Tailhook [Móc Đuôi] - Larivegauche

Chương 29




⋆。゚☁︎。✈︎⋆。 ゚☾ ゚。⋆

Cuối cùng chịu đựng cả một đêm, Châu Kỳ Sâm cũng đã bình tĩnh lại, nhưng anh vẫn không ngủ được. Cơn cảm mạo của anh chẳng những không chuyển biến tốt mà còn trở nặng thêm. Thuốc tiêu viêm mà bác sĩ kê anh cũng đã uống, nhưng tai vẫn ù và đau.Sau một đêm vật vã nửa tỉnh nửa mê, khoảng hơn sáu giờ sáng, anh bị một cuộc điện thoại kéo về hiện thực.

Phản ứng đầu tiên của anh đương nhiên là cho rằng Lang Phong đã bình tĩnh lại nên gọi cho anh. Nhưng nhìn kỹ, cuộc gọi đến không phải của Lang Phong mà là số điện thoại cá nhân nội địa.

Âm thanh bên kia vừa vang lên, anh đã ân hận.

"A Sâm à, cháu mau về nhà đi, bố cháu gặp chuyện rồi."

Người gọi là bác của anh, chị gái bố anh - Châu Thành Lộ. Sau khi Châu Kỳ Sâm cắt đứt quan hệ với gia đình, có lẽ tin tức đã lan truyền khắp nhà họ Châu. Ba năm qua, đừng nói một cuộc điện thoại, ngay cả một câu chúc Tết cũng không ai nhắn cho anh. Anh không cần nghĩ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Châu Kỳ Sâm khựng lại vài giây, sau khi đấu tranh giữa dập máy giả vờ không nghe thấy và tiếp tục trả lời, anh mở miệng nói: "Mẹ cháu đâu?"

"Vậy mà cháu nghe máy thật, may quá, bác chỉ sợ cháu đổi số rồi, không nhận máy hoặc không liên lạc được. Ầy cháu không biết, mấy hôm nay nhà mình buồn thối cả ruột đấy..." Châu Thành Lộ là giáo viên tiểu học, giọng rất to, bình thường bà nói chuyện đã dạt dào cảm xúc, bây giờ giọng điệu còn khoa trương hơn. Bà không trả lời câu hỏi của Châu Kỳ Sâm mà kể lại tình hình của bố anh. Cũng không phải chuyện gì lớn như trời sập, chỉ là ông đột ngột bị nhồi máu cơ tim, được đưa đến bệnh viện tỉnh và mổ bắc cầu nối tim trong đêm.

"Bác à, mẹ cháu đâu rồi?" Anh hỏi lại một lần nữa.

"Mẹ cháu hả... Cháu cũng biết mà, không có sự cho phép của bố cháu, mẹ cháu muốn tìm cháu cũng không dám."

Châu Kỳ Sâm cười giễu, sau đó nhẹ nhàng nói vào điện thoại, "Hai người họ là người như thế nào, bác tưởng cháu không biết thật sao?"

Anh khiến Châu Thành Lộ luôn nhanh mồm nhanh miệng nhất thời không nói lại được. Bà không thể làm gì khác đành nói: "Bác biết mấy năm qua, cháu... cũng không dễ dàng gì, lần này về nhà đi, bọn họ nhìn tình cảnh hiện tại, có lẽ sẽ bỏ qua chuyện trước đây của cháu, cả gia đình hòa thuận với nhau tốt quá còn gì. Cháu nói cháu xem, tiếc thật đấy..."

Châu Kỳ Sâm không để bà ta nói tiếp, ngắt ngang: "Chi phí phẫu thuật tốn bao nhiêu?"

Châu Thành Lộ không tức giận chút nào mà nói tiếp: "Bác gọi điện là muốn cháu về thăm nhà, tối hôm qua bố cháu mới vào phòng phẫu thuật, bây giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bác sĩ cũng đã nói, tim nó không thể trụ được lâu nữa, nếu như lần này cháu không..."

"Đối với khoản trợ cấp sinh hoạt của ông ấy, tỷ lệ hoàn trả sẽ không bao giờ vượt quá 50%. Mẹ cháu không kiếm ra tiền, bố cháu có mấy cái sổ tiết kiệm cháu cũng biết rõ. Bác cũng đã nói là người một nhà, vậy cháu cũng thoải mái hơn. Cần bao nhiêu tiền, bác nói đi."

Châu Thành Lộ nói: "Bao gồm chi phí nằm viện và chi phí y tế, hiện tại khoảng 21 ngàn tệ (~74 triệu), chưa kể tiền thuốc thang về sau."

Châu Kỳ Sâm không lên tiếng.

"Nếu như là lần cuối, cháu vẫn không muốn về sao?"

Châu Kỳ Sâm suy nghĩ, bỗng dưng hỏi: "A Thụy đâu?"

"Nó hả, con bé sắp tốt nghiệp trung học rồi. Ý mẹ cháu là không muốn quấy rầy việc học của nó. Con bé trọ ở trường, không nói cho nó biết chuyện này."

"Con bé trọ ở trường ư..." Châu Kỳ Sâm lẩm bẩm.

