⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆Ban đầu Châu Kỳ Sâm cảm thấy cách dùng hai chữ "tự hào" như này nghe kiểu gì cũng thấy có phần mất tự nhiên, bởi vì từ này chỉ hay được dùng giữa hai thế hệ trước sau hoặc quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới. Chung quy lại, anh cho rằng vốn tiếng Trung của Lang Phong chưa đủ tốt, dẫn tới việc y dùng từ ngữ biểu đạt không đúng ý nghĩa. Thế nhưng từ trước đến nay, cũng chưa từng có đàn anh hay bề trên nào thân thiết nói với anh từ này. Theo cách nói của bố mẹ anh thì họ thường hay nói "Cuối cùng con cũng đỡ bát nháo rồi", theo Châu Kỳ Thụy thì là "Tôi có một ông anh trai đi bộ đội", theo Bạch Tử Duật thì là "Biểu hiện được đấy, lần sau tiếp tục phát huy", theo Dư Tiêu Viễn thì là "Công việc của em bận rộn quá".
Là Lang Phong, cũng chỉ có mình Lang Phong nói rằng em tự hào vì anh. Sau khi Lang Phong đi, Châu Kỳ Sâm về nhà một mình, bỗng dưng anh nghĩ thông suốt. Lang Phong dùng từ đúng rồi, tự hào là tự hào, là tán thưởng, tôn trọng và đối xử tử tế. Anh đã được Lang Phong đón nhận tất cả, dường như trong thế giới của y, anh đã sống trong một trạng thái hoàn toàn khác biệt, có thể tạm thời xóa đi những dấu vết và chú thích trong quá khứ, anh tồn tại như một điều độc nhất vô nhị, rực rỡ và chói lóa.
Tối cùng ngày tiễn Lang Phong ra sân bay, anh cũng phải quay trở lại sân bay chấp hành nhiệm vụ. Lần này cơ phó bay cùng anh là nữ phi công duy nhất bay 320 của Hàng không Hải Nam, tên là Thẩm Điềm Điềm. Cô sở hữu đôi mắt to, giọng nói cũng lớn, là kiểu phụ nữ thẳng thắn trực tiếp, tính cách vừa hào sảng vừa hài hước.
Châu Kỳ Sâm nhớ lại lần đầu tiên mình gặp Thẩm Điềm Điềm, nếu như anh yêu người khác giới, anh khẳng định mình sẽ theo đuổi Thẩm Điềm Điềm. Nhưng rồi sau khi thân thiết hơn với cô, anh lại cảm thấy hai người họ quá giống nhau, cho dù có một Thẩm Điềm Điềm phiên bản nam giới thì cũng chưa chắc hai người đã phù hợp. Có lẽ là do tính cách của cả hai tương đồng, quan hệ giữa Thẩm Điềm Điềm và anh khá tốt, khi làm nhiệm vụ chung với nhau còn tán dóc được đôi ba câu. Huống hồ tửu lượng của cô và Châu Kỳ Sâm cũng xấp sỉ nhau, cho nên từ công việc cho đến chuyện thường ngày, hai người thường xuyên trao đổi qua lại rồi trở nên thân thiết.
Hai, ba tháng gần đây bọn họ không bay cùng nhau, vậy nên vừa gặp, Thẩm Điềm Điềm đã hỏi thăm anh, "Nghe nói anh xin nghỉ ốm hả, sao vậy, đã nghỉ ngơi tốt chưa?"
Châu Kỳ Sâm vẫn còn rầu rĩ, "Anh khỏe rồi, là cảm mạo thôi, nhưng mà màng nhĩ anh gặp vấn đề, không nghe rõ được gì cả. Bác sĩ cho phép thì anh mới dám quay lại làm việc. Cơ mà... sao em biết vậy?"
Thẩm Điềm Điềm nói: "Vốn dĩ tuần trước hai anh em mình bay chung đó, nhưng mà họ lại đổi sang người khác, em hỏi chị Trương thì mới biết."
"À ra vậy." Châu Kỳ Sâm nói: "Làm phiền chị Trương rồi."
Thẩm Điềm Điềm mỉm cười với anh, "Ai mà chẳng bận việc nhà việc cửa, ba năm rồi có thấy anh xin nghỉ ốm bao giờ đâu, mọi người đều hiểu mà."
Châu Kỳ Sâm đáp ừ, sau đó mới nói: "Em điền checklist đi, anh ra ngoài kiểm tra máy bay một lần nữa. Hôm nay kín khách, phải chú ý trọng lượng cất cánh, cũng phải kiểm tra lại cả lượng dầu nữa."
