện cô ấy giải trừ hôn ước với Yến Cẩm Ngôn, ai cũng bảo cô ấy vong ân phụ nghĩa, ghét bỏ anh.

Tần Tang là người đầu tiên hỏi cô nguyên nhân, để ý suy nghĩ của cô.

Chuyện này làm trong lòng Tần Niệm có chút chua xót, đôi mắt xinh đẹp phủ kín một tầng hơi nước, hốc mắt phiếm hồng.

Cô ấy hít một hơi, chậm rãi nói, “Thật ra, cho dù anh Cẩm Ngôn có bị thương ở chân, không đứng lên nổi, anh ấy vẫn ở một nơi cao chót vót không thể với tới được.”

“Mấy năm nay, là do anh ấy tự xem nhẹ bản thân, lại bị sự thương hại của người ngoài trói buộc nên mới tự ti không dám ngẩng đầu.

Lời này của Tần Niệm, khiến Tần Tang sợ ngây người.

Trước đây, cô còn tưởng rằng chỉ có mình cô mới cảm thấy Yến Cẩm Ngôn ngồi trên xe lăn vẫn rất tuấn tú.

Nói thế nào nhỉ?

Không biết vì sao, người xung quanh vẫn luôn dùng ánh mắt đồng tình, thương hại và trào phúng châm chọc nhìn anh.

Rõ ràng, điều đáng chú ý nhất của anh không phải đôi chân bị thương kia, cũng không phải ngồi xe lăn mà là giá trị nhan sắc cùng với  khí chất tài hoa ấy.

Tại sao nhiều người lại không nhìn thấy điều này, chỉ chú ý tới chân của anh?

Tần Tang không nghĩ ra, ban đầu cô còn tưởng rằng sự chú ý của mình khác biệt với mọi người.

Mãi cho đến khi quan hệ giữa cô và Yến Từ tốt hơn, biết được cái nhìn của Yến Từ với Yến Cẩm Ngôn cũng như cô vậy.

Bọn họ đều muốn nhìn thấy Yến Cẩm Ngôn đứng lên lần nữa, trở thành người tiếp tục tỏa sáng.

Chỉ là, phương thức biểu đạt của mỗi người khác nhau.

Yến Từ và Tần Niệm cũng không làm được giống Tần Tang, chỉ muốn kể ra cho mọi người biết Yến Cẩm Ngôn tốt đến thế nào.

Bởi vì Yến Cẩm Ngôn tự ti hối tiếc, một thời gian dài Yến Từ cũng xem thường anh, thấy anh thất bại chỉ vì một đôi chân.

Thời Nhã thì sao, cô ấy biết rõ tâm lý của Yến Cẩm Ngôn như thế nào, cũng cảm thấy mình không phải người có thể chữa lành cho anh, vậy nên lựa chọn yên lặng rời đi.

Bởi vì lần bắt cóc kia không chỉ tạo thành thương tổn cho mỗi Yến Cẩm Ngôn.

Ngần ấy năm trời, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy lần bắt cóc đó gây đau đớn cho Yến Cẩm Ngôn, lại quên mất Tần Niệm cũng là một người bị hại.

Cô ấy suýt chút nữa mất đi sự trong sạch của mình, thậm chí còn trở thành con tin suýt bị giết.

Cô ấy còn tận mắt nhìn thấy bọn bắt cóc đánh gãy chân Yến Cẩm Ngôn, một màn máu tươi đầm đìa kia, suốt đời Tần Niệm cũng không thể quên nổi.

Vừa được cứu một tháng, cô ấy không có nổi một giấc ngủ ngon, chỉ cần nhắm mắt lại là thấy khuôn mặt bọn bắt cóc hiện lên, nhớ tới cảnh tượng Yến Cẩm Ngôn bị đánh… Lúc đó, Tần Niệm cũng mới là đứa trẻ mới 16 tuổi, vẫn luôn sống dưới sự che chở của Tần gia, chưa từng trải qua mưa gió gì,

Chỉ là chuyện kia đã để lại một vết sẹo sâu ở trong lòng cô, mãi mãi không thể tiêu tán được.

Tần Niệm dùng thời gian hai năm để tiếp thu trị liệu tâm lý ở nước ngoài mới có thể miễn cưỡng sinh hoạt lại bình thường.

Nhưng sao cô có thể đính hôn, kết hôn cùng Yến Cẩm Ngôn được nữa?

Với cô, chỉ cần nhìn thấy đôi chân của Yến Cẩm Ngôn lập tức nhớ tới chuyện năm đó… Với Yến Cẩm Ngôn và Tần Niệm mà nói, chính là ký ức đáng sợ.

Lý trí nói cho Tần Niệm biết, tất cả đều không liên quan tới Yến Cẩm Ngôn, cô ấy không thể né tránh anh như rắn rết.

Nhưng tâm lý vẫn tồn tại một bóng ma, đủ để cô ấy mất đi lý trí.

Chuyện tới bây giờ, điều Tần Niệm có thể làm cũng chỉ là cố gắng né tránh Yến Cẩm Ngôn, không làm tổn thương anh, cũng là tự bảo vệ tốt bản thân mình.

Đây chính là nguyên nhân Tần Niệm muốn giải trừ hôn ước.

Cuối cùng đêm nay cô ấy cũng nói ra.

Sau khi Tần Tang lẳng lặng nghe xong, trong lòng khó chịu không nói nên lời.

Cô biết Tần Niệm không phải người như người khác nói, cô ấy cũng không ghét Yến Cẩm Ngôn, chỉ là không đánh bại được ký ức nên mới chạy trốn.

