Tailhook [Móc Đuôi] - Larivegauche

Chương 37




⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆Tháng mười không được yên ổn. Ban đầu Châu Kỳ Sâm muốn lẳng lặng cố gắng vượt qua năm nay để cuối năm lên chức cơ trưởng, thậm chí anh còn nghĩ đến kế hoạch đi nghỉ cùng Lang Phong. Cũng không cần phải tìm địa điểm nghỉ phép nào khác, lại bay sang Amsterdam cũng được. Dù sao đối với anh mà nói, đi đâu không quan trọng, chỉ cần đi cùng Lang Phong là được.

Thế nhưng kết quả hiện tại anh không còn vội lên chức cơ trưởng nữa, ốm đau một trận xong, anh xin nghỉ phép thêm cả một tuần lễ. Trong vòng một tháng ngắn ngủi, anh không chỉ trở về Thẩm Dương gặp Châu Thành Hải và Ngô Miểu, thậm chí bây giờ đến cả Bạch Tử Duật anh cũng gặp được luôn. Lần lượt từng chuyện một xảy đến, nếu là anh của trước đây thì sẽ không thể nào tưởng tượng được bản thân mình sẽ tiêu hóa chúng, sẽ chấp nhận chúng như thế nào, nhưng giờ chúng đã đến thật rồi. Có lẽ điểm khác nhau là anh đã trưởng thành hơn, có lẽ khoảng cách xa xôi lại tạo nên bước đệm ngoài mong đợi. Cũng có lẽ chỉ là bởi...

"Mấy giờ em tới đón anh được?" Lang Phong lái con xe mới của Châu Kỳ Sâm, đưa anh tới cửa nhà hàng.

Châu Kỳ Sâm suy nghĩ rồi nói: "Một tiếng nữa nhé, chắc sẽ không lâu đâu."

Lang Phong gật đầu, "Vậy em chờ ngay sát bên cạnh, trước khi ra anh nhắn tin cho em là được."

Châu Kỳ Sâm mỉm cười với y, sau đó xoay người đi vào. Thậm chí anh có thể cảm nhận được ánh mắt của Lang Phong đang dừng lại trên lưng mình, nó cứ bám riết theo anh cho tới khi anh rời khỏi phạm vi tầm mắt của y.

Ánh mắt Lang Phong kiên quyết không rời, tựa như một ngọn đuốc thiêu đốt từ bờ lưng cho tới lồng ngực anh.

Khi thấy Bạch Tử Duật, Châu Kỳ Sâm mất vài giây mới phản ứng được sau khi nhận ra hắn, đối phương mặc thường phục khiến cả người hắn toát lên vẻ xa lạ. Mười năm qua, số lần anh thấy Bạch Tử Duật mặc thường phục hoặc đồng phục huấn luyện ở bên ngoài không quá ba lần. Thậm chí anh có cảm giác, sau khi cởi bỏ bộ quân phục, dường như Bạch Tử Duật đã thoát khỏi một trường năng lượng nào đó, khiến cho lời nói và hành động của hắn trở nên yếu ớt và thiếu sức sống.

Hai người gọi món, khi nhân viên phục vụ tới, Châu Kỳ Sâm thấy Bạch Tử Duật lật xem menu gọi cho anh vài ly bia. Bạch Tử Duật ngẩng đầu nhìn anh nhưng không lên tiếng.

Sau khi bia được bưng lên, là Châu Kỳ Sâm mở lời trước, "Gần đây anh... thế nào?"

Bạch Tử Duật uống một hớp lớn rồi mới nói: "Tốt lắm."

Châu Kỳ Sâm hỏi: "Chị dâu vẫn khỏe chứ?"

Bạch Tử Duật cúi đầu, Châu Kỳ Sâm cũng cúi đầu theo, anh nhìn thấy một vệt tròn do chiếc nhẫn cưới để lại trên ngón áp út của hắn. Do yêu cầu của công việc nên mỗi ngày Bạch Tử Duật đều phải phơi gió phơi sương trên boong tàu, so với phi công hắn đen hơn nhiều. Bây giờ trên ngón tay hắn chỉ còn dấu nhẫn, chứ không thấy nhẫn cưới đâu nữa.

