Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 84




Chương 84: Xin lỗi, tôi đến muộn.

Merlin Tiểu Trúc là cái gì, Lục Nguyên hoàn toàn không biết.

Nhưng nếu như Chu Đại Hữu đã nói như vậy, Lục Nguyên hiển nhiên tin tưởng ông: “Cũng được, chọn Merlin Tiểu Trúc đi.”

“Được, cậu ba, tôi đi làm ngay.” – Niềm hạnh phúc của Chu Đại Hữu lập tức lan tràn trên gương mặt và ông bắt đầu hành động.

Nếu như cậu ba còn bảo mình giúp anh làm việc, vậy đã nói rõ chuyện một lần nọ ở Đầu Bếp Nổi Danh Kinh Sư, có lẽ cậu ba rất hài lòng với kết quả xử lý của Lương Khoan đấy, ha ha.

Lúc này, bến xe ở Tứ Xuyên, thành phố Giang Du.

Một chiếc xe honda màu đỏ đứng ở ven đường.

Ngồi hai bên xe là ba người phụ nữ, ai cũng làm tóc, người phụ nữ trung niên uốn tóc loại gợn sóng, còn nhuộm thêm màu vàng màu nâu, trên cổ tay còn mang theo vòng ngọc, đeo vàng đeo bạc.

Tất màu đen, váy ngắn, mang giày cao gót, đây là phong cách ăn mặc “Không an phận và phóng đãng.”

*A Mỹ, sao còn chưa đi nữa, không phải nói muốn nhìn Yên Yên sao, đi sớm đến sớm.” – Ngồi ở tay lái phụ là một người khoảng bốn mươi tuổi, mặc đồ màu xanh, phối với váy bao mông màu đen, nhìn về phía người phụ nữ trung niên mang dây chuyền vàng đang ngồi trên ghé lái, nói.

“Đúng vậy, đi thôi A Mỹ, nghe nói Kim Lăng là thành phó lớn nhất Giang Nam, tôi muốn nhìn thấy sớm một chút, thú vị hơn nhiều so với cái chỗ nhỏ bé này của chúng ta.” – Ngồi ở phía sau, là một người phụ nữ mặc áo vàng nhạt cắt đôi tay áo, tuổi hơi nhỏ hơn, chỉ tầm ba mươi sáu ba mươi bảy tuôi thôi.

Bà mang một đôi tất màu đen, tuy lúc còn trẻ hai chân thon dài, nhưng bởi vì nguyên nhân tuổi tác nên đùi có hơi to, vừa nhìn đã thấy càng thêm đẫy đà.

Ba người này, người ngồi trên ghế lái chính là mẹ của Triệu Yên tên Phan Tăng Mỹ, hai người ngồi ở tay lái phụ và ngồi đẳng sau, đều là bạn thân của Phan Tăng Mỹ, một người tên là Mã Dong, một người tên là Vương Tiểu Thúy, nghe nói Phan Tăng Mỹ muốn đi thành phố Kim Lăng thăm con gái trên đại học, hai người này cũng nhàn rỗi không có việc gì, dù sao chồng kiếm tiền là để cho các bà tiêu, vì vậy đã hẹn nhau cùng đi, coi như là đi du lịch Kim Lăng.

Ngồi trên tay lái phụ là Mã Dong nghe xong lời Vương Tiểu Thúy vừa nói, bỗng nhiên trong lòng cũng nỏi hứng, nhíu lông mày, thần thần bí bí nói: “Các chị em, nghe nói thành phố Giang Nam cái nghề kia rất phát triển, nhất là ở thành phố lớn như Kim Lăng.

“Cái nào, ý bà là sao?”

Phan Tăng Mỹ và Vương Tiểu Thúy nhìn vẻ mặt và giọng điệu nói chuyện của Mã Dong, lập tức cũng nổi hứng, nhưng mà biểu cảm của hai người họ vẫn là nghe không hiểu.

“Chính là cái kia, ha ha, nghề phục vụ, mấy anh đẹp trai, à không, bây giờ phải gọi là mấy em trai đẹp trai rồi, rất phổ biến nên tiêu chuẩn cũng cao, tới lúc đó chúng ta cũng trải nghiệm đi, xem thử mùi vị như nào.” – Mã Dong nói xong, ánh mắt quyến rũ, vẻ mặt tràn đầy khát vọng.

“Ha ha, chị Dong, em thấy lúc này đây chị đi chung với A Mỹ thăm Yên Yên là giả, đến Kim Lăng ngắm nhìn núi non cũng là giả, chị đi tìm mấy em trai mới là thật.” – Vương Tiểu Thúy cười nói.

