Tâm Bệnh Là Em

Chương 13: Anh Ấy Là Người Của Tôi






Sân thể dục sau khu dạy học, có bốn sân cầu lông nhỏ.

Triệu Nghiên dựa vào gốc cây đa, có thể nghe được cách đó không xa là giọng nói đang giảng bài của giáo viên.

Kinh ngạc hiện lên mặt coi ta, Triệu Nghiên đột nhiên cười lên thành tiếng: "Cô nói cái gì?"
"Yến Cẩm Ngôn là người của cô?"
Cô ta không thể tin được, "Cô thích cái tên tàn phế kia? Vậy Tô Diệp thì tính là gì đây?"
Tần Tang nhíu mày, cảm thấy cái từ "tàn phế" này quá cay nghiệt.

"Chẳng lẽ, cô muốn có cả hai?"
Cô ta còn đang chìm trong phỏng đoán của mình, suy nghĩ càng ngày càng làm càn, âm dương quái khí.*
( m dương quái khí*: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định được)
Tần Tang nhịn không nổi nữa, trực tiếp bước qua, nắm lấy cổ áo đồng phục của đối phương, môi đỏ nhẹ nhàng nhếch lên, khóe miệng là nụ cười khinh bỉ: "Đàn chị Triệu..."
"Chẳng lẽ đàn chị cho rằng tôi rảnh rỗi đứng ở đây nói chuyện nhà cửa với đàn chị sao?"
Giọng nói của cô lạnh lẽo, ngữ khí bình thường nhưng khiến Triệu Nghiên không rét mà run.

Những lời phóng đãng cô ta đi vừa định nói âm thầm nhường nhịn cắn môi nuốt vào trong.

Triệu Nghiên đương nhiên biết, Tần Tang không phải tới nói chuyện phiếm với cô ta.

Cô ta cũng không dám đối nghịch với Tần Tang, lúc nãy nói hai câu kia đó cũng chính là cực hạn, không dám nói thêm vì sợ chọc giận Tần Tang.


Nghĩ đến đây, Triệu Nghiên nhướn mày: "Được, về sau tôi thấy Yến Cẩm Ngôn nhất định sẽ đi đường vòng."
"Phía bên Trần Tú, cô tự giải thích hay đích thân tôi ra tay?" Tần Tang buông lỏng cổ áo cô ta ra, tay đút vào túi, ánh mắt lạnh lẽo.

Triệu Nghiên làm như đang cực lực khắc chế, cắn chặt răng, một lúc lâu sau mới tự thuyết phục chính mình, nhìn Tần Tang khách khách khí khí cười: "Tôi tự mình giải thích, không cần nhọc lòng chị Tang lo lắng."
Hai từ "chị Tang" khiến Tần Tang vô cùng hài lòng
Đối với câu trả lời của Triệu Nghiên đã vừa lòng, đôi mắt hung ác tàn nhẫn đảo mắt một cái đã biến mất không dấu vết, thay thế vào đó là sự dịu dàng nhẹ nhàng.

"Vậy thì tốt."
Điều nên nói, Tần Tang đã nói xong.

Cô đánh giá Triệu Nghiên chắc không dám tiếp tục dây dưa với Yến Cẩm Ngôn nữa, về phía Trần Tú bên kia...!Dù sao về sau cô cũng sẽ tự mình "hộ tống" Yến Cẩm Ngôn, cũng không sợ Triệu Nghiên bằng mặt không bằng lòng mà thất hứa.

Giải quyết xong vấn đề mấu chốt, Tần Tang không có hứng thú trở về cùng Triệu Nghiên.

Cô liếc đôi mắt ảm đạm xẹt qua người đối phương rồi thu hồi, quay người lại tính trở về lớp.

...!
Lúc ở lối đi nhỏ, Tần Tang bắt gặp Yến Cẩm Ngôn.

Lúc ấy anh đang đưa lưng về phía cô, di chuyển xe lăn giống như cũng đi về phòng học.

" Anh trai Ngôn!" Tần Tang gọi anh một tiếng, chạy chậm đuổi theo sau.

Cô cúi người, duỗi cần cổ cổ thiên nga tới nhìn khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của thiếu niên, nở nụ cười: "Tại sao lại ở đây? Không phải là đi theo em..."
"Đi WC." Yến Cẩm Ngôn cắt đứt lời cô.

Vì che giấu sự hoảng loạn của chính mình, anh còn ra vẻ trấn định ngước mắt lên, liếc Tần Tang một cái.

Chỉ một giây, nam sinh đã dời tầm mắt đi, mau chóng di chuyển xe lăn rời đi.

Anh sợ đôi tai phiếm hồng của mình bị Tần Tang bắt gặp, sợ bại lộ tâm tình cuồn cuộn sóng ngầm trước mặt cô.

Bị cắt lời nói, Tần Tang sững sờ tại chỗ, nửa tin nửa ngờ.

Nhưng mà chắc anh chỉ là đi WC thật, cho nên cuối cùng cô lựa chọn tin tưởng lý do thoái thác của Yến Cẩm Ngôn.

Mắt thấy đã đến thời gian tan học, Tần Tang không có phòng học mà đi đến sân bóng nơi tập hợp.

Chờ chuông tan học vang lên, học sinh lớp 11/1 lục tục về lớp.

Bên ngoài bầu trời nóng rực, cả lớp vừa vận động bên ngoài, khi về đến thì đều mặc áo ngắn tay.


Tần Tang và Hạ Huỳnh một trước một sau tiến vào phòng học, kéo cổ áo ra ra sức dùng tay quạt gió, nóng đến sứt đầu mẻ trán.