Trong phút chốc, Châu Kỳ Sâm hiểu ra mình vừa hỏi ngu rồi.

Bạch Tử Duật cũng không để ý lời anh, rất bình tĩnh nói: "Bọn anh ly hôn rồi, con trai về sống với anh. À phải rồi, ban đầu anh định đưa Đào Đào theo, nhưng trùng hợp thế nào hôm nay họ hàng rảnh rỗi nên giúp anh trông nó, vậy nên anh đi một mình."

Châu Kỳ Sâm lặng thinh. Bỗng nhiên anh hiểu ra nguyên nhân Bạch Tử Duật đến Bắc Kinh lại phải dẫn theo cả đứa con trai ba tuổi đi cùng.

"Ban đầu kết hôn... là yêu thật lòng nhỉ?"

Bạch Tử Duật nói: "Thật lòng, bây giờ... chắc vẫn vậy. Thế nhưng kết hôn cũng là bởi sức khỏe bố anh không tốt, ông sốt ruột muốn có cháu trai. Đúng là... sự tồn tại của đứa trẻ đã làm thay đổi rất nhiều chuyện."

Hắn vừa nói xong, Châu Kỳ Sâm cảm thấy bọn họ như quay trở lại như trước đây. Bạch Tử Duật uống rượu xong đều kể chuyện với anh, chỉ cần hắn muốn nói thì Châu Kỳ Sâm sẽ im lặng lắng nghe.

Bạch Tử Duật giống bố hắn, cả hai đều có tóc bạc ngay khi vẫn còn trẻ. Mới có ba năm thôi, thật ra ngoại hình của hắn không hề thay đổi, thế nhưng đã có vài sợi tóc bạc chậm rãi mọc trên đỉnh đầu hắn. Biểu cảm của hắn cũng có phần mệt mỏi, tròng mắt đen thẫm. Bạch Tử Duật kể, khi đứa con còn chưa được một tuổi, người vợ mới cưới của hắn đã nhắc đến chuyện ly hôn với hắn. Ban đầu hắn không đồng ý, do thủ tục ly hôn rất rườm rà nên hắn muốn cố gắng đến khi đứa trẻ lên tiểu học, hoặc là khi hắn đã giải ngũ, thế nhưng vợ hắn lại khăng khăng muốn tách ra ngay. Sau đó hắn đồng ý. Hắn còn nói, do bố mẹ hắn đã lớn tuổi, lại còn phải chăm sóc đứa con cho nên có lẽ hắn sẽ giải ngũ sớm thôi.

Châu Kỳ Sâm nghe đến đây thì hỏi: "Anh định khi nào đi?"

Bạch Tử Duật thở dài, "Đến cuối năm."

Châu Kỳ Sâm khách sáo nói: "Tiếc thật, sự vắng mặt của anh sẽ là tổn thất lớn đối với những tân binh không quân của đơn vị 029."

Bạch Tử Duật bị câu nói nhẹ tênh tựa mây gió của anh đâm trúng lòng, hắn ngoảnh đầu nhìn sang cửa kính vài giây rồi mới quay lại nhìn anh, "Mười mấy người cần anh, con anh cần anh, cậu nói xem cái cần nào quan trọng hơn?"

Hai người họ nói tới nói lui vẫn chưa nhắc đến chuyện quan trọng nhất, Châu Kỳ Sâm ăn hai bát cơm, đang định chuyển chủ đề thì dường như Bạch Tử Duật đã nhận ra ý của anh, bèn nói trước, "Lúc trước anh đã bảo rồi, lần này tới anh có mang đồ cho cậu."

Đúng là hắn có xách theo túi quà đến thật, lúc mới gặp Châu Kỳ Sâm đã nhìn chằm chằm nó rất lâu nhưng vẫn không nhận ra là thứ gì. Bây giờ chiếc túi này đã được giao tới tay anh, anh bèn mở ra xem, bên trong có một mảnh vải cũ trông rất bình thường. Bỗng dưng lòng anh dâng lên một dự cảm, quả nhiên——Trong mảnh vải này có quấn một linh kiện màu trắng. Đó chính là phần móc hãm của bộ phận cản lực chiếc J-15 mà anh đã điều khiển khi gặp tai nạn. Thật ra dù không cần nhìn, chỉ cần mò bằng tay anh vẫn có thể nhận ra được.

