Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 80




Chương 80: Năm tháng như bài ca.

Cho đến bây giờ, Lý Mộng Dao vẫn chắn chắn Lục Nguyên đã  mạo nhận là Tuyết Nặc để lấy sợi dây chuyền hồng ngọc.

Mà cái người tên Tuyết Nặc kia đã được mời tham gia yến hội của Trần Vạn Quán này thì thân phận cũng sẽ không tầm  thường.

Anh ta cũng rất hào phóng trong phòng phát sóng trực tiếp, xem ra cũng là người có tiền. Trên cơ bản có thể chắn chắn  bọn họ là cùng một người.

Nghĩ tới đây, Lý Mộng Dao vô cùng kích động.

Lúc này Doãn Y và những nữ sinh nhóm khác đều đang vui vẻ  trò chuyện tiền thưởng với Tuyết Nặc.

“Tiểu Y à, Tuyết Nặc đối tốt với cô như vậy, bảo vệ cô như công  chúa, bao giờ hai người mới gặp nhau vậy?

“Đúng vậy đó, Tiểu Y, lúc gặp mặt phải làm cho tốt an toàn biện  pháp đó.”

“Cút.”

“Ha ha.”

Đám nữ sinh đó đều tụ lại cười.

Lý Mộng Dao cũng không có tâm trạng tham gia, cô lặng lẽ đi  tới một bên, lấy điện thoại di động ra mở vào ứng dụng livestream, tìm thấy được người tên Tuyết Nặc này, đầu tiên là  kiểm tra tư liệu một hồi.

Chỉ là tư liệu rất đơn giản, cơ bản đều là trống không.

Chuyện này khiến Lý Mộng Dao cảm thấy có chút mất mát.

Chẳng qua là cô không suy nghĩ nhiều, lập tức gửi một tin nhắn  riêng.

“Anh Tuyết Nặc, anh ở đâu?”

Lúc này một chỗ khác.

Lục Nguyên bị bức ép, tâm trạng cũng không tệ lắm. Ngoài đời thật, Lục Nguyên là một người khá thấp bé, nhưng mà trên  internet cũng không sao, nên lúc bị bức ép thì sẽ hóa trang.

Nên đi nhìn xem Chu Doãn đang làm gì.

Nghĩ xong Lục Nguyên vừa định rời khỏi ứng dụng livestream.

Lý Mộng Dao gửi tin nhắn đến đến.

Nhìn thấy người gửi tin nhắn, Lục Nguyên không khỏi sững sờ,  người này là Dao Dao, đương nhiên là anh biết, người vừa rồi  phát sóng trực tiếp chính là Lý Mộng Dao.

“À, đang ở…”

Lục Nguyên nghĩ đi nghĩ lại, vẫn quay lại.

“Ôi, Anh Tuyết Nặc về với em rồi. Dao Dao rất vui.” – Lý Mộng Dao nhanh chóng đáp lại, xem ra vẫn đang cầm điện thoại chờ  Lục Nguyên trả lời.

“Ò, cô là ai?”

Lục Nguyên làm bộ không biết, trả lời.

“Hì hì, tôi là bạn cùng phòng của Tiểu Y. Vừa rồi, lúc anh Tuyết Nặc tặng quà cho Tiểu Y, tôi ngồi ngay bên cạnh nên nhìn thấy.

Anh Tuyết Nặc, anh rất đẹp trai đó, bên kia nhiều người như vậy, một mình anh đối mặt với thiên quân vạn mã lại có thể đánh cho bọn họ tan thành từng mảnh, tôi thật sự cảm động  giùm cho Tiểu Y.”

Lý Mộng Dao dùng hình thức thổi phồng lên.

“Đúng rồi, anh Tuyết Nặc, có phải anh thật sự thích tiểu Y hay  không?”

“Không thể nói là thích, chính là cảm thấy rất đáng yêu.” – Lời nói của Lục Nguyên cũng là lời nói thật, nếu nói bản thân thích  Doãn Y, trong lòng cũng không có ý nghĩ này.