Cô vừa vào cửa, Yến Cẩm Ngôn đã chú ý tới, tay cầm sách chợt khựng lại, thiếu niên nhanh chóng hạ thấp mi mắt, nhưng lông mi run rẩy lại bán đứng anh, may mắn là không bị ai phát hiện.

Sau khi Tần Tang sau khi trở lại chỗ ngồi, cả người dựa vào trên tường, một cánh tay trắng nõn nà gác trên bàn của Yến Cẩm Ngôn.

Cô liếc mắt Yến Cẩm Ngôn đang cầm sách trước mặt, sách đã đổi thành sách tiếng Anh.

"Anh trai Ngôn, anh là học bá sao?"
Tần Tang duỗi tay chọc chọc vào mấy quyển toán học và vật lý để bên cạnh của Yến Cẩm Ngôn, sau đó nhìn thẳng vào nam sinh chờ đáp án.

Nhưng cô đợi một hồi, Yến Cẩm Ngôn cũng không mở miệng, thậm chí cũng không nâng mắt nhìn cô một cái.

Hành động này làm cho Tần Tang sinh ra nghi ngờ.

Yến Cẩm Ngôn càng không phản ứng lại, cô càng muốn thò lại gần, "Anh trai Ngôn?"
Tần Tang gọi anh, cuối cùng dứt khoát đặt hai tay xuống bàn anh, cúi thấp đầu, hai tay chống cằm, nghiêng đầu hiếu kỳ nhìn anh.

Yến Cẩm Ngôn nhắm mắt, lại nghĩ đến câu nói của Tần Tang với Triệu Nghiên, nó như ma âm vang vọng lặp đi lặp lại trong đầu anh, không cách nào dứt ra được.

Thế nên chỉ cần vừa nhìn thấy Tần Tang, anh sẽ nhớ tới lời nói của cô với Triệu Nghiên "Yến Cẩm Ngôn là người của tôi".

Lúc ấy Yến Cẩm Ngôn đang cách đó không xa, trùng hợp nghe thấy lời nói bá đạo lộ liễu ấy.

Sau đó anh như bị mất đi tri giác tạm thời, cái gì cũng thấy không rõ, cái gì cũng nghe không được, cảm giác này không thể tả rõ được.

Giống như thời gian một giây ngắn ngủi kia, tim anh như đập lỡ một nhịp, cả người như tách biệt khỏi thế giới.

Điều duy nhất cảm thấy chính là hình ảnh gương mặt của Tần Tang trong tâm trí của mình.

Yến Cẩm Ngôn bị thứ nóng cháy bỏng trong lòng đánh thức lại tinh thần.
Hai mắt nóng như bị ngâm trong nước sôi, nóng đến bỏng cả người, giống như toàn thân bị châm một ngọn lửa.

Cơ thể rất nóng, thật nặng, cảm giác hoảng hốt trước nay chưa từng xuất hiện trong lòng anh.

Loại cảm giác này, Yến Cẩm Ngôn rất không thích.

Từ sau vụ án bắt cóc kia tính tình của anh thay đổi rất lớn, thái độ đối với người ngoài đều rất đạm bạc.

Bởi vì lời nói của Tần Tang, trong lòng sinh ra sự rung chuyển, làm Yến Cẩm Ngôn cảm thấy bất an.

Anh cảm nhận được cử chỉ hành động và lời nói của Tần Tang sẽ ảnh hưởng đến mình, sợ hãi sẽ vì cô mà mất đi lý trí.


"Yến Cẩm Ngôn?"
Tần Tang nhích ra một tí, cánh tay thon dài trắng nõn vẫy vẫy trước mặt anh.

Yến Cẩm Ngôn lấy lại tinh thần, hít thở nhẹ nhàng.

Anh cắn chặt răng, mặt vô cảm mà đẩy cánh tay trắng nõn kia ra, trực tiếp cầm cuốn sách tiếng Anh tiếp tục đọc,động tác vô cùng lưu loát tự nhiên.

Trực tiếp cầm cuốn sách lên, ngăn cản tầm mắt và khuôn mặt của Tần Tang, vùi đầu giấu kín khuôn mặt mình.

Tần Tang bị làm lơ toàn bộ quá trình: "..."
Sao lại thế này? Cô cảm thấy hành động lấy sách che mặt của anh có chút đáng yêu?
Tần Tang nhịn xuống ý cười, muốn lấy cuốn sách tiếng anh xuống.

Tiếng chuông vào học lại vang lên, cô đành phải từ bỏ tâm tư trêu đùa Yến Cẩm Ngôn.

...!
Tiếng chuông vào học tiết hai buổi chiều vang lên, Triệu Nghiên về tới trong lớp.

Lớp học của bọn họ là tiết thể dục.

Ban đầu là tiết lịch sử, nhưng giáo viên lại có việc đột xuất nên lớp bọn họ được nghênh đón một tiết thể dục.

Nhưng dù là vậy, người đi ra bên ngoài hoạt động cũng không có bao nhiêu.

Triệu Nghiên cố ý đi tìm Yến Cẩm Ngôn, nghe nói bởi vì bệnh tình mà Yến Cẩm Ngôn không phải học, định đến an ủi vừa đấm vừa xoa mong muốn bắt được anh.

Cô ta không nghĩ tới sẽ gặp được Tần Tang, càng không nghĩ tới Tần Tang cũng thích Yến Cẩm Ngôn.

Tuy nói cô ta đã đồng ý với Tần Tang, sẽ không lại dây dưa cái tên họ Yến kia nữa.

Nhưng bên Tô Diệp bên, cô ta suy nghĩ, có lẽ nên khiến anh ta tỉnh ngộ rồi.

Không thể cho Tần Tang một tay bắt hai con cá được..