*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆"Hệ thống thủy lực màu vàng hiển thị trên ECAM(*) đang báo mức dầu thấp và áp suất thấp."
(*) Electronic Centralized Aircraft Monitor: Một hệ thống màn hình trung tâm điện tử trên máy bay, được thiết kế để cung cấp cho phi công một cách trực quan và dễ hiểu về tình trạng của máy bay. ECAM đóng vai trò như một trung tâm thông tin, hiển thị các thông báo, cảnh báo và chỉ dẫn cần thiết cho phi công trong quá trình vận hành máy bay.
"Có chuyện gì thế?"
"Đừng nôn nóng, cứ theo cảnh báo của ECAM để từng bước khắc phục sự cố."
"Tạm thời ok rồi."
"Liên hệ với bộ phận điều hành chuyến bay và điều phối khu vực, báo cáo tình hình nên hạ cánh sớm nếu có thể."
"Có thể hạ cánh được, anh Sâm, cảm ơn anh."
"Cũng nhờ cả em nữa, bây giờ chúng ta thực hiện quy trình hạ cánh."
"Đợi chút, hệ thống phanh của em đang mất áp suất."
"Mẹ kiếp, giẫm chân phanh, kết nối bơm điện, mau lên!"
"Vẫn đang lao về phía trước, không được, tốc độ hiện tại không thể dừng được..."
"Đừng hoảng, anh sẽ gọi bộ phận mặt đất phong tỏa khu vực, em kiểm tra xem đèn báo thắt dây an toàn đã tắt chưa, sau đó thông báo lại cho hành khách một lần nữa."
"Rẽ trái!"
Rầm!
Chiếc máy bay A320-200 từ từ va chạm vào cầu ống lồng(*) ở vị trí cửa bên trái, âm thanh va chạm rất lớn khiến cả người anh rung lên. Cần điều khiển của chiếc J-15 tuột khỏi tay anh, thế giới trở nên quay cuồng trước mắt. Lưng anh bị giật mạnh bởi lực đẩy mạnh mẽ của ghế phóng và dù.
(*) Jet bridge: Là một cấu trúc hình ống dài, có thể di chuyển và nối liền giữa cửa máy bay và nhà ga sân bay. Nó được sử dụng để vận chuyển hành khách lên xuống máy bay một cách thuận tiện và nhanh chóng, đặc biệt là trong điều kiện thời tiết xấu hoặc khi máy bay đỗ xa nhà ga.
Thông thường hành khách có 02 cách lên máy bay, một là di chuyển bằng cầu ống lồng, hai là đi xe buýt ra gần máy bay rồi đi lên bằng thang nối. Cầu ống lồng thường bị hạn chế về mặt số lượng, do đó tuỳ vào cơ sở vật chất của từng sân bay mà người ta vẫn có thể kết hợp sử dụng cả hai cách này.
Bỗng nhiên Châu Kỳ Sâm choàng tỉnh, giờ anh mới nhận ra đây chỉ là một giấc mơ. Anh vô thức xoay người sang đánh thức người bên cạnh, nhưng phần giường ấy lại trống trơn, không có ai.