Đây là chuyện thường tình.

Tần Tang có thể hiểu được Tần Niệm, vì thế cầm lấy khăn giấy giúp Tần Niệm lau nước mắt, khẽ cho cô ấy một cái ôm.

Đến giọng nói cũng trở nên vô cùng dịu dàng, “Vậy nên bốn năm trước chị tới trấn Lâm Xuyên tìm anh trai Ngôn cũng để giải thích với anh ấy đúng không?”

Tần Niệm ‘ừm’ một tiếng, “Khi đó chị mới từ nước ngoài về chưa được bao lâu.”

“Nghe nói anh Cẩm Ngôn tới trấn Lâm Xuyên, chị cho rằng anh ấy bị chị làm tổn thương, sợ anh ấy không vực dậy nổi.”

Cho nên mới chạy tới trấn Lâm Xuyên, giải thích nguyên nhân giải trừ hôn ước cho Yến Cẩm Ngôn nghe.

Nói tới đây, Tần Niệm nín khóc mà cười, “Kết quả, anh Cẩm Ngôn lại nói chị tự mình đa tình.”

“Nói căn bản anh ấy chưa từng thích chị, chỉ coi chị là em gái thôi, cho nên giải trừ hôn ước với anh ấy mà nói là một chuyện tốt.”

Lúc ấy, Tần Niệm còn tưởng rằng Yến Cẩm Ngôn đang an ủi mình.

Sau này, Tần Niệm mới chậm rãi hiểu ra, lời nói lúc ấy của Yến Cẩm Ngôn là nghiêm túc.

Anh thật sự chưa từng thích cô ấy.

Tần Tang cũng cười, cảm giác sự rối rắm trong lòng mình cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

Trước kia cô vẫn luôn cho rằng, Yến Cẩm Ngôn có tình cảm với Tần Niệm, thì ra chỉ là tình anh em.

“Được rồi, không nói nữa, em vẫn là nhanh viết thư tình đi.” Tần Niệm lau khô nước mắt, hít sâu một hơi, ngón tay gõ giấy trên bàn, “Tang Tang, là em nói, nhất định phải trị được anh Cẩm Ngôn.”

Lời này của Tần Niệm vô cùng nghiêm túc.

Tuy không logic chút nào, nhưng cô ấy tin tưởng trực giác của phụ nữ.

Trực giác nói cho Tần Niệm biết, Tần Tang chính là mặt trời nhỏ trong bóng tối của Yến Cẩm Ngôn.

Cô ấm áp và tỏa sáng, vì Yến Cẩm Ngôn xua tan bóng tối, cho anh nhiệt độ nóng bỏng.

Hiển nhiên, dưới sự ủng hộ của Tần Niệm, Tần Tang viết thư vô cùng nhanh chóng.

Cả đêm hưng phấn, trong phòng toàn giấy là giấy, cuối cùng trước bình minh đã viết được một bức thư tình khiến bản thân vừa lòng.

Khi đó, Tần Niệm đã ghé vào bàn sách ngủ rồi.

Một đêm này, Tần Tang thu hoạch được cực nhiều.

Cô nghĩ, về sau nếu như còn lời gì trong lòng, có thể yên tâm tới quấy rầy Tần Niệm được rồi.

Tần gia to như vậy, trừ ba, dì Mạn Thanh và Tần Chu ra, vẫn có một người tốt với cô.



Bữa sáng qua đi, Tần Tang đi nhờ xe của Tần Chu tới công ty cùng anh.

Đây là lần đầu tiên Tần Tang tới công ty, dựa theo lời của Tần Chu, cô tới bộ phận nhân sự báo cáo trước, sau đó tới tổ đồ hoạ.

Cả một buổi sáng, Tần Tang cũng chưa nhìn thấy Yến Cẩm Ngôn, bởi vì nhiệm vụ tổ trưởng giao thật sự rất nhiều.

Mãi cho đến giữa trưa mười hai giờ, Tần Tang mới miễn cưỡng hoàn thành một nửa.

Nhìn nhiệm vụ trong tay, Tần Tang suy nghĩ, có lẽ hôm nay không có thời gian đi đưa thư tình cho Yến Cẩm Ngôn rồi, cuối cùng mang tới cho Yến Từ, bảo cậu giúp cô đưa tới văn phòng cho Yến Cẩm Ngôn.

Yến Từ nhìn thấy hai chữ ‘thư tình’, suýt chút nữa cười thành tiếng.

Sau đó cậu ta nhịn xuống, làm mặt quỷ với Tần Tang, nhỏ giọng khen cô, “Được đấy, hiệu suất cao lắm.”

Tần Tang đắc ý nhướn mày, “Tỏ tình đương nhiên phải hăng hái tinh thần một chút rồi!”

Yến Từ cho cô một ngón tay cái.

Chân trước cậu ta vừa rời khỏi tổ đồ hoạ, chân sau đã vào văn phòng của Yến Cẩm Ngôn.

Lúc ấy văn phòng không có ai, theo sự hiểu biết của Yến Từ, có lẽ Yến Cẩm Ngôn đang ở trong phòng hội nghị thảo luận chuyện đầu tư.

Cho nên, Yến Từ đặt thư tình của Tần Tang trong ngăn kéo bàn làm việc của anh, vì tạo cho anh một sự bất ngờ mà còn kẹp phong thư vào mặt trên tài liệu.

Chờ tới lúc Yến Cẩm Ngôn phê duyệt văn kiện, nhất định sẽ nhìn thấy.