Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 75




Chương 75: Ở quán bar Đông Ly với người yêu cũ.

Quán bar Đông Ly thấp thoáng dưới những tán cây kia, bảng hiệu làm từ gỗ nguyên chất màu nâu trầm, hai chữ Đông Ly được khắc vẽ theo lối mỹ thuật biến thể.

Quán bar hoàn toàn hòa mình thành một thể với cây cối xanh lá chung quanh, hệt như một căn nhà nhỏ giữa rừng cây um tùm.

Nhưng không còn giống ngày xưa nữa, hôm nay trước cửa quán bar có dán thêm một bảng thông báo.

“Bởi vì nhiều lí do, hiện tại quán bar Đông Ly đang được chuyển nhượng, néu có bất kỳ thắc mắc gì, vui lòng trao đổi…”

Nhìn bảng thông báo này, Lục Nguyên cảm thấy hơi sửng sốt. Không phải chứ, quán bar Đông Ly nhân khí thịnh vượng, làm ăn cũng không tệ, sao ông chủ lại muốn chuyển nhượng nhỉ?

Nhưng bây giờ không có thời gian suy nghĩ nhiều, Lục Nguyên lững thững bước vào quầy rượu.

 

Vừa vào cửa.

“Lục Nguyên.”

Nhanh chóng bắt gặp Lý Mộng Dao ngòi tại một vị trí dựa vào tường ở bên trong, vừa uống trà sữa, vừa vẫy tay chào mình.

Lục Nguyên mới đi tới, Lý Mộng Dao lập tức gọi nhân viên phục vụ: “Một ly cà phê đặc biệt.” – Sau đó chỉ vào Lục Nguyên, khẽ mỉm cười: “Cho anh ấy.”

Cà phê đặc biệt rất đắt, năm mươi đồng một ly.

Lục Nguyên không khỏi cảm khái, đây có lẽ là lần duy nhất Lý Mộng Dao đối xử tốt với mình từ khi mình biết Lý Mộng Dao đến nay.

Chỉ trào phúng ở chõ, lại diễn ra sau khi chia tay.

Lục Nguyên ngồi xuống, quan sát Lý Mộng Dao.

Lý Mộng Dao lúc này khác hẳn với Lý Mộng Dao tiêu

cực, tức giận chửi mẹ lúc ở căn tin, cô mỉm cười dịu dàng, tâm tình trông rất tốt.

“Sao chỉ có mình cô tới, Đỗ Lượng đâu?” – Lục Nguyên hỏi, thật lòng mà nói cũng là cố ý.

“Gã đó hả, ha ha, em và anh ta chia tay rồi.”

Hiện tại, tâm trạng của Lý Mộng Dao trông có vẻ vẫn ổn, không biết phải giả bộ hay không.

“Chia tay, tại sao?”

“Ha ha, nhân phẩm gã đó quá kém, thật sự không nghĩ tới, anh ta lại nhặt được số tiền cô Liễu đánh rơi.

Đáng giận ở chỗ, nhặt được tiền còn không trả, tự mình xài hết, Lý Mộng Dao em rất khinh bỉ loại người thiếu đạo đức này, em thà độc thân cả đời, còn hơn qua lại với kiểu người như vậy.”

Lý Mộng Dao nói xong máy lời hiên ngang lẫm liệt, sau đó ngắng đầu nhìn Lục Nguyên một cách bình tĩnh, chẳng biết từ lúc nào bàn tay cô đặt trên bàn đã trượt đến mu bàn tay Lục Nguyên: “Lục Nguyên, trước

kia em hiểu lầm anh, thành thật xin lỗi, em đã từng nói với anh những lời rất quá đáng, nhưng mà em muốn anh biết, chủ yếu như những gì em vừa nói, em chỉ đặc biệt ghét mấy loại người đạo đức kém nhặt được tiền còn vụng trộm xài riêng, khi đó em vô cùng thát vọng vì anh, cho nên mới nói những câu đó…”

“Ừ, được rồi, chuyện đã qua thì đừng nhắc lại.”