“Bà là cái đồ tiểu lằng lơ, chẳng lẽ bà không có suy nghĩ này sao, nhìn dáng vẻ của bà đã nói rõ trong lòng bà đã phát ra phóng đáng rồi, còn ở đó giả bộ với tôi, này thì giả bộ.”

Mã Dong vừa nói, vừa nằm sắp trên ghế dựa, nắm, sờ loạn bộ phận quan trọng như ngực và bụng dưới của Vương Tiểu Thúy.

Vương Tiểu Thúy cũng cười hi hi ha ha đánh trả, cũng công kích bộ phận quan trọng của Mã Dung.

Hai phụ nữ trung niên ba mươi bốn mươi tuổi, ngay trong xe lúc này ầm ï náo loạn, trong chốc lát mùi ái muội đã tràn ngập.

Sau khi ồn ào một trận, hai người chỉnh sửa lại quần áo vài lần.

*A Mỹ, nên đi rồi, vừa nãy đã bảo bà lái xe đi đi, đêm nay chúng ta tốt nhất là đến được đường cao tốc, mau mau đi.”

“Đúng vậy, đi thôi A Mỹ, bà nhìn kia, chị Dong chịu không nỗi trống vắng rồi.” -Vương Tiểu Thúy che miệng cười nói.

“Các bà nghĩ là tôi không muốn đi sao, đang phải chờ một người.” – Phan Tăng Mỹ cũng lộ ra có hơi sốt ruột, nhìn ngoài cửa số, lầm bẩm trong miệng: “Sao tới giờ này rồi còn chưa tới, thiệt là, sớm biết như vậy thì tôi sẽ không nói cho bà ta biết, người này là dân quê, làm ăn đúng là không bớt lo được, mình đã giúp bà ta rồi mà bà còn muốn người ta chờ nữa.”

“Rốt cuộc là chờ ai, A Mỹ, còn có ai?”

Vương Tiểu Thúy và Mã Dong, tò mò hỏi.

“Là mẹ của Chu Doãn, Chu Doãn là nữ sinh mà Yên Yên quen biết trong Đại học, vừa khéo Chu Doãn cũng là người Giang Du giống chúng ta, nhưng mà là người trong thôn Thanh Tùng ở làng Thanh Liên. Bởi vì bình thường tới ngày nghỉ là Yên Yên đi chung với Chu Doãn cùng nhau về, tôi cũng đã gặp cô ấy mấy lần, vì vậy lúc này muốn thăm Yến Yến, tôi bèn thuận miệng hỏi mẹ của Chu Doãn đi chung không, ai ngờ bà ấy cũng muốn đi, nên tôi đã hẹn ngày hôm này sẽ đi, đợi bà ấy ở bến xe, bà ấy ngồi xe từ nông thôn tới đây. Ai biết chờ hơn một tiếng rồi mà còn chưa tới. Chúng ta cứ chờ thêm một lát thử xem, không tới thì chúng ta lập tức đi. Thật là, thời gian cũng là tiên.”

Phan Tăng Mỹ nói một lèo ra.

“Trời, A Mỹ, bà cũng thật là quá tốt bụng rồi, tại sao phải nói với bà ta chứ, tôi còn tưởng rằng chỉ ba người chúng ta đi thôi.”

“Đúng vậy, dân quê rất phiền phức, đã nhiều chuyện còn không biết lịch sự, dù thế nào em cũng chưa từng sống chung với bọn họ, từ đây tới Kim Lăng cũng phải lái xe tầm mười máy tiếng, mười mấy tiếng phải ở chung với dân quê, nghĩ tới, ôi, thật đáng sợ.” – Vương Tiểu Thúy cũng run rầy vai, biểu lộ dáng vẻ rất đáng sợ.

“Cái thôn Thanh Tùng, hình như là thôn đối diện với huyện của chúng ta và là thôn nghèo nhất nhỉ. A Mỹ, bà kết giao với loại người này làm gì vậy, chẳng những không giúp được việc của bà, sau này nói không chừng còn có thể vay tiền của bà đấy.”

Hai người bạn thân nói bên cạnh Phan Tăng Mỹ.

Phan Tăng Mỹ bị nói tới rất phiền muộn, thật ra bà vốn dĩ cũng xem thường một nhà Chu Doãn, nhưng dù sao mỗi lần Triệu Yên và Chu Doãn cùng nhau trở về, bà ra đón ở nhà ga, Chu Doãn cũng mở miệng kêu bà một tiếng “dì” đấy.

