Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 74




Chương 74: Chúng ta không gặp, không về.

Đỗ Lượng nói một câu, suýt chút nữa khiến Lý Mộng Dao cáu đến mức tắt thở.

“Dựa vào cái gì tôi phải trả lại cho anh?” – Lúc này Lý Mộng Dao thầm chửi trong lòng, đúng là ngày chó, bông tai với nhẫn đều phải trả thì thôi đi, đằng này còn bắt tôi trả hết tiền cho anh, con mẹ nó, anh mộng xuân thu à.

“Dựa vào cái gì mà không trả? Người nói muốn chia tay là cô, không phải tôi.” – Đỗ Lượng hiện tại cũng nóng nảy, một mặt là tâm trạng suy sụp sau khi bị Lý Mộng Dao vứt bỏ, mặt khác là bị số tiền một triệu bức đến điên rồi.

Tóm lại ban đầu khi Đỗ Lượng nhặt được tiền, anh ta chỉ dám tiêu chút xíu, không dám phung phí.

Nhưng mà sau đó lại nghe nói Lục Nguyên bị cho là kẻ nhặt được tiền, Đỗ Lượng thầm an tâm, bắt đầu vung tay quá trán, nhanh chóng xài hết phân nửa số tiền.

Bây giờ bảo anh ta trả, anh ta trả thế nào đây?

 

Hỏi xin ba mẹ? Nói không chừng sẽ bị đánh chết.

Hiện tại Đỗ Lượng phải nghĩ đủ mọi cách, anh ta đã tốn không ít tiền cho Lý Mộng Dao, dĩ nhiên không thể nào cho qua được.

“Tiền anh xài rồi, vậy tôi cũng không muốn lãng phí khoảng thời gian bồi anh, anh ôm tôi, hôn tôi, chẳng lẽ không cấp cho tôi phí bồi thường tổn thất sao, đòi lại tiền, anh vẫn còn mặt mũi hả?”

Lúc này, Lý Mộng Dao thực sự tức đến ngứa cả răng.

“Ha ha, tôi đã chỉ hết máy trăm vạn cho cô nhé, đồi lại chỉ được ôm chút xíu và hôn một cái, có cái rắm ấy, cô đã cho tôi ngủ bao giờ chưa? Con mẹ nó, chắc cô bị cái thằng Lục Nguyên nghèo hèn đấy chơi nát rồi, lại còn giả vờ Bạch Liên Hoa trước mặt tôi, ông đây sờ một cái cũng không cho, mẹ nó tôi đúng là thằng đần, phí mấy trăm vạn, cửa cũng đéch thấy.”

Đỗ Lượng cũng sôi máu, anh ta nhắc tới là bực mình.

 

Đúng vậy, anh ta qua lại với Lý Mộng Dao lâu như thế mà vẫn chưa chính thức có được cô, sao mà không buồn cho được.

“Chát.”

Lý Mộng Dao phát cáu, hung hãn tát cho Đỗ Lượng một cái.

Lục Nguyên, gã Lục Nguyên vô dụng đó, tôi vĩnh viễn là nữ thần mà anh ta không thể nào chạm tới.

Tất nhiên, Lý Mộng Dao lười nói mấy lời này với Đỗ Lượng.

Cái tát này, Lý Mộng Dao đánh rất sảng khoái, nhưng lại hoàn toàn chọc điên Đỗ Lượng.

“Tao nói cho mày biết, Lý Mộng Dao, con mẹ nó néu mày không trả lại tiền, mày cứ chờ đó cho ông, có tin tao tìm người hiếp mày không, anh em tao không phải loại ăn chay đâu.”

Ánh mắt Đỗ Lượng chợt hiện lên vẻ hung ác, toát ra

luồng khí đáng sợ, uy hiếp rõ ràng.

Lý Mộng Dao cảm thấy toàn thân đang run lên vì sợ, đáy lòng cũng bất ngờ kinh hãi, trong phút chốc, Đỗ Lượng trở nên rất xa lạ.

Mà Lý Mộng Dao bị đe dọa như vậy, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều, vừa suy nghĩ vừa tính toán hợp lý.

Cô biết, bây giờ Đỗ Lượng chắc chắn bị ép phải trả một triệu kia đến mức phát điên rồi, nói không chừng chuyện gì cũng có thể làm ra, hơn nữa gã này là một cậu ấm, còn là dân gốc Kim Lăng, quả thật quen biết vài tên côn đồ cắc ké, néu làm anh ta nổi nóng thật, anh ta tìm mấy người đến xử Ií mình, vậy sẽ rất phiền phức.

Nói tóm lại, Lý Mộng Dao cùng lắm chỉ là con gái của một gia đình công nhân bình thường ở vùng khác, nào có quyền thế gì ở đây.