Móc hãm và thiết bị cản lực tạo thành hệ thống hãm máy bay khi hạ cánh trên tàu sân bay. Châu Kỳ Sâm nhớ đây là đầu móc hãm thứ ba của chiếc máy bay chiến đấu ZY2913A1B2, làm bằng hợp kim titan, nặng 9.8 kg, đã được sử dụng 1328 lần và chỉ còn 172 lần nữa là phải thay thế. Đó từng là vòng bảo vệ cuối cùng của cuộc đời anh, là lưỡi dao và trái tim của anh.

Bao nhiêu đêm trôi qua kể từ khi rời khỏi tàu sân bay Trí Viễn, anh luôn sống cô độc trong căn hộ cao tầng ở Thâm Quyến, những đêm dài đằng đẵng, anh lại mơ thấy buồng lái chiếc máy bay chiến đấu ấy. Không gian chật hẹp đó đã mang đến cho anh hàng ngàn lần áp lực và căng thẳng, nhưng đồng thời cũng đem lại cho anh cảm giác an toàn vô hạn. Sau tai nạn, anh đã giữ lại bảng số hiệu chiếc dù mà mình xé đi, cất kỹ nó vào một chiếc hộp nhỏ quý giá cùng với những bức tranh cắt dán mà Châu Kỳ Thụy từng tặng mình.

Do anh giải ngũ quá sớm, lại vì lý do cá nhân cho nên anh không nhận được huân chương vinh dự, cũng không chụp ảnh chung với đồng đội. Anh từng muốn cố gắng hết sức để giữ lại điều gì đó, nhưng cuối cùng anh lại chẳng mang đi được thứ gì cả. Một đám cháy lớn, một đống đổ nát, chiếc máy bay chiến đấu bị thiêu rụi hoàn toàn, không còn sót lại một mảnh sắt nào, kể cả những ký ức của anh.

Hai phút trôi qua, Châu Kỳ Sâm vẫn chưa lên tiếng.

Bạch Tử Duật thấy anh im lặng bèn chủ động nói: "Anh đã hỏi người ở hiện trường rồi, về cơ bản các bộ phận khác đều bị cháy rụi hoàn toàn, chỉ có bộ phận cản lực do nằm bên trong thiết bị thu rút nên được bảo vệ tương đối tốt, có thể coi là bộ phận nhỏ duy nhất còn nguyên vẹn... Do màu sắc nên anh nhìn một cái là nhận ra ngay." Để giúp sĩ quan chỉ huy hạ cánh dễ dàng quan sát bằng mắt thường xem máy bay có móc được dây cáp hãm hay không, đầu dây hãm được sơn màu khác biệt so với thân máy bay, màu trắng là màu được thống nhất trên toàn quốc.

Châu Kỳ Sâm dùng miếng vải quấn lại chiếc móc hãm rồi cất vào trong túi, nói cảm ơn với Bạch Tử Duật.

Anh vốn nên vui vẻ mới đúng, đây là niềm vui, là sự bất ngờ mà phải mất ba năm anh mới tìm lại được. Ngay cả ánh mắt Bạch Tử Duật nhìn anh cũng bộc lộ rất rõ, hắn cũng đang mong đợi phản ứng vui vẻ của anh. Thế nhưng Châu Kỳ Sâm chỉ cảm thấy ông trời như đang chơi mình một vố lớn, sắp đặt cho anh những tình huống và hoàn cảnh kịch tính nhất, thế nhưng những cảm xúc mà lẽ ra phải cảm nhận được, anh lại hoàn toàn không cảm thấy được gì cả.

Cuối cùng, Bạch Tử Duật buộc phải mở lời hỏi anh: "Cậu... không vui sao?"