Chính xác là cảm thấy dáng vẻ của Doãn Y rất đáng yêu xinh đẹp, ngực lại lớn, dáng người cũng tốt, là một cô gái thích bắt  cá hai tay và giả vờ đáng yêu.

Lục Nguyên là mang theo một loại ánh mắt thưởng thức để  nhìn Doãn Y.

*Ò, vậy anh Tuyết Nặc thích kiểu con gái như thế nào?” – Lý Mộng Dao nghe Lục Nguyên nói như vậy, nhát thời trong lòng xuất hiện hi vọng, anh Tuyết Nặc đã không thích Doãn Y như thế, hẳn là, thích kiểu như mình?

“Ha ha, phụ nữ mà, đều không khác mấy.” – Bây giờ Lục Nguyên cũng đã nhìn ra hình như Lý Mộng Dao đang dụ dỗ anh, trong lòng không khỏi có một loại cảm giác không rõ ràng,  cũng không biết là nên vui vẻ hay bỉ ai.

Cô ta không hề biết người mà cô ta muốn quyến rũ lại là người  cô đã từng vứt bỏ?

Nghĩ tới đây, trong lòng Lục Nguyên có máy phần xúc động.

*Ò, nghe giong nói của Tuyết Nặc giống như đã từng bị phụ nữ  làm tổn thương vậy?” – Lý Mộng Dao nói.

“Xem như là vậy đi.” – Trong lòng Lục Nguyên cười ha ha, mẹ,  chính là bị cô làm tổn thương đáy.

*A, cô gái nào lại không có mắt như vậy chứ, lại có thể tổn thương anh Tuyết Nặc. Anh Tuyết Nặc, anh không cần đau khổ, rời khỏi anh là do cô gái kia không có mắt, là cô ta không có phúc hưởng. Loại phụ nữ rác rưởi như vậy, anh Tuyết Nặc cũng sẽ không cần cô ta, dù sao trên thế giới này cũng nhiều phụ nữ tốt như vậy, chẳng hạn như tôi, hì hì…” – Lý Mộng Dao  nói.

Ha ha.

Lúc này Lục Nguyên không biết là nên cười hay nên khóc.

Chẳng qua là anh cũng không vạch trần Lý Mộng Dao.

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi phải đi rồi.” – Nhìn thấy những lời này của Lý Mộng Dao, trong lòng Lục Nguyên thầm thở dài, nói.

“Chờ một chút, anh Tuyết Nặc.” – Lý Mộng Dao nhìn thấy Lục  Nguyên muốn đi, vội vàng nói: “Đúng rồi, anh Tuyết Nặc, có  phải anh biết Trần Vạn Quán hay không?”

Chà, Lý Mộng Dao thấy quyến rũ đã đụng phải đinh mềm, cũng biết không thể quá nóng vội, chuyện quyến rũ này cần một chút thời gian, từ từ rồi cũng sẽ tới cho nên giữ lại, trực tiếp hỏi  chính sự.

“Đúng vậy, có quen biết, thế nào?” – Đương nhiên là Lục  Nguyên biết Trầm Vạn Quán.

“Vậy, ngày hôm qua có phải ông Trầm Vạn Quán đã mời anh Tuyết Nặc đi quán Tùng Hạc để tham gia tiệc phải không?” – Lý  Mộng Dao nghĩ về phán đoán của mình, vội vàng nói thêm.

“Ừ, đúng là có mời.” – Lúc này Lục Nguyên cũng đã đại khái biết được Lý Mộng Dao muốn làm gì: “Nhưng mà tôi có việc  nên không đi.”

Lý Mộng Dao nghe xong, không khỏi vui sướng kêu to lên một  tiếng.

Quả nhiên không ngoài dự liệu của cô.

Tên Lục Nguyên thát bại kia chính là đang giả ông Tuyết Nặc.

Tốt lắm, rốt cục cũng bị tôi bắt được, Lục Nguyên, anh chờ  xem.

“A, anh Tuyết Nặc, anh có biết không, anh không đi thật đáng tiếc, lúc bốc thăm trong buổi tiệc, anh trúng giải đặc biệt được  một sợi dây chuyền hồng ngọc trị giá tám mươi vạn đấy.”