“Trước tiên trả lại điện thoại di động cho tao.”

Thấy trong mắt Lý Mộng Dao lộ ra vẻ yếu đuối, Đỗ

Lượng càng lấn tới, giật lấy Iphone X từ tay Lý Mộng Dao, chỉ vào mặt cô, hung hăng nói: “Mày nhớ lấy, cho mày thời hạn một tuần lễ, trả lại toàn bộ số tiền tao đã chi cho mày, tổng cộng hơn một trăm hai chục vạn, trả hết, bằng không mày chờ xem, dù sao ông đây cũng bất chấp thủ đoạn, uy hiếp, chuyện gì ông cũng làm được.”

“Làm gì nhiều đến vậy.”

Lý Mộng Dao bắt lực, giờ phút này cô chẳng thể làm gì, ấy vậy mà vẫn thật sự có suy nghĩ trả lại tiền.

Chẳng qua là vừa nghe thấy phải trả cái giá mấy trăm vạn, cô có cảm giác cả bầu trời sắp sập xuống, mình chỉ là một sinh viên chưa có thu nhập, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?

“Hè hè, lần đó tao đưa mày đến Michelin, tốn hơn hai chục vạn.”

“Vậy cũng trách tôi? Còn không phải anh dẫn tôi đến bàn số sáu hả?” – Nói đến chỗ này, trái tim Lý Mộng Dao đau xót, nhắc tới lần đó ở Michelin, cô lại nghĩ

ngay đến Lục Nguyên.

Bây giờ, coi như cô đã thấy rõ con người của Đỗ Lượng.

Mình đúng là đui mù, làm sao mình có thể cặp kè với cái loại háo sắc này. Chia tay xong còn bắt mình đền tiền.

“Đỗ Lượng, anh làm tôi sáng mắt rồi, anh mà là đàn ông cái quái gì, Lục Nguyên còn đỡ hơn anh nhiều.” – Trong lòng Lý Mộng Dao đột nhiên dâng lên chút cảm giác bi thương.

Đúng vậy, so với loại tạp chủng như Đỗ Lượng, Lục Nguyên nhỉnh hơn gấp máy lần.

Trong tích tắc, Lý Mộng Dao nhớ lại rất nhiều điểm tốt của Lục Nguyên.

Ví dụ như luôn quan tâm cô, lập tức nhận điện thoại ngay khi cô gọi, cô đổ bệnh sẽ cõng cô đi mười mấy cây số để cấp cứu, sẽ cởi quần áo để sưởi ấm cho cô, mua cho cô món bánh rán ngon nhát Kim Lăng, sáng

sớm đã đến căn tin ở rất xa khuôn viên xếp hàng chờ sẵn.

Hơn nữa, hình như Lục Nguyên đối xử tốt với cô như vậy là xuất phát từ chính nội tâm mình, là tấm lòng chân thật.

Mặc dù khi cô ở bên Đỗ Lượng, Đỗ Lượng cũng rất tốt với cô, nhưng mỗi hành động của Đỗ Lượng, dường như đều mang tính mục đích.

Chẳng hạn như đưa cô đến các bữa tiệc lớn thì muốn ôm cô, đưa cô đi xem phim thì muốn sờ mó cô, đưa cô đi xem nhạc hội thì muốn hôn cô.

Mua tặng cô quần áo ở Cầm Phường Lục Bộ, thì muốn đè cô…

Vả lại, khi Lục Nguyên và cô chia tay nhau, bị cô vứt bỏ, anh cũng chẳng muốn đòi lại bất cứ thứ gì.

Chiếc điện thoại Oppo kia là do mình chê, bảo Trương Huy trả cho anh.

 

Mà hiện tại, Đỗ Lượng đã giật mắt chiếc Iphone X…

“Ha ha, vậy mày tìm cái thằng nghèo hèn đó đi nhé.” – Đỗ Lượng ha ha cười lạnh: “Ông đây thừa biết cái loại đàn bà lẳng lơ như mày, đi theo ông cũng chả phải thật lòng gì.”

“Nhưng lúc mày ở bên cạnh tao, không phải luôn mắng cái thằng nghèo hèn đó rất vô dụng sao, không phải mày luôn nói sau khi thằng nghèo hèn đó bị đá còn khóc lóc Ï ôi, mày cảm thấy nó yếu đuối nên khinh thường lắm mà? Sao bây giờ lại tự hạ thấp bản thân muốn đi tìm thằng đó vậy? Mày cứ đi đi, để thằng đó tiếp tục ngủ với mày nhé.”

Nói thật, vừa nhắc tới cái chữ ‘ngủ’ này, trong lòng Đỗ Lượng lại bốc cháy ngùn ngụt.