Đúng lúc này, tiếng điện thoại di động vang lên bên người. Hình ảnh chiếc máy bay bông màu lam của KLM hiển thị trên màn hình, còn có dòng chữ "Evan" to tướng. Châu Kỳ Sâm đã bắt đầu kiểm tra theo checklist, đang trong trạng thái làm việc nên anh nhấn tắt. Thẩm Điềm Điềm cũng nhìn thấy, cô không lên tiếng, chỉ đáp lại theo anh.
Đến khi máy bay đã cất cánh giữa không trung, chế độ lái tự động đã bật, cô mới mở miệng hỏi Châu Kỳ Sâm, "Em hỏi anh một chuyện, anh đừng có giận nha."
Châu Kỳ Sâm nói: "Hai ta việc gì phải ngại, em cứ hỏi đi."
Thẩm Điềm Điềm: "Thì là... anh Sâm, không phải anh định đổi nơi làm việc đấy chứ?"
Châu Kỳ Sâm hoang mang, "Đâu có, sao em lại nghĩ vậy?"
Thẩm Điềm Điềm ngại ngùng nói: "À em nhìn điện thoại của anh..."
Châu Kỳ Sâm nhớ đến cuộc gọi của Lang Phong trước khi cất cánh, trong nháy mắt anh hiểu ra. Đúng thật, cuộc gọi nhận được từ KLM, tên ghi chú còn là tiếng nước ngoài, nghĩ kiểu gì cũng thấy có liên quan tới nhau.
Có lẽ Thẩm Điềm Điềm không nhìn kỹ hình nền liên lạc của người gọi tới, rõ ràng cô hiểu lầm rồi.
"À, cái đó hả? Không phải anh định đổi nơi làm việc đâu." Anh suy nghĩ một chút rồi nói: "Là người yêu anh."
Thẩm Điềm Điềm vô cùng ngạc nhiên, cô cử động cánh tay, miệng khẽ than, "Má ơi!"
Nhưng Châu Kỳ Sâm lại rất bình tĩnh, "Chú ý AP (autopilot - hệ thống tự lái) đi, cẩn thận đừng chạm vào cần điều khiển. Nếu chạm vào là hệ thống tự lái sẽ bị ngắt, hậu quả có thể rất nghiêm trọng nếu chúng ta không chú ý, trước đây từng xảy ra sự cố này rồi đấy."
"Không, em vẫn quan sát liên tục mà." Thẩm Điềm Điềm nói nhanh, "Nếu như em nghe anh nói mà ngắt AP, vậy thì em sẽ là người đầu tiên trong công ty, cũng là người đầu tiên trong ngành hàng không gặp phải trường hợp này."
"Nếu em ngắt AP mà không nhận ra, khi về chúng ta sẽ phải kiểm tra lại băng ghi âm, đến lúc đó cả công ty và ngành hàng không đều sẽ biết anh đang yêu đương."
Thẩm Điềm Điềm bày ra biểu cảm rất khoa trương, nói: "Em sai rồi anh, em không nên hỏi."
Châu Kỳ Sâm nói: "Hỏi được, nhưng mà tan ca về khách sạn rồi hẵng hỏi. Sáng mai anh không bay, anh mời em uống."
Sau khi hạ cánh, Châu Kỳ Sâm gọi lại cho Lang Phong. Thật ra đối phương cũng không có việc gì khẩn cấp, nhưng chắc là do cuộc tâm tình dài đằng đẵng đêm hôm trước của hai người tác động, Lang Phong luôn khắc ghi trong lòng, y gọi chỉ vì muốn nói với anh vài câu thôi.
Thẩm Điềm Điềm ở bên cạnh kéo vali chờ Châu Kỳ Sâm, chỉ nghe thấy anh đang khẽ giọng gọi điện thoại.
"Anh ổn mà, buổi sáng sau khi em đi, anh có về ngủ thêm một chút."
"Ừ, giúp anh gửi lời hỏi thăm tới bố em."
"Anh biết rồi, mai anh lại gọi cho em, anh vẫn đang ở sân bay."
"Ừ, anh đi đây."
Về đến khách sạn, tinh thần hóng hớt của Thẩm Điềm Điềm sắp không nhẫn nại nổi nữa, cô nhìn anh bằng đôi mắt mở to lấp lánh, đợi anh công bố nốt đoạn sau.
Châu Kỳ Sâm gọi cho mỗi người một ly rượu rồi mới nói: "Nói tiếp nào."
Bỗng nhiên Thẩm Điềm Điềm hiểu ra, "Tự dưng em có một suy nghĩ, người yêu của anh không lẽ là... cái vị đó bên KLM?"
