⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆Đối với Châu Kỳ Sâm mà nói, bệnh viện tỉnh cũng không còn xa lạ gì nữa. Khi anh còn học trung học, có vài lần Châu Thành Hải uống say đến bất tỉnh nhân sự, Châu Kỳ Sâm đã đưa ông tới đây. Nửa đêm nhiều người cấp cứu, bác sĩ lại ít, Châu Thành Hải nằm nghiêng truyền dịch trong một góc, có lần còn nôn ra người anh. Sau đó anh đi bộ đội, Châu Thành Hải được chẩn đoán là xơ gan giai đoạn đầu, người nhà cũng đã đến bệnh viện chăm ông. Lần anh diễn tập rơi máy bay ở Bột Hải, sở dĩ anh không thông báo cho bố mẹ ngay cũng là bởi anh biết rõ sức khỏe của Châu Thành Hải không tiện, hồi đấy ông cũng ra vào bệnh viện ở đây rất nhiều lần.
Anh ngồi chuyến bay sớm nhất, khi đến bệnh viện thì trời cũng sáng rồi. Anh di chuyển đến phòng bệnh, nhìn thấy Châu Thành Hải qua cửa kính. Suýt chút nữa thì anh không nhận ra ông. Thời gian trước, Châu Thành Hải do uống nhiều rượu nên hơi béo, thế nhưng bây giờ ông lại gầy gò đến mức sắp không nhận ra dáng hình trước kia, phải dựa vào tiếng vang của máy móc thì mới có thể xác nhận ông vẫn còn sống. Anh chỉ mới rời khỏi nhà ba năm, nhưng ông lại như già đi thêm hai mươi tuổi. Châu Kỳ Sâm đứng rất lâu trước cửa kính, vầng trán tì lên kính, sắp tì thành vết hằn đến nơi. Mẹ anh không ở đây, còn bác gái Châu Thành Lộ của anh thì lại càng không thấy bóng dáng đâu. Cuối cùng, bác sĩ mổ chính kéo anh vào phòng làm việc trao đổi bệnh tình. Cả một đêm anh không ngủ, chứng cảm mạo vẫn chưa đỡ, tai còn nghe không rõ, thật sự có thể nói là vào tai trái ra tai phải, nghe bác sĩ nói xong một loạt thuật ngữ chuyên ngành mà đầu óc anh ong hết cả lên. Anh vô thức nghĩ thầm, cũng đang ở khoa tim mạch, nếu như Dư Tiêu Viễn cũng ở đây thì hắn có thể giải thích cho anh hiểu được rồi. Nhưng chính anh cũng tự ngẫm lại, anh không đành lòng vì chuyện của chính mình mà gây phiền toái cho Dư Tiêu Viễn, huống chi là chuyện của cha mẹ anh. Dư Tiêu Viễn vất vả lắm mới giữ được đôi tay đẹp ấy, hắn không thể nào lại nhúng tay vào vũng nước đục này nữa.
Sau khi giải thích quy trình phẫu thuật và phương án điều trị tiếp theo, bác sĩ đã rời đi. Trước khi đi, bác sĩ nhận thấy rõ trạng thái của anh không ổn và khuyên anh nên đi khám. Châu Kỳ Sâm ngồi đó, thẫn thờ gật đầu. Sau đó một y tá đi tới, giao cho anh bộ quần áo của Châu Thành Hải khi ông vào cấp cứu.
Đợi sau khi y tá đi rồi, Châu Kỳ Sâm ngồi một mình trong phòng khám lục lọi quần áo của Châu Thành Hải. Lật tới lật lui, anh tìm được một chiếc ví, mở ngăn đầu tiên ra là bức ảnh gia đình bốn người nhà họ. Đó là hơn mười năm trước, Châu Kỳ Sâm vừa được tuyển chọn vào hàng không hải quân, quân phục màu trắng làm nổi bật nước da ngăm đen khi vừa đi huấn luyện dã ngoại về của anh. Ngay cả vành mũ hẹp trên mặt cũng không thể che giấu được tinh thần phấn chấn và chí tiến thủ của anh.
Châu Thành Hải là người sống trong quá khứ. Hồi tưởng lại quá khứ, dù sao vẫn dễ dàng hơn là đối mặt với hiện tại. Quá khứ là ông đã từng kinh doanh vài thứ và gặt hái được một số tiền nhỏ. Quá khứ là hễ cứ gặp ai là ông sẽ nhắc đến cậu con trai tài giỏi Châu Kỳ Sâm, thằng bé là một viên ngọc quý hiếm có. Ông cứ lao đầu vào quá khứ, dựa vào cả rượu bia và cả sự chủ động của bản thân.