Con nhỏ Lý Mộng Dao này, chắc chắn là bị thằng Lục Nguyên vô dụng đó chơi rồi, mình thì vẫn dậm chân tại chỗ, không tới bước cuối cùng.

Ngày chó mà.

 

Lý Mộng Dao mặc kệ Đỗ Lượng, phất tay áo rời đi.

“Nhớ nhé, một tuần, một trăm hai chục vạn, nếu không kiếm được tiền, thì mày liệu hồn với tao.” – Giọng của Đỗ Lượng văng vắng phía sau, Lý Mộng Dao cảm thấy phiền não, bịt kín lỗ tai, xong lại muốn khóc lên.

“Con chó bỉ ổi, con chó đê tiện.” Ra khỏi phòng ăn, Lý Mộng Dao vừa tức vừa sợ lại vừa buồn phiền.

Con mẹ nó kiếm đâu ra só tiền một trăm hai chục vạn đây?

Nếu Lý Mộng Dao tôi mà có bản lĩnh này thì cần quái gì phải câu rùa vàng?

Nói thật, chứng kiến cảnh Lý Mộng Dao chia tay với Đỗ Lượng, Lục Nguyên cũng có chút buồn bực không nói nên lời.

Không hề có cảm giác sảng khoái, cười trên sự đau

khổ của người khác khi thấy bạn gái cũ chia tay với người yêu.

Ôi trời.

Lục Nguyên lắc đầu, tiếp tục ăn cơm.

Ngay lúc đó, điện thoại đột nhiên nhận được cuộc gọi tới.

“Alo, Lục Nguyên.”

“Lý Mộng Dao?”

Cuộc gọi từ Lý Mộng Dao, Lục Nguyên có phần không ngờ được.

“Anh, anh còn dùng số này.” – Lý Mộng Dao cất lời: “Em còn tưởng anh đã xóa số này rồi đấy, em, thật sự rất vui.”

“Ừ, cũng không có gì, trong sim còn chút tiền, không cần phải xóa.”

 

Dãy số này, thật ra là số Lý Mộng Dao từng dùng trước kia, lúc trả lại điện thoại di động cho Lục Nguyên, sim vẫn còn nằm trong đó.

“Ừ.” – Lý Mộng Dao ngập ngừng: “Anh ở đâu?”

“Tôi ở ngoài trường.”

Lục Nguyên nói dối, dù sao cũng không thể nói toạc ra tôi vừa ngồi ngay trong căn tin, thấy hết chuyện giữa cô và Đỗ Lượng được.

“Vậy anh tới quán bar Đông Ly một chút, được không?

Em chờ anh ở đây.” – Lý Mộng Dao khó khăn nói.

Dẫu sao cũng từng đối xử với Lục Nguyên như vậy, dù có là người da mặt dày đi chăng nữa, nói lời thế này cũng cần phải bơm rất nhiều dũng khí.

“Cái này…, được rồi.”

Thần xui quỷ khiến Lục Nguyên lại đồng ý.

 

Thấy Lục Nguyên thoải mái đồng ý như vậy, Lý Mộng Dao ở đầu bên kia điện thoại cũng có vẻ hơi phấn khích, chắc không nghĩ tới Lục Nguyên vẫn dễ nói chuyện đến thế.

“Tốt lắm, em ở đây chờ anh, không gặp không về.” – Giọng nói của Lý Mộng Dao nhẹ nhõm, vui sướng hơn rất nhiều.

Cúp điện thoại, Lục Nguyên ngồi ngắn người trong căn tin.

Trong lòng không khỏi có mấy phần hoài niệm.

Câu nói sau cùng của Lý Mộng Dao: “Em ở đây chờ anh, không gặp không về.”

Chính những câu nói này, anh từng nghe qua biết bao nhiêu lần?

Chính những lời nói này đã trở thành câu nói cuối cùng của bọn họ qua điện thoại không biết bao nhiêu lần.

 

Từng có một thời, khoảnh khắc Lý Mộng Dao nói những lời này, thường là lúc cô ở phòng ăn, có lúc ở thư viện, có lúc ở công viên Thanh Niên, có lúc ở lớp học.

Từng có một thời, mỗi khi Lục Nguyên nghe thấy câu này, bất kể anh đang làm gì, tâm trạng cũng sẽ bay bồng và sáng sủa ngay tức khắc, anh sẵn sàng buông bỏ mọi thứ trong tay, lập tức chạy đến bên cạnh Lý Mộng Dao.

Bây giờ, anh lại được nghe thấy câu nói này lần nữa.

Lục Nguyên đứng dậy, bưng dĩa thức ăn mới ăn được chút xíu ra chỗ trả dĩa, đặt dĩa thức ăn ở đấy, sau đó rời khỏi phòng ăn đến quán bar Đông Ly.