Gương mặt Châu Kỳ Sâm hiện lên ý cười, từ góc độ của Thẩm Điềm Điềm, nhìn kiểu gì cũng thấy đó là một nụ cười đầy sự cưng chiều. Anh hỏi bằng giọng điệu bắt bẻ, "Ồ, là ai cơ?"
Thẩm Điềm Điềm: "Thì là cái anh chàng đẹp trai người Trung Quốc bay bên KLM đó, em không nhớ rõ tên, nhưng mà rất nhiều chị em của em đều biết. Em cũng từng gặp anh ấy ở sân bay Đại Hưng, công nhận là nổi bật thật. Có người còn nói chuyện với anh ấy ở quán cà phê sân bay rồi cơ, nghe nói khi ấy bọn họ còn cược với nhau là anh ấy nói được tiếng Trung hay không."
Châu Kỳ Sâm nghĩ thầm, xem ra Lang Phong không chỉ gây ấn tượng với mỗi mình anh, y là kiểu người dù chỉ nhìn thoáng qua thôi vẫn sẽ khiến người ta nhớ kỹ giữa đám đông.
"Lang Phong." Hai chữ này tựa như báu vật, môi trên và môi dưới của anh chạm vào nhau, mở khóa báu vật cho thế gian chiêm ngưỡng, "Cậu ấy biết tiếng Trung, viết thì chưa được thạo lắm nhưng nói thì khá tốt."
Thẩm Điềm Điềm che miệng lại, "Hai người đang yêu nhau sao?"
Châu Kỳ Sâm nói: "Ừ, đúng rồi." Cô càng hốt hoảng ngạc nhiên, Châu Kỳ Sâm lại càng bình tĩnh.
"Từ bao giờ vậy, dù sao em cũng không gặp anh hai tháng rồi."
"Cũng hai tháng gần đây thôi. Em không gặp anh thì là do chị Trương rồi, hai tháng nay chị ấy không sắp xếp cho anh em mình bay cùng nhau."
"Hai người bọn anh thật sự... xứng đôi lắm, quá xứng luôn. Ban đầu em cứ tưởng anh là kiểu người nói không với yêu đương cơ. Anh ấy may mắn thật đấy." Thẩm Điềm Điềm cười đến là khoái chí, đôi mắt nheo lại.
Châu Kỳ Sâm cũng biết nguyên nhân Thẩm Điềm Điềm có suy nghĩ như vậy. Có lẽ từ một năm trước, anh ở quán bar của Lan Đình gặp được Lạc Tiêu, đó là một cậu thanh niên rất thanh tú, nhìn qua sẽ thấy đây là một cậu tiếp viên ngoan hiền. Hai người ngủ với nhau một đêm, sau đó Châu Kỳ Sâm cũng không liên hệ lại. Nhưng bọn họ có tình cờ gặp lại nhau trong các tình huống khác, Lạc Tiêu cũng rất thích anh, ban đầu cậu ta cũng nhờ Lan Đình và các bạn bè khác thăm dò ý anh. Thẩm Điềm Điềm quen biết khá nhiều các chị em tiếp viên, cho nên Lạc Tiêu cũng dày công tới hỏi thăm cô. Lúc đó Châu Kỳ Sâm cũng hết cách, đành phải trả lời Thẩm Điềm Điềm rằng có lẽ trong thời gian tới anh chưa có ý định yêu đương. Thẩm Điềm Điềm nói chuyện cũng rất thẳng thắn, bảo luôn các chị em tốt của mình trả lời là "Đừng nghe ngóng nữa, không khả thi đâu."
Châu Kỳ Sâm cười, nói: "Là anh may mắn."
Thẩm Điềm Điềm hỏi ngọn nguồn nguyên nhân hai người quen nhau rồi bên nhau, sau đó cứ như sau khi đã đọc xong một quyển sách, cô gập sách lại rồi tổng kết bằng bốn chữ: "Vì anh xứng đáng."
Châu Kỳ Sâm nói: "Nói thật, anh cũng không biết mình có xứng không, thế nhưng thời tới cản không kịp. Nếu như anh không nắm lấy nó, vậy thì không chỉ có lỗi với cậu ấy mà anh cũng có lỗi với chính bản thân mình."
Thẩm Điềm Điềm nghe anh nói, gật đầu lia lịa.
Châu Kỳ Sâm bảo: "Đừng nói mỗi chuyện của anh, lâu lắm rồi hai anh em mình không tán dóc, kể chuyện của em đi."