“Phải không, ha ha.”

“Đúng vậy đó. Nhưng bởi vì anh không đi nên đã bị một tên vô liêm sỉ dùng tên của anh để nhận giải, thật sự rất đáng giận. Tôi  nhất định sẽ đòi lại công đạo cho anh.”

Nói đến đây, Lý Mộng Dao thừa cơ nói: “Anh Tuyết Nặc, tôi đi gặp anh được không, nói rõ ràng chuyện này với anh, bởi vì tôi  thật sự không quen nhìn người kia tác oai tác quái.”

Nói xong, trong lòng Lý Mộng Dao nhảy lên một cái thật mạnh, trong đầu đã bắt đầu chạy đến tủ quần áo tìm tòi, rốt cuộc nên  mặc bộ nào cho tốt, quần áo nào sẽ hấp dẫn đàn ông.

“Ha ha, cô biết tại sao tôi không đi yến hội mà, bây giờ tôi đang  ở chỗ khác, không ở Kim Lăng.”

Trong lòng Lục Nguyên thở dài, giờ này khắc này, anh đã lười  nói cho Lý Mộng Dao thân phận chân thật của mình.

Thời gian này, Lý Mộng Dao làm rất nhiều việc để Lục Nguyên  rất thất vọng.

Cho nên, anh không muốn có gì đó để gặp nhau với Lý Mộng  Dao.

Đối với Lục Nguyên mà nói, anh tình nguyện nhớ rõ Lý Mộng Dao của trước đây, lúc Lý Mộng Dao và anh là bạn bè, anh yêu sự ấm áp và tắm lòng của Lý Mộng Dao, mặc dù khi đó cô  cũng là giả vờ.

Nhưng mà Lục Nguyên hi vọng trong trí nhớ của mình, có thể vĩnh viễn nhớ kỹ Lý Mộng Dao kia và đoạn năm tháng tốt đẹp  Ấy.

Mà không phải tiếp tục có vướng mắc để lui tới với Lý Mộng Dao, để Lý Mộng Dao của hiện tại từng chút từng chút làm vỡ Lý Mộng Dao đã từng kia, để cho ký ức tốt đẹp của bản thân  biến mắt từng chút một.

Cho nên, anh cũng không nghĩ sẽ nói cho Lý Mộng Dao mình  chính là Tuyết Nặc.

Để cho tất cả mọi chuyện đều qua đi, mọi người đều có đường  để quay về.

Nói xong, Lục Nguyên lập tức thoát ra khỏi ứng dụng  livestream.

Cất điện thoại, rời khỏi Đông Ly, tâm trạng của Lục Nguyên lại  có chút buồn bực.

Một mình anh đi tới đi lui ở trong sân trường.

Trong đầu có chút loạn.

Ngay lúc này, đột nhiên phía trước có một tiếng cười lạnh.

Vừa ngẳng đầu lên, thật sự là vô cùng linh nghiệm, vậy mà  cũng đụng phải Lý Mộng Dao.

Lúc này, trong tay Lý Mộng Dao mang theo một cái túi lớn, cũng không biết chứa cái gì, vẻ mặt vội vàng, cô nhìn thấy Lục Nguyên, không khỏi dùng vẻ mặt lạnh tanh để miệt thị: “Ha ha,  Lục Nguyên, tôi cho anh biết, tôi biết hét.”

*Ò, cô biết cái gì?” – Lục Nguyên thản nhiên nói.

*Tôi biết cái dây chuyền hồng ngọc kia là anh dùng thân phận

giả để lấy, tôi biết Tuyết Nặc là ai bởi vì tôi vừa trở thành bạn tốt của ông Tuyết Nặc, bây giờ người đó không có ở Kim Lăng, anh ta nói với tôi chờ anh ta về sẽ vạch trần chuyện anh giả mạo. Ha ha, đến lúc đó anh phải thành thật giao ra sợi dây  chuyền hồng ngọc rồi.”

“ð”

Lục Nguyên nhún nhún vai: “Tùy cô.”