Vì vậy, bây giờ bà muốn thăm con gái, hiển nhiên cũng nên nói với mẹ Chu Doãn một tiếng. Ban đầu ấy, Phan Tăng Mỹ không nghĩ rằng mẹ Chu Doãn sẽ đồng ý đi cùng, ai ngờ mình vừa nói thế mà bà ấy thật sự muốn theo cùng.

“Được rồi, không chờ bà ấy nữa, người này cũng thật là. Người ta hỗ trợ bà ấy còn không để ý, cho người ta chờ bà ấy nữa chứ.” – Phan Tăng Mỹ dứt khoát khởi động xe, muốn đi.

Nhưng ngay lúc này, một người phụ nữ trung niên gầy yếu, gấp gáp đi tới bên cạnh xe: “Ôi, thật lòng xin lỗi, tôi đã tới muộn, xe buýt trong thôn chậm chút…”

Bà thở không kịp, mồ hôi đầm đìa.

Bà mặc quần áo vải màu đất, tuy rằng cũ nát, nhưng nhìn qua rất sạch sẽ.

Thân thể bà gầy ốm, đeo đầy các loại túi lớn nhỏ, đều làm bằng da nhân tạp rất cũ, còn có túi vải nhuộm màu anh.

“Cuối cùng bà cũng tới, mau lên xe đi.”

Phan Tăng Mỹ nhìn qua thấy người đã đến, cũng đành chịu, mở cửa xe ra.

Người phụ nữ này đúng là mẹ Chu Doãn, Vương Liên.

Vương Liên đổ mồ hôi cũng không thèm lau, cầm theo túi lớn túi nhỏ, mắt biết bao nhiêu sức lực, cuối cùng đã vào trong xe.

Vương Tiểu Thúy nhíu mày, qua bên cạnh để cho bà vào, biểu cảm xem thường, nói: “Bà đi thăm con gái nhỉ, sao cứ như chạy nạn thế, mang theo nhiều túi như vậy làm gì?”

“Đây là bánh màn thầu mà tôi hấp suốt đêm, cả tương dung nắm hương củ tỏi đã làm ngon, đây là hạt tiêu, còn đây là thỏ tôi làm tê cay và lạnh, và còn dầu mỡ heo đã chế biến…” – Vương Liên mở ra từng bao, giới thiệu từng đồ vật mình xách theo, lúc giới thiệu, có thể nhìn ra được rất rõ ràng trên mặt bà có một loại suy nghĩ tràn đầy yêu thương. Dù sao, khó lắm mới đến Kim Lăng một chuyến, những thứ này đều là mang cho con gái.

Giới thiệu xong, Vương Liên nói về phía Phan Tăng Mỹ rằng: “Cô Phan, tôi có làm mỗi loại hai phần, đến lúc đó cho Duẫn nhi một phần và Yên Yên một phần nhé.”

Vương Liên biết mình là dân quê, vì vậy tuy rằng nhờ đứa nhỏ mà làm quen được Phan Tăng Mỹ, nhưng bà sẽ không dám trèo cao quan hệ với người ta, vì vậy chỉ có thể lễ phép kêu một tiếng cô Phan, không dám gọi cái gì mà A Mỹ, hay chị Mỹ các thứ.

Đương nhiên, Phan Tăng Mỹ cũng không phải giáo viên, chỉ là dân quê có vẻ là người có chút địa vị trong thành phố, nhưng vẫn thích được gọi một tiếng cô.

“Không cần, có lẽ Yên Yên không thích ăn những thứ này.” – Phan Tăng Mỹ không mặn không nhạt nói một câu, sau đó lái xe rời đi.

Nói thật, thấy Vương Liên mang đến mấy thứ này, Phan Tăng Mỹ không vui vẻ chút nào, không phải là cái gì tốt, hơn nữa là còn do dân quê làm ra, không biết ăn có bẩn hay không nữa.

“Mấy cái này ở nông thôn làm bằng tay nên ăn ít thôi, không được thông qua kiểm tra đo lường vệ sinh, không biết có hợp với tiêu chuẩn vệ sinh an toàn không nữa.” – Mã Dong ở phía trước lo lắng nói một câu.

“Đúng vậy, mùi này sao mà nồng quá. A Mỹ, bật điều hòa để thở một cái.” – Vương Tiểu Thúy kêu lên.

Vẻ mặt Vương Liên lập tức lúng túng và mắt tự nhiên, thậm chí còn có một chút bối rối và khó chịu.

Bà yên lặng đóng lại những túi lớn túi nhỏ một lần nữa, cố gắng không cho mùi bay ra, sau đó kéo những túi này lại gần bên cạnh mình, tránh cho quá mức chiếm dụng không gian của Vương Tiểu Thúy.

Lúc này bà co lại và ngồi sâu trong góc, không nói nên lời.