Thẩm Điềm Điềm bị anh hỏi tới thì cau mày kể, "Ài, vẫn vậy thôi anh. Em rất thích bay, chuyện này anh cũng biết rồi. Nhưng mà phụ nữ cầm lái là lại bị nói ra nói vào. Đặc biệt là các đàn anh, cứ mười ông là lại có năm ông nói "Em đã rất giỏi với vai trò nữ phi công rồi", năm ông còn lại sẽ muốn giới thiệu người yêu cho em, một nửa là giới thiệu cho người khác, một nửa là tự đề cử bản thân luôn. Nói thật, anh là một trong số ít người khiến em thấy thoải mái khi làm việc cùng. Chắc mọi người vẫn chưa quen với điều đó, nhưng em là người đi trước thời đại."
Châu Kỳ Sâm gật đầu, sau đó nói với cô, "Không phải em đi quá nhanh, mà là do họ đi quá chậm. Dù sao cũng phải có người tiên phong, hiện tại em chính là người ấy."
Thẩm Điềm Điềm cầm ly rượu của mình, cụng ly với anh, "Cụng một cái, mong rằng sau này anh em mình đều có tình yêu như ý, sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, cất cánh hạ cánh bình an."
Châu Kỳ Sâm vui vẻ, ngửa cổ lên uống cạn ly.
Gần tới lúc về, Thẩm Điềm Điềm tự dưng nhớ ra gì đó bèn hỏi anh: "Tối chủ nhật em đi uống rượu cùng mấy người bạn, có cả nhóm anh Á Đông đấy, nếu anh không bận thì đi cùng nhé?"
Châu Kỳ Sâm sửng sốt. Hồi hai người mới quen nhau, Thẩm Điềm Điềm cũng từng rủ anh đi vài cuộc, nhưng hồi đó sắp cuối năm, Châu Kỳ Sâm bận túi bụi, chân còn không kịp chạm đất, sau vài lần từ chối, cô cũng biết anh bận nên không rủ anh nữa.
Thẩm Điềm Điềm tưởng anh lại định nói không, vội vàng tìm cho mình một bậc thang xuống nước, "Anh có ca trực hoặc muốn nghỉ ngơi thì thôi vậy, sau này có dịp em lại rủ anh."
Châu Kỳ Sâm lắc đầu, nói: "Không có, anh sẽ tới. Chủ nhật tuần này đúng không?"
"Vâng, đúng rồi."
"Được, vậy chủ nhật anh liên lạc."
Trước cửa quán bar, hai người tạm biệt nhau. Thẩm Điềm Điềm quay đầu lại, giữ chặt anh nói: "Anh Sâm, vừa nãy em chưa dám nói với anh câu này. Thật ra... nếu anh tính đổi nơi làm việc thật, em sẽ không nghĩ gì đâu. Hai anh em mình cũng thân, nếu như anh tìm được công việc tốt hơn, em mừng cho anh còn không kịp ấy chứ."
Châu Kỳ Sâm không ngờ cô sẽ nói như vậy, dù sao anh cũng là đàn anh, Thẩm Điềm Điềm là đàn em. Gần đây tình hình kinh doanh của công ty họ không tốt, thi thoảng vẫn có chuyến bay phải delay. Những chuyện như này thường chỉ bắt nguồn từ tin đồn, vốn dĩ là một câu chuyện vô căn cứ, nhưng chỉ cần ai đó bắt đầu thì nó cũng có thể bị lan truyền khắp nơi. Vì vậy khi chuyện này xảy ra với chính mình, phản ứng đầu tiên của anh sẽ là chối bỏ mối liên quan, nhưng không ngờ rằng Thẩm Điềm Điềm lại rất thản nhiên.
Anh nói cảm ơn cô, sau đó cúi đầu nhìn mái tóc bù xù của Thẩm Điềm Điềm, hạ thấp giọng nói với cô, "Có câu này anh vẫn chưa nói với em. Giữa hai anh em mình có nhiều điểm tương đồng, em... thật sự rất giống em gái anh. Trước đây anh cũng bận nhiều việc nên không giúp đỡ được em nhiều. Sau này anh sẽ nói chuyện với chị Trương, có cơ hội anh sẽ dẫn dắt em nhiều hơn. Nếu em được lên chức cơ trưởng, vậy thì em sẽ đứng số một trong công ty mình rồi."
Thẩm Điềm Điềm đáp vâng, lại bày ra mặt hề, "Anh đến chỗ chị Trương chỉ đích danh em bay cùng anh thì đừng để chị Trương hiểu lầm cái gì đấy nhé."
Châu Kỳ Sâm cười, "Thật ra anh chẳng ngại gì đâu, sợ chặn mất hoa đào của em thôi."
Thẩm Điềm Điềm nói: "Hoa đào gì chứ, em không tìm người trong giới đâu, ai trong giới mà chả vậy."
Châu Kỳ Sâm thấy cô hớn hở, nghĩ bụng sao câu này nghe quen tai vậy nhỉ?