Ba ngày trước, anh và Thẩm Điềm Điềm lại bay cùng nhau. Lẽ ra một chuyến bay được bay cùng bạn bè sẽ rất thoải mái, nhưng chuyến lần này lại bị bóng ma tâm lý bao trùm. Trong chuyến bay từ Thâm Quyến về Bắc Kinh, anh để Thẩm Điềm Điềm làm cơ trưởng. Giữa chừng, máy bay gặp một sự cố nhỏ, hệ thống thủy lực màu vàng báo lượng dầu thấp. Họ đã xử lý theo hướng dẫn của ECAM và thông báo cho kiểm soát không lưu kịp thời. Cho đến khi hạ cánh, mọi thứ đều diễn ra suôn sẻ, nhưng ngay sau đó, Thẩm Điềm Điềm đột nhiên phát hiện ra phanh thủy lực bên phải không có áp suất. Máy bay đã gần đến vị trí đỗ nhưng không thể phanh lại, đâm thẳng vào cầu ống lồng. Một chiếc máy bay lớn nặng 40 tấn, chở đầy hành khách, ngay cả khi chỉ chạy với tốc độ 10 km/h cũng có thể gây ra nhiều thiệt hại. Châu Kỳ Sâm đã quan sát kỹ để đảm bảo không có nhân viên mặt đất nào ở gần đó rồi mới điều khiển máy bay đâm vào cầu ống lồng thay vì nhà ga vào phút cuối. Thẩm Điềm Điềm cũng thể hiện sự điềm tĩnh vượt tuổi của mình, cô đã thông báo qua loa cho tất cả hành khách thắt chặt dây an toàn và chuẩn bị tư thế bảo vệ. Hầu hết mọi người đều tuân thủ quy định, ngoại trừ một tiếp viên hàng không đang làm nhiệm vụ bị ngã trong lúc va chạm nên bị thương nhẹ, còn lại tất cả đều an toàn.
Thế nhưng an toàn hàng không dân dụng không phải chuyện nhỏ. Sự việc xảy ra khoảng một tháng sau khi anh lên cơ trưởng, đây quả thật không phải điều tốt. Tối hôm đó, anh và Thẩm Điềm Điềm ở lại sân bay đến hai giờ sáng, tiễn hành khách và nhân viên chữa cháy cuối cùng ra về. Trên đường ra bãi đậu xe, cuối cùng Thẩm Điềm Điềm không kìm nén được nữa, nghẹn ngào nói xin lỗi anh.
Châu Kỳ Sâm vươn tay vỗ lưng cô, nói: "Em gái ngốc, có gì phải xin lỗi. Sự cố là sự cố. Đừng nói là em, anh cũng đâu ngờ được, kể cả cơ trưởng hơn hai mươi năm kinh nghiệm cũng chưa chắc đã lường được nó. Những gì cần làm chúng ta đã xử lý theo ECAM, những gì cần báo cáo chúng ta cũng đã báo cáo kịp thời, chẳng ai ngờ được nó lại hết áp suất vào lúc này, đen đủi quá. Tất cả mọi người dưới mặt đất lẫn trên máy bay đều không sao, em đã làm rất tốt."
Tuy nói vậy nhưng anh quá hiểu rõ trạng thái hiện tại của Thẩm Điềm Điềm, đó gọi là nghĩ lại mà thấy sợ. Nếu như trên cầu ống lồng có người thì sao? Nếu như thật sự đâm vào nhà ga thì sao? Nếu như phần lớn hành khách đều đã cởi dây an toàn rồi thì sao?... Một khi đã bắt đầu nghĩ đến thì dòng cảm xúc giống như trận đại hồng thủy bị mở van, không thể khống chế được nữa. Thẩm Điềm Điềm kìm lại dòng nước mắt, muốn khóc nhưng lại không dám khóc thành tiếng. Châu Kỳ Sâm thấy cô như vậy thì lòng cũng rất khó chịu, anh không muốn để cô lại một mình, bèn đưa cô về nhà trước.
Còn khi anh về đến nhà thì cũng đã sắp ba giờ, anh không nghĩ ngợi gì, tiện tay gọi điện cho Lang Phong. Bên kia báo máy bận, lúc này anh mới mở ghi chú ra xem, quả nhiên Lang Phong đang bay. Chuyến bay của y đều rất dài, anh cũng không ôm hi vọng y có thể gọi lại sớm cho mình. Châu Kỳ Sâm thở dài, mở danh sách cuộc gọi nhỡ ra, gọi lại cho một vị lãnh đạo và để lại tin nhắn thoại cho người phụ trách lịch làm việc. Do phát sinh sự cố này nên họ phải ở lại sân bay muộn đến sáu, bảy tiếng, anh không đủ thời gian nghỉ ngơi để kịp cho chuyến bay tiếp theo.