Lục Nguyên thản nhiên nói, đồng thời rút tay về.

Thoáng chốc, ánh mắt Lý Mộng Dao dần ảm đạm xuống, trái tim cô dường như cũng bắt đầu nặng trĩu.

“Sao, chắc anh không tin đúng không?”

Lý Mộng Dao rút tay về, trong mắt lộ ra máy phần uất ức: “Lục Nguyên, anh cho rằng em lừa gạt anh sao?

Anh cho rằng em chia tay với Đỗ Lượng bởi vì anh ta thiếu tiền sao? Anh cho rằng em đang nói dối đúng không? Không phải vậy, Lục Nguyên, em nói cho anh biết, Lý Mộng Dao em tuyệt đối không phải loại đàn bà thực dụng đó. Điều em coi trọng, là tính cách của một người.”

 

Nói tới đây, cô đột nhiên đứng dậy, nghiêng thân thể về phía Lục Nguyên, chỉ vào lỗ tai mình, giọng càng trở nên phẫn uất: “Lục Nguyên, anh nhìn chỗ này mà xem, thấy không? Đôi bông tai Đỗ Lượng vốn mua tặng em, tất cả em đều trả lại cho anh ta.”

Nói xong cô còn chìa tay ra: “Cả nhẫn, em cũng trả cho anh ta.”

“Anh biết tại sao không, anh biết không?”

Lý Mộng Dao càng tỏ ra uất ức, căm giận, lại càng điềm đạm đáng yêu: “Cũng bởi vì những thứ đó đều do Đỗ Lượng mua bằng tiền ăn cắp. Những thứ đó toàn là đồ bẩn, Lý Mộng Dao em thà chết ngay bây giờ, nhảy xuống từ nơi này cũng tuyệt đối không đeo những món đồ dùng tiền bản để mua. Cho nên em trả lại cho Đỗ Lượng, đá anh ta. Bây giờ, anh hiểu chưa?”

“Ù, hiểu.”

 

Lục Nguyên vẫn vậy, không có gì để nói.

Thầm nghĩ, ở căn tin tôi ngồi cách chỗ các người không xa, chuyện xảy ra giữa hai người, chính mắt tôi cũng thấy rõ ràng, nghe rõ ràng, hiện tại cô lại nói với tôi mấy cái này.

Nhưng Lục Nguyên không vạch trần cô, ngồi im nhìn Lý Mộng Dao tự biên tự diễn.

“Anh biết thì tốt rồi.”

Ánh mắt Lý Mộng Dao lần nữa dấy lên chút hi vọng.

Vừa nói, Lý Mộng Dao vừa dứt khoát nhắc mông, ngồi bên cạnh Lục Nguyên.

“Cô gọi tôi tới, chỉ để nói với tôi chuyện này sao?” – Lục Nguyên hỏi.

“Ừ.” – Lý Mộng Dao gật đầu: “Nhưng còn nữa, Lục Nguyên, em kể anh biết luôn, trước kia Đỗ Lượng chỉ không ít tiền cho em, mời em ăn cơm, mua quà, đưa

em đi chơi, bây giờ em nghĩ lại, cái gã Đỗ Lượng này đạo đức kém như vậy, nhặt được tiền còn cất riêng, nói không chừng số tiền anh ta phung phí vì em, tất cả đều kiếm được từ những việc dơ bản bát chính.”

“Ô, thế nên?”