"Bệnh viện nào?"

Sau khi đối phương báo địa chỉ, Châu Kỳ Sâm không muốn nói thêm một câu nào nữa, cúp điện thoại.

Ba năm, hơn một nghìn ngày đêm. Anh như một kẻ chết chìm, không ngừng bị xoáy nước ở sâu dưới biển cuốn xuống, sóng biển cuồn cuộn làm anh không thở nổi. Càng lên gần mặt nước càng sáng hơn, anh đã có thể nhìn thấy ánh sáng của tự nhiên. Nhưng một khi anh buông lỏng, xoáy nước phía sau lại kéo anh chìm xuống.

"Đệt..." Châu Kỳ Sâm không kìm được chửi một tiếng, đấm xuống giường, đến cả ván giường cũng lắc lư, giá đỡ kim loại vang lên tiếng ma sát kẽo kẹt, cơn giận không chỗ trú chân cũng bị khuấy động.

Anh vẫn đứng dậy khỏi giường, mặc quần áo, khoác áo khoác, lấy giấy tờ tùy thân, tra cứu giờ bay. Dù sao anh cũng từng ở trong quân đội, hoàn thành tất cả những việc này với tốc độ như nghe tiếng còi tập thể dục. Trong vòng mười phút, anh đã ngồi trong xe.

Anh muốn đến một nơi trước, không phải sân bay mà là khu chung cư của Giang Oánh. Lần này anh đi mất một hai hôm, Lang Phong phải về Amsterdam, cho dù anh đã bình tĩnh nghĩ thông suốt, hai người cũng phải rất lâu sau mới có thể gặp lại nhau. Anh rất bình tĩnh, nhưng anh sợ Lang Phong lạnh lòng, cảm thấy mối tình này quá bứt rứt rồi quyết định từ bỏ.

Anh rất mừng vì bản thân vẫn còn nhớ rõ chung cư và số phòng căn hộ của Giang Oánh. Trong khi đợi chuông an ninh reo, anh cũng đã nghĩ xong nên nói chuyện với Giang Oánh thế nào——Cô ơi, ngại quá sáng sớm đã làm phiền cô, cháu tìm em ấy nói một câu.

Thế nhưng người nghe không phải Giang Oánh, cũng không phải Lang Phong mà là một người xa lạ. Châu Kỳ Sâm nhắc đến tên Giang Oánh, đối phương nói, hình như là khách thuê trước đó, mấy tuần trước đã dọn đi rồi.

Lúc này anh mới nhận ra, trước đây Lang Phong sốt sắng mời anh đến nhà Giang Oánh cùng nhau ăn cơm, thậm chí còn hẹn ngay vào tối hôm ấy, bởi vì khi ấy là những ngày cuối cùng Giang Oánh ở Bắc Kinh. Khi vào nhà, anh còn để ý trong phòng khách có đặt mấy thùng giấy, chỉ là khi đó anh không nghĩ nhiều.

Lang Phong nói y có chỗ ở, anh vô thức nghĩ ngay đến nhà mẹ của Lang Phong, không ngờ y lại đáp chuyến bay sớm nhất. Giang Oánh đi rồi, chắc hẳn Lang Phong cũng đi theo, chỉ còn lại một mình anh.

Anh lấy điện thoại ra tra thử, từ Bắc Kinh đến Amsterdam chỉ còn một chuyến bay rất muộn, nhưng sáng sớm hôm nay có một chuyến bay của KLM quá cảnh từ Munich đến Amsterdam, KLM1822. Châu Kỳ Sâm đã quá quen thuộc với số hiệu chuyến bay này, bởi vì Lang Phong là cơ trưởng bay chuyến này. Anh lại nhìn thời gian, vẫn còn nửa tiếng để đăng ký.

Bản thân Châu Kỳ Sâm cũng phải gấp rút ra sân bay đáp chuyến bay từ Bắc Kinh đến Thẩm Dương, cho nên sau khi đỗ xe anh đã gọi điện cho Lang Phong. Nếu như Lang Phong thực sự lái chuyến này thì bây giờ hẳn y đã check-in. Thế nhưng Lang Phong không nghe điện thoại.

Anh sải bước chân vào nhà ga sân bay rồi chạy vội đến cổng lên máy bay của KLM, đúng lúc nhìn thấy chiếc Airbus 330 của KLM chở đầy nhiên liệu lăn bánh ra đường băng trong màn đêm. Là một phi công dày dặn kinh nghiệm, anh vẫn hiếm khi thấy một chiếc máy bay cất cánh sớm hơn mười phút so với dự kiến. Anh vẫn đến muộn một bước rồi.

Lúc này anh mới nhận ra, Lang Phong thà mua vé mới về Amsterdam sớm hơn một ngày còn hơn ở nhà họ thêm một tiếng. Sự thật này giống như một bức tường, trước đây anh cứ cắm đầu chạy về phía trước, giờ đây va đầu vào nó khiến mọi hy vọng và nhiệt huyết của anh đều trở nên vỡ tan tành. Châu Kỳ Sâm cảm thấy mình không thể bình tĩnh được nữa.