Châu Kỳ Sâm khựng lại, sau đó nói: "Bạch Tử Duật, anh biết bao lâu rồi không?" Anh rất ít khi gọi đầy đủ họ tên của hắn, hoặc gọi đùa anh Bạch, hoặc bắt chước mấy người đồng hương thân thiết của Bạch Tử Duật gọi hắn là anh Duật. Câu này vừa được anh thốt ra khỏi miệng, Bạch Tử Duật lập tức im lặng.

Châu Kỳ Sâm ngước lên mỉm cười với hắn, anh nói: "Em đã thích anh hơn tám năm, em nghĩ chắc anh cũng biết rồi. Nếu như anh cảm thấy buồn nôn, muốn đi bây giờ thì có thể đi ngay, em sẽ không ép buộc anh. Nếu không muốn đi, xin anh hãy nói cho em biết——Anh biết chuyện đó từ khi nào."

Dù có bao nhiêu chuyện nghiêm trọng, dù có bao nhiêu ngưỡng cửa lớn thì chỉ cần nhấc chân lên một cái là bước qua được ngay thôi. Từ cách nói năng, làm việc cho đến tính cách, anh đều là người can trường, khi cảm xúc trỗi dậy thì không kiềm chế được, nếu mà còn nhịn được thì giờ anh vẫn chưa come out đâu.

Bạch Tử Duật không trả lời, nhưng lại thừa nhận rằng, "Đúng là anh biết rồi." Thấy Châu Kỳ Sâm cứ nhìn chòng chọc vào mắt mình, hắn đành chịu thua, bổ sung thêm một câu, "Anh... không muốn chạy trốn nữa."

Châu Kỳ Sâm nói: "Kể từ ngày bị tai nạn, bốn tháng sau đó em đã trở lại, rèn luyện thể chất một tháng, lại mất thêm một tháng để tập bay lại, tổng cộng là sáu tháng, ròng rã nửa năm trời. Cái móc hãm này... anh đã lấy được nó sau khi sự cố xảy ra đúng không? Vì sao mãi anh không chịu nói cho em?" Anh nhớ đến hai tháng mà quan hệ giữa hai người họ trở nên xa cách một cách rõ rệt——Khi đó anh còn tự lừa dối bản thân rằng, là do bốn tháng trời anh không ở đây nên Bạch Tử Duật đã thân thiết hơn với người khác, chẳng qua đó cũng chỉ là sự an ủi giả tạo thôi. Nếu nhìn lại xa hơn nữa, hai tháng trước khi anh gặp tai nạn, hắn đã bắt đầu lạnh nhạt với anh rồi.

Bạch Tử Duật vẫn nhìn anh, nhưng không lên tiếng.

"Được, vậy để em nói giúp anh. Từ trước khi em gặp tai nạn, anh đã biết rồi."

Cuối cùng Bạch Tử Duật đã mở miệng, "Là hai, ba tháng trước đó."

"Làm sao anh biết?"

"Trước đó... anh cũng có chút ít cảm giác, thế nhưng không chắc chắn lắm. Nhưng nhận ra thật thì là cái lần chúng ta uống rượu cùng bọn thằng La thằng Hàn, hai ta đều uống nhiều nên ra bờ biển hút thuốc, anh nói muốn về trước, sáng mai còn phải dậy sớm tập thể dục. Anh đi trước, khi đi được vài bước thì nhớ ra quên chưa cầm ấm nước nên phải quay lại, anh nhận ra cậu vẫn luôn nhìn anh. Cậu khi ấy... uống nhiều hơn anh, chắc vậy nên mới không nhớ rõ. Ánh mắt cậu nhìn anh khi ấy, giống y như đúc cái cách anh nhìn Liễu Tiểu Việt năm xưa." Liễu Tiểu Việt là lính cần vụ từng theo đại đội của họ một khoảng thời gian, là cô gái duy nhất mà Bạch Tử Duật tơ tưởng nhiều năm nhưng không thể có được.

Châu Kỳ Sâm cầm đũa muốn giả vờ ăn gì đó, thế nhưng ăn gì thì vị cũng giống như đang nhai sáp nến. Anh không thể làm gì khác đành đặt đũa xuống, nói: "Tình cảm của em dành cho anh giống hệt như năm xưa anh như vậy với Liễu Tiểu Việt. Thế nhưng anh có thể nói, còn em thì không thể. Em có muốn cũng không thể."