Cuộc gọi lại của Lang Phong đến vào lúc hơn bảy giờ sáng.
"Sao vậy, nửa đêm gọi cho em à?" Bên Lang Phong rất ầm ĩ, vừa nghe là biết y còn ở sân bay, có lẽ vừa mới kết thúc công việc nên y chưa kịp về nhà.
Châu Kỳ Sâm hắng giọng rồi mới hỏi: "Hôm nay em ở Amsterdam à?"
"Ừ, em về rồi." Lang Phong truy hỏi: "Bên chỗ anh sao hả?"
"Hôm qua anh vừa xảy ra chút chuyện nên là..."
"Tình huống thế nào?" Giọng Lang Phong từ thoải mái trở nên căng thẳng. Y làm động tác tay ra hiệu cho đồng nghiệp bên cạnh đi trước, sau đó kéo vali phi công dừng lại giữa đường, vừa đeo tai nghe vừa dùng điện thoại xem tin tức.
Gần như Châu Kỳ Sâm đã thức trắng đêm, anh gọi Lang Phong cũng chỉ vì muốn nói chuyện này, vậy nên anh kể hết sự việc cho y nghe. Từ khi nhận được cảnh báo mức dầu thấp của hệ thống thủy lực màu vàng trên hệ thống bay, cho đến một loạt thao tác tiếp theo của họ trước khi hạ cánh.
"Lúc đó ECAM chỉ thị thế nào?"
"Quy trình bình thường, bọn anh làm theo từng mục một, cũng không có vấn đề gì. Anh biết..."
"Sau khi hạ cánh, electric pump (bơm điện) có kết nối không?" Lang Phong cắt ngang lời anh, cứ chăm chăm vào một vấn đề, quả thật không giống tác phong thường ngày của y.
"Có, sau đó giẫm chân đạp tới cùng."
"Thế còn phanh thì sao?"
"Đã được kéo lên ngay sau khi tắt động cơ."
Lang Phong hỏi anh một loạt chuỗi câu hỏi, y hỏi đến đâu thì Châu Kỳ Sâm đáp đến đó, cuối cùng Châu Kỳ Sâm bị y hỏi đến phát hoảng. Anh biết cậu bạn trai cùng nghề của anh đang quan tâm anh, nhưng ai không biết còn tưởng nhân viên nước ngoài đang tới đây điều tra.
Lang Phong không chỉ vô cùng nghiêm túc đối với sự việc này mà y còn nhẫn nại với nó quá mức bình thường, đến cuối cùng Châu Kỳ Sâm bị hỏi đến mức khó chịu thành lời, "Em... hỏi kỹ hơn cả mấy cậu đến điều tra tối qua nữa đấy, có phải em đang lật từng trang sổ tay phi công máy bay 320 ở nhà ga không?"
Lúc này bộ óc đang không ngừng suy nghĩ của Lang Phong mới dừng lại, y vừa định nói thì Châu Kỳ Sâm đã cúp điện thoại.
Đến bây giờ Lang Phong mới nhận ra mình đã quá nóng ruột. Y muốn hiểu rõ diễn biến vụ việc, sau đó tự mình đưa ra kết luận về nguyên nhân và trách nhiệm của sự cố, rồi dùng những bằng chứng và lý lẽ chắc chắn để an ủi đối phương. Tuy nhiên, có lẽ thứ mà anh muốn nghe nhất lại không phải là những điều đó.
Sau khi cúp điện thoại, những đồng nghiệp bay cùng đội với y đã rời khỏi sân bay trước đó để lại tin nhắn chào tạm biệt cho y, ngoài ra không còn tin nhắn nào khác. Lang Phong lại vô thức mở hộp thư đến ra xem, dừng lại ở đó một lúc lâu, tải đi tải lại vài lần nhưng không thấy tin nhắn mới nào như mình đang chờ, cuối cùng mới tắt điện thoại.