Không nghĩ sẽ nói thêm gì nữa, anh định bỏ đi.

“Được rồi, chờ thêm chút nữa.” – Lý Mộng Dao lại xông qua, nhìn chằm chằm Lục Nguyên: “Còn nữa, tốt nhất anh nên quên hết chuyện ở quán bar Đông Ly đi. Ha ha, anh đừng cho là tôi thật sự cầu xin anh, vay tiền với anh. Anh đừng cho là tôi rất thảm. Quả thật, hôm nay tôi cố ý đùa giỡn anh, lúc ở quán bar Đông Ly tôi đều giả vờ, ha ha. Tôi và ông Tuyết Nặc là bạn bè tốt, anh ta cho tôi mấy chục vạn để tôi tùy tiện khoe khoang.

Anh cho rằng tôi không tìm được đối tượng mới, thì sẽ chia tay với Đỗ Lượng sao? Anh cho rằng tôi sẽ cần số tiền ít ỏi đó của Đỗ Lượng sao? Ha ha, tôi chỉ là cố tình trêu ghẹo anh. Cho nên anh tuyệt đối đừng đắc ý, không nên cảm tháy Lý Mộng Dao tôi rời khỏi anh sẽ không tốt, tôi rất tốt, với lại sẽ càng ngày càng tốt.”

Không biết làm sao, nghe Lý Mộng Dao nói vậy, trong lòng Lục

Nguyên ẩn náu một loại đau nhức.

Lý Mộng Dao ơi là Lý Mộng Dao, cô quá kiêu ngạo, quá quan tâm ánh mắt của người khác, ham hư vinh, cô để bản thân sống trong ảo tưởng của chính mình, cô như vậy, tương lai sẽ  rất thảm.

Mà Lý Mộng Dao nói xong, nghênh ngang rời đi vô cùng đắc ý.

Lòng Lục Nguyên có một loại khổ sở không thể gọi tên.

Anh biết, bây giờ không thể đi tìm Chu Doãn, đỡ phải để Chu  Doãn nhìn ra manh mối gì.

Anh đi tới rừng cây trong trường học, nơi này rất yên tĩnh, những nhánh cây với đầy lá vô cùng cao lớn um tùm che đậy thời tiết nóng nảy những ngày mùa hè, giống như nơi này  chính là bên trong truyện cổ tích Xứ Sở OZ.

Lục Nguyên ngồi trên một cái trên ghế dài trong rừng cây, một  lúc lâu sau.

Nơi này đúng là nơi anh và Lý Mộng Dao hẹn hò lần đầu tiên.

Cũng là lần đó, Lý Mộng Dao nắm tay anh. Lục Nguyên nhắm mắt lại, dường như trở lại ngày hôm ấy, bàn tay run rẫy của anh được Lý Mộng Dao dịu dàng nắm chăt, sự ấm áp và mềm  mại đó giếng như bao bọc toàn bộ cơ thể Lục Nguyên cùng

một lúc. Loại cảm giác này chính là sự thuần khiết của thiếu nữ  tháng sáu, là bông hoa tươi đẹp ngày hè.

Chuông điện thoại di động cắt ngang dư vị của Lục Nguyên,  làm cho anh hồi hộp một hồi.

Giống như loại hồi hộp khi đột nhiên bị cảnh sát đạp một cước  vào cửa trong lúc đang ở Đại Bảo Kiếm vậy.

“Xin chào?” – Số điện thoại có chút kỳ lạ, Lục Nguyên trả lời.

“Ông chủ, ông tới đây nhanh đi. Có người khác cứ kiếm chuyện  trong tiệm.” – Một giọng nữ sốt ruột nói.

“Hả?” – Lục Nguyên sững sờ, tạm thời không kịp phản ứng, cái  gì mà ông chủ? Trong tiệm?

“Ông chủ, chúng tôi thật sự không chống đỡ được. Vị khách này rất hồng hách, cô ta muốn trả lại quần áo. Hơn nữa đã mua  hơn một tháng lại còn giặt nhiều lần rồi.”