Tấm Ảnh Cũ

Chương 1




Triệu Mộ chết rồi.

Lê Vũ bỏ ra ít tiền làm một lễ tang, mời một tiểu đồ đệ thần thông đến niệm kinh, còn mình thì ôm hũ tro cốt được làm từ gỗ tử đàn chạy đến bên góc của linh đường ngồi ngây người.

Đây là một hũ tro cốt trống rỗng, chủ nhân của hũ tro cốt này còn nằm trong nhà tang lễ.

Lê Vũ ngồi trên một băng ghế, trầm mặc vuốt ve hũ tro cốt phát ra ám quang, vành mắt cậu tái nhợt, râu ria xồm xoàm, cả người toát ra vẻ chán nản như một kẻ tàn phế.

Cậu trước sau đều không thể tin được Triệu Mộ đã rời đi.

Nhà tang lễ rất quạnh quẽ không có được bao nhiêu nhân khí, cho dù có người đến thì cũng chỉ là thổn thức một lát, không thấy được bao nhiêu thương tâm trong ấy. Tiểu đồ đệ lần đầu tiên làm chuyện này, nó nhìn xung quanh một chút, thấy không ai có ý tốt nhắc nhở gì nó cả, mọi người đa số vội vàng bày ra dáng điệu bi thống hư ảo, hoặc có người dứt khoát trưng ra vẻ mặt khinh thường chỉ chỉ chỏ chỏ vào người thiếu niên xinh đẹp trong khung ảnh, cuối cùng nó chỉ có thể chạy đến chỗ của Lê Vũ.

“Chú ơi, tôi muốn niệm kinh, cần có hũ tro để còn Khai Quang (*),” nó lúng túng gãi đầu, có hơi sợ sệt người đàn ông trước mặt chẳng nói tiếng nào đã dẫn nó đến đây, “Chú đem hũ tro đến công đường thì mới có thể tiến hành được.”

(*) Khai Quang: là lễ dâng cúng Đức Phật ( Khai Quang còn có nghĩa là Lễ Điểm Nhãn cho tượng Thần, Phật. Cũng có một số quan niệm hòa đồng cùng lễ Hô Thần Nhập Tượng).

Lê Vũ trầm mặc một chốc rồi lại sờ sờ lên hũ tro nặng trịch trên tay.

Đây là cái hũ quý giá nhất, cậu đã phải bỏ ra mấy tháng chi tiêu của mình để mua. Dựa vào khoản tích trữ ít ỏi của cậu cùng Triệu Mộ thì căn bản không thể mua nổi một phần đất nghĩa địa thật tốt cho anh, mà nếu đi mượn lại không biết phải mượn ở đâu — cậu có tiền án thất nghiệp dài hạn, mà đã như vậy thì làm gì có ai đồng ý cho cậu mượn một khoản tiền lớn cơ chứ.

Nghĩa địa không được tốt thì sẽ thế nào? Ánh mặt trời quanh năm không sưởi đến được, mồ mả cũng thấp nhất như bị tất thảy những phần mộ bên trên đè lên, vĩnh viễn cũng không ngóc đầu nổi.

Bia mộ cũng có khả năng mọc đầy rêu xanh, cho dù cậu có đến dọn dẹp thì đợi đến một ngày nào đó khi cậu đoàn tụ với Triệu Mộ, đến ngày ấy rồi, dẫu cho bên trên bề mặt tấm bia có khắc tên thì cũng sẽ bị rêu xanh phủ kín thôi.

Đến lúc đó sẽ chẳng còn thứ gì có thể chứng minh Triệu Mộ đã từng tồn tại trên cõi đời này cả.

Triệu Mộ à…

Lê Vũ cúi đầu không nhìn tiểu đồ đệ.

“Anh kiêu ngạo như thế, nhất định sẽ không thích một vị trí thấp kém như vậy đâu,” cậu quay sang hũ tro cốt dịu dàng nói, trên mặt thậm chí còn mang theo nét cười, “Vả lại, em cũng không nỡ để anh chờ ở cái nơi như thế. Mặc kệ là thứ gì anh cũng đều muốn có được cái tốt nhất, vậy mà một phần đất ở nghĩa địa thôi em cũng không cho anh được, em thật chẳng bằng rác rưởi… Tha thứ cho em, em chỉ có thể tặng anh cái hũ này…. Tha thứ cho em A Mộ, xin hãy tha thứ cho em. Em tặng cho anh cái hũ tốt nhất này, bằng tử đàn đó, cùng mất đến vài ngàn, chúng ra đã lâu rồi chưa dùng tiền hoang phí như vậy phải không, toàn bộ số tiền có được em đều cho anh hết… Toàn bộ… Tặng cho anh cái hũ tốt nhất, đẹp nhất…”

Cậu nói liên miên không ngừng nghỉ với cái hũ tro, hoàn toàn không để ý đến tiểu đồ đệ đang đứng cạnh, tiểu đồ đệ đứng đến mức chân cũng bắt đầu run run liền nhịn không được lên tiếng, “Chú à, anh ta còn chưa hỏa táng, đây chỉ là hũ không thôi.”