Trời vừa tờ mờ sáng, điện thoại của Châu Kỳ Sâm đã rung bần bật. Những người đi ngủ tối hôm qua giờ đã thức giấc, WeChat của anh toàn là tin nhắn bạn bè gửi tới an ủi sau khi biết chuyện. Nhân viên kiểm soát không lưu thường nắm được thông tin nhanh nhất, từ sáng sớm Phương Hạo đã gửi cho anh rất nhiều tin nhắn. Anh thậm chí còn không có thời gian trả lời sau khi từ công ty về. Đang trên đường lái xe về nhà, anh nhận được cuộc gọi từ Trần Gia Dư.
"Sao thế, anh Gia?" Anh vừa lái xe vừa bật chế độ bluetooth rảnh tay.
Trần Gia Dư hỏi: "Nghe nói tối qua bọn cậu bị va chạm với cầu ống lồng à? Phương Hạo có gửi tin nhắn cho cậu sáng nay, nhưng thấy cậu chưa trả lời."
Châu Kỳ Sâm: "Ừ, chuyến bay cuối cùng ngày hôm qua. Hệ thống thủy lực màu vàng có lượng dầu thấp, đã xử lý theo như chỉ thị. Sau khi bọn em tắt động cơ hạ cánh thì mới phát hiện phanh bên phải không có áp suất nên không phanh được. Hôm qua loạn như cào cào tới ba giờ sáng, sáng sớm nay lại phải đến công ty, giờ em đang trên đường về nhà."
Trần Gia Dư thở dài, nói: "Ài, vất vả cho cậu rồi."
Hai người nói ngắn gọn vài câu về sự cố đã qua, Trần Gia Dư hỏi mấy câu giống y như Lang Phong hỏi anh hôm qua, "Anh nhớ có người bạn nói đã từng gặp cảnh báo này, nhưng sau khi hạ cánh thì không có vấn đề gì với phanh. Đợi kết quả điều tra tiếp theo nhé, đừng quá lo lắng."
Châu Kỳ Sâm cảm ơn anh ta, "Ừ, em biết mà. Cảm ơn hai người đã quan tâm."
Trần Gia Dư ở bên kia điện thoại cười khẽ, sau đó hạ điện thoại xuống nói: "Tôi bảo Phương Hạo ra nói chuyện với cậu, em ấy cứ lo lắng từ sáng sớm."
Trong điện thoại vang lên âm thanh Trần Gia Dư nhỏ giọng nói chuyện với Phương Hạo, anh ta gọi rất thân mật, "Cưng ơi qua đây."
Sau đó vang lên tiếng bước chân, Phương Hạo nghe máy, lại hỏi thăm anh vài câu. Từ tối qua đến giờ, anh đã phân tích lại quá trình sự việc xảy ra bao nhiêu lần cùng Thẩm Điềm Điềm, Lang Phong, lãnh đạo bộ phận bay lẫn đồng nghiệp, còn cả Trần Gia Dư vừa nãy nữa. Phương Hạo gọi cuộc này chủ yếu là để an ủi anh.
Sao khi hai người cúp điện thoại, bỗng nhiên Châu Kỳ Sâm nghĩ đến bữa ănlần trước, Trần Gia Dư từng hỏi anh về tình huống mô phỏng hạ cánh khẩn cấp ở HồngKông. Khi ấy anh đã từng thản nhiên an ủi anh ta rằng hãy nghĩ thoáng ra mộtchút. Bây giờ thì anh đã hiểu được tâm trạng của Trần Gia Dư khi đó rồi. Chuyến bay 416 đã trải qua kiếp nạn kinh khủng hơn nhiều so với sự cố tối hôm qua củaanh, anh thật sự khó mà tưởng tượng nổi áp lực phải gánh sau khi vụ việc như vậyxảy ra.