Bạch Tử Duật nhìn anh thật lâu, nói: "Anh hiểu, anh..."

Châu Kỳ Sâm cắt ngang lời hắn, "Anh không hiểu đâu."

Bầu không khí bữa ăn trở nên ngưng đọng, từ trước đến nay cách nói chuyện của Bạch Tử Duật so với anh luôn rất chuẩn chỉ đúng mực, Châu Kỳ Sâm từng ngưỡng mộ sự chín chắn đó của hắn, bây giờ anh lại cảm thấy hắn quá lạnh nhạt.

"Vì sao bây giờ lại muốn nói cho em?" Châu Kỳ Sâm hỏi hắn.

Bạch Tử Duật đáp qua quýt, "Anh vẫn luôn muốn, chỉ là không tìm được cơ hội thích hợp."

"Anh có rất nhiều cơ hội có thể nói với em, em nằm ở viện hai tháng, về nhà tĩnh dưỡng hai tháng, sau khi quay lại vẫn ở thêm hai tháng nữa... Sáng hôm đó em đã nói với anh ngày mà em đi. Anh có biết em khao khát thứ này đến thế nào không, em muốn lưu lại làm kỷ niệm. Anh thà giấu tiệt nó đi chứ cũng không muốn đưa nó cho em, chỉ vì sợ hiểu lầm? Sợ lời ra tiếng vào sao? Bây giờ anh nhớ đến tình bạn của chúng ta rồi mới chịu làm ảo thuật lấy nó ra ư?"

Trong nháy mắt, sắc mặt Bạch Tử Duật trở nên khó coi.

Châu Kỳ Sâm nói đến đây thì cười, "Anh vốn định giải thích thế nào vậy? Ba năm qua không thấy gì, giờ tự dưng lại có thứ này, anh nói em nghe thử được không, em tò mò."

Bạch Tử Duật không trả lời anh, thế nhưng câu nói cuối cùng mà hắn thốt ra là: "Xin lỗi cậu."

Châu Kỳ Sâm không chấp nhận, cũng chẳng khước từ. Nếu như là anh của ba năm trước, khẳng định anh sẽ chất vấn Bạch Tử Duật đến cùng, cho dù không nể mặt hắn, cũng chẳng giữ mặt mũi cho chính mình, anh cũng phải biết được chân tướng. Nhưng dù sao anh cũng đã trưởng thành rồi, người trưởng thành đều có cái khó riêng của mình. Cục diện khốn đốn năm xưa của anh cũng không phải chỉ một mình Bạch Tử Duật là có thể tháo gỡ.

Anh cầm túi quà lên, đứng dậy thanh toán hóa đơn, sau đó nói với Bạch Tử Duật, "Cũng muộn rồi, có người đợi em, em về trước đây. Cái này vẫn phải cảm ơn anh đã đưa nó cho em, sau này... không có việc gì thì cũng đừng liên lạc với em."

Bạch Tử Duật muốn nói gì đó, nhưng đã quá muộn rồi. Hắn nhìn Châu Kỳ Sâm, gật đầu với anh rồi đứng phắt dậy tiễn anh ra cửa, sau đó lại nói: "Anh nên nói sớm hơn. Lúc đó anh cũng đang chấp nhận tất cả những chuyện này... Tối cái hôm mà cậu nói mình sẽ đi, anh đã muốn đưa nó cho cậu. Thật sự xin lỗi."

Châu Kỳ Sâm nói: "Ầy, được rồi."

Bạch Tử Duật lại hỏi anh: "Không thể chỉ đơn thuần làm bạn bè thôi sao? Đến cuối năm, khi nào rảnh cậu có thể tìm anh và Đào Đào đi chơi. Đối với anh mà nói, cậu là một người bạn rất quan trọng, anh biết mình đối với cậu cũng như vậy."