“Nên em muốn dứt khoát, tóm lại là trả toàn bộ số tiền trước kia anh ta chỉ tiêu cho em, trả hết cho anh ta.” – Lý Mộng Dao mím môi, nghiêm túc nói: “Bởi vì Lý Mộng Dao em là một người có nguyên tắc, số tiền chỉ tiêu vì em không có nguồn gốc rõ ràng, bản thỉu, không sạch, em cảm thấy rất chán ghét, lương tâm cũng bất an. Cho nên em muốn trả lại toàn bộ số tiền đó cho Đỗ Lượng, bản thân mình kết thúc rõ ràng, con người sạch sẽ, trong lòng cũng an ồn phần nào.”

“ờ,”

Lục Nguyên gật đầu: “Rát tốt.”

Lý Mộng Dao nghe Lục Nguyên nói vậy, trong lòng càng khoái trá.

 

Tôi đã nói rồi, Lục Nguyên vẫn còn tình cảm với tôi, anh vĩnh viễn chỉ thích mình tôi.

Nghĩ tới đây, không hiểu sao Lý Mộng Dao càng đắc ý hon, thật ra thì trong lòng cũng mơ hồ xuất hiện cảm giác khó nói.

“Có điều, mặc dù em muốn trả cho gã đó, nhưng trên người không có nhiều tiền đến vậy.” – Lý Mộng Dao nói tới đây, hít sâu một hơi, ánh mắt đột nhiên thám đượm nhu tình, nhìn Lục Nguyên: “Lục Nguyên, nếu số tiền kia không phải do anh nhặt, anh còn lập tức vung tay quyên góp năm trăm vạn. Anh nói em nghe đi, rết cuộc anh trúng giải được bao nhiều tiền?”

“Một triệu.” – Lục Nguyên không lằng nhằng, dứt khoát nói thẳng luôn.

“Hả…” – Lý Mộng Dao bắt ngờ ngã ra hít một hơi khí lạnh, một triệu, trời ạ, mặc dù không lệch với suy đoán của mình là bao, nhưng lúc nghe được từ chính miệng Lục Nguyên nói ra, trong lòng Lý Mộng Dao vẫn có cảm giác chắn động không nói nên lời.

 

Tuy rằng đã quyên góp năm trăm tám chục vạn, tiêu xài không ít, nhưng chắc chắn trong tay còn lại mấy chục vạn nhỉ.

“Vậy, Lục Nguyên, anh có thể cho em mượn hai trăm vạn không?” – Lý Mộng Dao lại nhích tới gần bên cạnh Lục Nguyên, lúc này cơ thể hai người gần như kề sát nhau, giọng Lý Mộng Dao càng mềm mại hơn: “Em muốn trả lại cho Đỗ Lượng, từ đây hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ta. Số tiền anh ta tiêu vốn không sạch sẽ, Lý Mộng Dao em không dám hưởng.”

Lục Nguyên nghe xong, thở dài trong lòng, quả nhiên mình đoán không sai, Lý Mộng Dao đúng là tới mượn tiền mình.

“Hai trăm vạn, em nợ anh ta nhiều đến vậy?”

Lục Nguyên có chút kinh ngạc, lúc ở căn tin rõ ràng mình nghe thấy Đỗ Lượng nói là xài hết một trăm hai chục vạn, bắt Lý Mộng Dao trả đúng một trăm hai chục vạn, bây giò sao lại…, mình nghe nhằm chăng?

 

“Thật ra, còn chưa hết.” – Lý Mộng Dao lại chớp đôi mắt to, nước mắt tưởng chừng muốn lăn xuống: “Em nợ gã đó tổng cộng hai trăm năm chục vạn, nhưng, em đã từng làm chuyện có lỗi với anh, làm sao còn không biết xấu hổ, mượn anh hết hai trăm năm chục vạn được, cho nên em chỉ mong anh còn trân trọng tình cảm của chúng ta trước kia, cho em mượn hai trăm vạn, tự em sẽ nghĩ cách gom đủ năm chục vạn còn lại, hoàn trả toàn bộ số tiền bản thỉu kia cho Đỗ Lượng, từ đây Lý Mộng Dao em đã có thể đường đường chính chính làm người.”