Khi Châu Kỳ Sâm đang thất thần, cửa phòng bị đẩy ra. Châu Kỳ Sâm thấy mẹ anh đi vào. Ngô Miểu nhìn thấy anh thì không giấu được vẻ ngạc nhiên trên mặt. Thấy phản ứng này của bà, anh hiểu ra ngay. Mặc dù Châu Thành Lộ nói quá nhưng bà cũng không nói dối. Ngô Miểu thật sự không biết anh tới.
Châu Kỳ Sâm đứng bật dậy khỏi ghế, sau đó hai mẹ con đối diện nhau rất lâu.
Ngô Miểu mở lời trước, "Châu Kỳ Sâm..."
Châu Kỳ Sâm trả lại ví tiền của Châu Thành Hải, sau đó đưa túi nilon cho Ngô Miểu, không nói một câu nào mà tiến thẳng ra cửa.
Sau khi hoàn thành mọi việc, anh mới nhận ra rằng mình đã kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, tai phải của anh vẫn chưa hồi phục thính lực. Anh nhìn sang vali của mình mới nhớ ra mình đi gấp nên không mang theo thuốc, anh đành phải xuống nhà thuốc dưới tầng của bệnh viện tỉnh tự chi tiền mua lại thuốc.
Đã gần 48 tiếng đồng hồ anh không chợp mắt, từ sau trận cãi cọ cuối cùng với Lang Phong ở Bắc Kinh, cho đến cuộc điện thoại của Châu Thành Lộ, rồi đến việc ra sân bay tìm người không kịp, rồi bay đến Thẩm Dương vào sáng sớm, rồi chạy qua chạy lại ở bệnh viện cả một ngày, giờ anh không còn chút sức lực nào cả.
Nhiệt độ ở khách sạn rất lạnh, sau khi vào phòng anh không kịp điều chỉnh nhiệt độ, thậm chí ngay cả áo khoác anh cũng không cởi mà cứ thế ngã xuống giường.
Ngay lúc này điện thoại di động lại vang, anh liếc mắt nhìn, trên màn hình hiển thị một bức ảnh màu xanh lam——Là Lang Phong. Anh sợ nhận được điện thoại trong giờ làm việc nên không đặt ảnh chụp chung thân mật, cũng không đặt ảnh đơn lẻ làm ảnh đại diện cho người liên hệ. Thay vào đó, anh đặt ảnh chiếc máy bay bông KLM màu lam mập mạp treo trong xe làm ảnh đại diện.
Châu Kỳ Sâm để mặc điện thoại kêu. Nếu như Lang Phong hỏi, anh nhất định phải nói thật, nói rõ chuyện của mình ở Thẩm Dương. Giọng điệu và cách trả lời của Lang Phong như thế nào, anh cũng có thể đoán được. Anh thật sự không còn tinh lực để ứng phó nữa.
Lang Phong rất cố chấp, thấy anh không nghe máy, y lại gọi tiếp một cuộc nữa. Đến cuộc thứ ba, y không gọi nữa. Việc gì cũng chỉ nên làm ba lần, đó là lời hứa hẹn của những người quân tử.
Trước khi ngủ, Châu Kỳ Sâm không nhớ đến Lang Phong, nhưng anh lại nhớ đến lời của Lang Nhậm Ninh——Mùa đông ở Thẩm Dương rất lạnh, lạnh đến mức phải khoác áo bành tô. Cháu sang đây, chú và mẹ nó cùng ăn Tết với cháu.
Có lẽ trong một chiều không gian song song nào đó, số phận của anh và gia đình Lang Phong đã giao nhau một cách ngắn ngủi và bí ẩn trong vòng 0,01 giây. Kể từ đó, bọn họ nói những ngôn ngữ khác nhau. Có những người tốt bụng đến nỗi dù anh có thay da đổi thịt cũng không thể gặp lại lần nữa, nhưng cũng có những người tốt bụng sẵn sàng ban tặng lòng tốt ngay từ lần đầu gặp gỡ.
Trước đây, anh luôn nghĩ rằng Lang Nhậm Ninh mặt nào cũng tốt, nhưng lại không giống một người cha. Thật ra không phải là bởi Lang Nhậm Ninh không giống một người cha. Đối với anh, hình ảnh người cha luôn gắn liền với âm thanh vỡ tan tành của chai thủy tinh lúc nửa đêm, mùi rượu nồng nặc quen thuộc, lời mắng chửi tuôn ra như thác lũ, bàn tay giơ lên rồi hạ xuống cùng đôi môi không bao giờ biết nói lời xin lỗi. Bố của Lang Phong mới là người cha thực sự, còn bản thân anh, chẳng là gì cả.