Hiện tại Châu Kỳ Sâm đã bình tĩnh một cách kỳ lạ, anh nói: "Anh đã giúp đỡ em, dìu dắt em, khẳng định em, anh thực sự rất quan trọng với em. Lúc đó anh quan trọng với em bao nhiêu, sau này em đã phải chịu đựng nhiều giày vò bấy nhiêu. Nhưng bây giờ, có người khác còn quan trọng với em hơn. Cậu ấy muốn em hạnh phúc, em cũng muốn bản thân phải sống thật vui vẻ."

"Anh nói mười tân binh cần anh, Đào Đào cũng cần anh, rốt cuộc cái cần nào quan trọng hơn. Chỉ huy hạ cánh đi rồi thì có người mới được điều tới, thế nhưng Đào Đào chỉ có một người bố là anh. Thật ra anh đã có sự lựa chọn rồi. Anh Duật à, em cũng đã lựa chọn rồi. Em cũng chỉ là người bình thường, em muốn có được những ký ức vui vẻ. Bảo em quên đi những tháng ngày trước đây, quên đi ba năm hai ta bặt tin, sau đó lại vờ như không có chuyện gì tiếp tục làm bạn với anh... Em không làm được đâu."

Bạch Tử Duật nghẹn lời, cuối cùng hắn vẫn không nói ra. Hắn cầm áo khoác của mình, đứng ở cửa nhà hàng dõi mắt nhìn anh rời đi.

Châu Kỳ Sâm bước rất nhanh, anh không quay đầu lại nhìn Bạch Tử Duật, có lẽ về sau anh cũng sẽ không bao giờ quay lại nhìn hắn nữa. Rẽ sang góc phố, quả nhiên nhìn thấy con xe màu đen đang nháy đèn. Anh cất bước ngồi vào trong xe, sau đó liền nắm lấy tay Lang Phong. Lang Phong đã quá quen thuộc với ngôn ngữ cơ thể của anh, y nghiêng đầu, trao cho anh một nụ hôn phớt tựa chuồn chuồn đạp nước.

Hôn xong, Lang Phong quay đầu nhìn về phía Bạch Tử Duật đang đứng ở cửa nhà hàng, Châu Kỳ Sâm chủ động nói: "Đừng nhìn, chúng ta đi thôi."

Quả thật Bạch Tử Duật cũng đã nhìn thấy bọn họ. Hắn muốn giơ tay vẫy chào Châu Kỳ Sâm lần cuối cùng, thế nhưng xe của đối phương đã đột ngột khởi động rồi đi mất. Tất cả mọi chuyện đều xảy ra quá nhanh, bắt đầu từ câu nói "Anh biết chuyện đó từ khi nào" của Châu Kỳ Sâm, sự việc giống như đoàn tàu chệch khỏi đường ray, chạy như bay ra khỏi kế hoạch ban đầu của hắn. Vốn dĩ bữa ăn này chỉ muốn cứu vãn người bạn thân thiết ba năm qua bặt tin, thế nhưng đến khi định hình lại, hắn đã đánh mất anh rồi.

Rất lâu về sau, Bạch Tử Duật mới hiểu ra, cũng không phải đến tận buổi tối hôm ấy hắn mới đánh mất người bạn Châu Kỳ Sâm. Từ ba năm trước, sau khi anh gặp tai nạn, lần đầu tiên hắn chạm vào bộ phận cản lực, giúp anh bảo quản chúng mấy tháng nhưng lại không chịu nói gì, hắn đã đánh mất anh rồi.

Từ năm hai mươi mốt cho đến năm hai mươi chín tuổi, cuộc đời Châu Kỳ Sâm luôn có Bạch Tử Duật dẫn đường phía trước, hắn dạy anh cách lái máy bay chiến đấu, cách nhìn đèn tín hiệu, cách bắn trúng mục tiêu, cách linh hoạt tình huống, cách móc nối cáp, cách giảm bớt lần bị cấp trên mắng mỏ, thậm chí là cả cách tán gái. Thế nhưng hóa ra, lại là Châu Kỳ Sâm dạy cho hắn một bài học. Đối với chuyện hai người yêu nhau, dường như trên thế giới này luôn có những rào cản sâu sắc hơn cả vấn đề giới tính. Nhưng hắn đã nhận ra điều đó quá muộn.