Bấy giờ Lê Vũ mới ngừng lại, lát sau cậu chậm rãi ngẩng đầu lên.

“À… ra là vậy.” Cậu bỗng tỉnh ngộ đứng dậy, lướt qua tiểu đồ đệ lảo đảo từng bước đi về phía trước, cẩn thận từng chút một đặt hũ tro xuống, “Ra là vậy… Là vậy à… Còn chưa hỏa táng, còn chưa…”

Thần kinh của người đàn ông này không được bình thường.

Người yêu mười một năm làm bạn với cậu đang nằm ở nơi lạnh lẽo kia, mất đi hết thảy biểu cảm cơ mặt. Cậu nhìn anh bị hỏa táng, rốt cục cũng có người thuận theo tình cảnh mà nức nở khóc, cuối cùng một phần thân thể của người yêu cậu cũng bị hóa thành tro, được cất vào trong hủ tro cốt cậu cầm trên tay.

Hủ tro ấy nặng trịch, tro cốt tuy cũng khá nặng, nhưng nếu đem so chúng với sinh mệnh của một người thì chung quy vẫn còn quá nhẹ.

Lê Vũ mang hũ tro cốt về nhà, để ở bên gối, sau đó nằm lên trên giường.

Nhà bọn họ rất nhỏ, ước chừng chỉ khoảng hai mươi mét vuông, đồ đạc cũng đều rất cũ nát. Dù sao hai người cũng chỉ là hai thằng nhóc nghèo, những người trẻ tuổi như bọn cậu lại có thể có phòng riêng cho chính mình là đã cảm thấy rất may mắn rồi, dĩ nhiên sẽ không còn để ý đến những thứ khác nữa, vật dụng trong nhà chủ yếu là lụm được ở những góc chợ cũ nát đem về, chỉ có chiếc giường Lê Vũ đang nằm này là không giống vậy, nó chứa được hai người, là giường của Tịch Mộng Tư, mềm mại mà rộng rãi, đây là kết quả của cuộc tiêu xài hoang phí một phần thù lao hiếm thấy được của Triệu Mộ.

(*) Giường Tịch Mộng Tư (Simmons Bedding Company) là một thương hiệu chuyên sản xuất giường chiếu drap, hay những thứ tương tự nổi tiếp khắp thế giới.

Ngày đó Triệu Mộ mừng rỡ như đứa trẻ, mắt hoa đào híp lại thành một đường thẳng, anh lôi kéo Lê Vũ nằm lên trên giường cảm nhận.

“Có người mua bài nhạc của anh rồi, có người thưởng thức được anh rồi, anh có thể kiếm ra tiền rồi.” Anh nói năng lộn xộn, “Em nhìn xem, anh bây giờ đã có thể mua được một chiếc giường lớn như vậy cho em, em cứ chờ đi, rồi anh sẽ mua được nhà, mua được rất nhiều thứ, anh sẽ nuôi em, anh sẽ kiếm tiền.”

Anh nói đến chân thành, mắt cũng lóe ra tia sáng, thật giống như chuyện có thể nuôi được Lê Vũ là một chuyện có biết bao vinh quang.

“Thì ra chỉ là lừa người.” Lê Vũ lặng yên nghĩ, “Anh cái gì cũng chẳng cho em. Anh chết mất rồi.”

Bọn họ đã từng ôm nhau ngủ vô số lần, hôn nhau vô số lần, làm tình vô số lần trên chiếc giường này. Triệu Mộ thích vị trí sau lưng cậu, anh sẽ ôm lấy Lê Vũ, xoa xoa cơ ngực cậu, vừa dịu dàng hôn môi vừa tàn nhẫn thúc vào.

“Anh yêu em.” Triệu Mộ nằm sấp ghé vào tai cậu nỉ non, “Thật đấy, Lê Vũ.”

Thâm tình đến chân thành, đôi mắt cũng ấm nóng đến cơ hồ muốn chảy xuống nước mắt.

Lê Vũ bụm mặt.

Cái gì cũng không có.

Tiểu Vương Tử (Hoàng Tử Bé) của cậu.

Triệu Mộ tự nhận mình là một người nghệ sĩ phóng khoáng, anh chơi rất nhiều nhạc cụ, ngón tay trắng nõn thon dài rất có phong cách của một nghệ sĩ, đáng tiếc không một ai thưởng thức anh. Ca khúc của anh không kiếm được tiền lợi nhuận, cũng không ai hỏi đến chúng, càng không ai mua, có lẽ loại ca từ cực đoan ảm đạm ấy không làm người ta thả lỏng được, cũng không ẩn chứa đủ những yếu tố để giúp ca khúc được lưu hành trên thị trường. Anh không có công việc cố định nên chuyện ấm no cũng thành trở ngại, cả người gầy yếu đến mức suy nhược không tả.