Nói tới đây, tí tách, tí tách, nước mắt Lý Mộng Dao tuôn rơi.

Lục Nguyên im bặt, con mẹ nó, bây giờ đẩy giá lên đến hai trăm năm chục vạn.

“Lý Mộng Dao, tôi, tôi rất muốn giúp cô, nhưng nếu à n “ ^ à ^r Ẩ “ Ä ^ mây ngày trước cô đên mượn, tôi vân có thê cho cô

mượn hai trăm mấy chục vạn.” – Lục Nguyên thở dài: “Nhưng cô cũng thấy, hai tuần nay tôi đều không đi học, cũng không ở trường.”

SỐ) anh đi đâu vậy?” – Lý Mộng Dao không kìm được hỏi.

“Chẳng phải là tôi trúng thưởng sao, chỉ tiêu linh tinh, còn dư ba mươi mấy vạn, sau đó thì đi du lịch Châu Á với Chu Doãn, trong vòng mười lăm ngày chúng tôi ở khách sạn sang trọng, mướn du thuyền, ăn hải sản, dạo phó, đi lặn, spa thủy liệu, xem triển lãm. Nói thật ba mươi mấy vạn vốn dĩ không đủ xài, trên cơ bản là xài hết rồi. Đừng nói chi hai trăm vạn, ngay cả hai chục vạn cũng không có. Tôi cũng muốn giúp cô, nhưng mà…”

Lục Nguyên nặng nề thở dài, tỏ vẻ thương mà không giúp được.

Hả?

Lý Mộng Dao nghe đến ngắn ra, tâm tư cũng trôi nồi theo lời giải thích của Lục Nguyên, nhát là nghe thầy

Lục Nguyên nói đưa Chu Doãn đi du lịch Châu Á, ăn hải sản ở khách sạn, vui chơi phóng túng, trong lòng Lý Mộng Dao hâm mộ mãi không thôi.

Nhưng ngay khi nghe xong, Lý Mộng Dao lập tức trợn tròn mắt.

Ôi, xong rồi?

“À, cái đó…, đúng rồi đúng rồi, lần trước tại yến hội của ngài Thẩm, chẳng phải anh nhận được một sợi dây chuyền hồng ngọc sao? Có thể mang sợi dây chuyền đó đi cầm lấy tiền, tiếp tục cho em mượn.”

Lúc này, Lý Mộng Dao hiển nhiên có chút sốt ruột.

“Lý Mộng Dao, điều này chắc chắn không được. Ngày đó ở hiện trường cô cũng thấy, chính tay tôi đeo sợi dây chuyền kia cho Doãn Nhi, đó là vật đính ước của chúng tôi, giá trị đã vượt qua thước đo tiền bạc, tuyệt đối không thể mang cái này đi cầm.” – Lục Nguyên nói.

“Lục Nguyên.”

 

Nhu tình trên mặt Lý Mộng Dao tan biến trong nháy mắt, cô ta căm tức trợn mắt nhìn Lục Nguyên: “Anh đừng quên anh đang mạo nhận, sợi dây chuyền kia vốn thuộc về một người tên gọi là Tuyết Nặc. Anh coi chừng tôi sẽ vạch trần anh, và…, và con chó ti tiện Doãn Nhi của anh.”

Nghe thấy Lục Nguyên gọi Chu Doãn là Doãn Nhị, chẳng hiểu sao ngực Lý Mộng Dao bắt đầu khó chịu.

“Ha ha, thời gian đó ngài Thẩm đã xác nhận rồi, người đứng ra tổ chức cũng thừa nhận, tôi làm gì mà phải sợ bị cô vạch trần.” – Lục Nguyên cười ha ha, nói.

“Anh..”

Hiện tại, Lý Mộng Dao mang vẻ mặt phẫn nộ , chỉ Lục Nguyên: “Lục Nguyên, anh không muốn giúp tôi chứ gì?”