Một người ngoại trừ vẻ ngoài không tệ ra thì gần như không còn bất kỳ ưu điểm nào, thần kinh hình như còn có chút tật xấu. Tính khí cũng không được tốt, luôn tự cho mình là thanh cao, Lê Vũ tự hỏi mình, rốt cục người như vậy có cái gì tốt để cho cậu phải hoài niệm đến thế?

Thế nhưng… Tình yêu mà.

Lê Vũ còn nhớ, năm ấy Triệu Mộ 16 tuổi “cõng” một cây đàn violon trên lưng lén bò sang cửa sổ nhà cậu, đỏ mặt tỏ tình với cậu. Lúc ấy là ban chiều tiết trời không được đẹp lắm, cậu vừa tỉnh giấc từ giấc ngủ trưa sâu thẳm, còn cánh tay của Triệu Mộ đã bắt đầu run run.

“Anh thích em!” Anh lúc đó nằm trên thành cửa sổ chống trộm, mặt đầy nét ngây thơ, chóp mũi còn đổ ra một tầng mồ hôi, “Lê Vũ, anh muốn sống cùng với em!”

Thật là một người vô dụng mà, nhưng còn có thể làm thế nào nữa đây?

Cậu thấy tim mình đập đến rõ ràng, Lê Vũ thuở niên thiếu ấy gần như có thể nghe thấy được âm thanh dòng máu chảy ngược trong cơ thể mình. Cậu ngoại trừ mờ mịt liên tục gật đầu, thì không còn bất kỳ lựa chọn nào khác.

Tình yêu thật là…

Triệu Mộ liền chuyển vào nhà của Lê Vũ.

Tình yêu lúc còn trẻ luôn thuần khiết hoàn mỹ, có cãi vã, có vui cười, nhưng bất luận thế nào thì loại tình cảm ngây ngô đó cũng đều mang theo sự thận trọng từng chút một, mù mờ mà luống cuống.

Bọn họ rất nghèo, cơm ăn không đủ no, Lê Vũ chỉ là một cô nhi, Triệu Mộ cũng chẳng có cha mẹ, bọn họ không có vốn kinh tế. Mỗi ngày Triệu Mộ đều viết ca khúc, chúng chất thành một xấp một xấp. Lê Vũ làm giả thẻ chứng minh nhân dân thành người trưởng thành để đi làm công nhân bốc vác, trên người toàn dấu vết dây thừng hằn lên, rất lâu sau cũng không biến mất.

“Anh nhìn nè,” cậu lần đầu tiên có được tiền công liền đi vào siêu thị mua cho Triệu Mộ nửa con gà quay, “Đây là quà cho anh đó!”

Chỉ vì chút quà này mà Lê Vũ vốn từ một chàng trai có làn da màu mật ong đẹp đẽ nay lại hằn lên những vết dây thừng xanh xanh tím tím, giống như miếng vải rách ráng đắp lên người, xấu xí không tả.

Lê Vũ cười, mày kiếm điển trai cao cao nhếch lên, cậu lấy lòng đem gà quay lắc lắc trước mắt Triệu Mộ.

Thế nhưng Triệu Mộ lại bỗng nhiên khóc.

Chàng thanh niên lặng im rơi nước mắt, cúi đầu không nói tiếng nào, như hùm như sói ngấu nghiến hết nửa con gà kia, đã rất lâu rồi anh chưa được ăn thịt, anh cảm thấy nửa con gà quay này rất ngon, ăn ngon đến mức khiến anh chảy nước mắt.

Lê Vũ ngồi bên cạnh chống đầu, lưu manh hề hề rung rung đùi, cười hì hì nhìn Triệu Mộ, mặt đầy vẻ thỏa mãn — tuy cậu cũng đã rất lâu rồi chưa được ăn thịt.

Triệu Mộ là một kẻ kiêu ngạo, anh từ chối chuyện hát rong ngoài đường, anh thấy nó như một loại hành động ăn xin.

“Nghệ thuật của anh không phải để van xin sự thương hại!!” Anh từng tức giận nói như thế, “Người khác không thể sỉ nhục anh!!”

Anh ấy kiêu ngạo đến thế, tự cuồng dại bản thân đến thế, nhưng sang ngày hôm sau, Triệu Mộ lại nhấc cây đàn violon lên đi tới trước cửa tàu điện ngầm.

Anh ấy có một cổ họng rất tốt, hát lên những nốt nhạc êm dịu như lời thủ thỉ của tình nhân, mỗi ngày anh đều đứng hát rong ngay tàu điện ngầm như vậy đấy, thỉnh thoảng cũng sẽ bị bảo vệ đuổi đi, nhưng đa số thời điểm vẫn có thể kiếm được chút tiền.

Không nhiều, chỉ đủ sống tạm.

Ngoại trừ mang đến cho Lê Vũ cái mác có được một người yêu có thiên phú về âm nhạc ra, thì Triệu Mộ gần như không đảm đương đóng góp được bất kì thứ gì trong cuộc đời cậu.