Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 73




Chương 73: Trở lại sân trường ngày xưa

“Này, này, mấy người bắt nhằm người rồi. Người các người muốn bắt là anh ta mà.”

Ban đầu Lý Mộng Dao vốn ngây ra đó, sau khi kịp phản ứng vội vàng cuống lên.

Vừa chỉ vào Lục Nguyên, vừa vội vàng ứng đối với những cảnh sát kia.

Lúc này cô ta cũng không mở miệng gọi “anh cảnh sát” gì đó nữa.

Nhưng cảnh sát cũng mặc kệ trò hề của cô ta, trước hết còng Đỗ Lượng lại rồi nhìn Lý Mộng Dao: “Cô là gì của cậu ta?”

“Tôi là bạn gái anh ấy.” – Thấy có nhiều cảnh sát oai phong lẫm liệt như vậy, Lý Mộng Dao vẫn rất sợ hãi, thành thực nói thật.

“Cũng đưa đi.”

Cảnh sát dẫn đầu ra lệnh.

Thế là lập tức có hai cảnh sát đi tới.

“Sao lại bắt cả tôi2”

Lần này Lý Mộng Dao sợ thật rồi, vội vàng trốn ra sau.

“Cô là bạn gái cậu ta, hiểu khá rõ chuyện của cậu ta, cô đi theo chúng tôi một chuyến, hỗ trợ điều tra.” – Cảnh sát dẫn đầu nói.

“Nhưng mà tôi thật sự không biết gì hết mà.” – Lý Mộng Dao ôm vẻ mặt cầu xin nói.

“Vậy cô có phát hiện ra gần đây hành vi của bạn trai cô có chỗ khác thường với ngày trước, đặc biệt là ở phương diện tiêu tiền, có phải vung tay quá trán không? Tỷ như khuyên tai và nhẫn kim cương cô đang đeo, có giá trị không nhỏ nhỉ. Có phải là bạn trai cô mua cho cô không? Nếu như cậu ta tiêu tiền nhặt được vậy thì những vật này đều phải bị thu hồi.” – Cảnh sát dẫn đầu nói.

Nghe đến đó, Lý Mộng Dao đặt mông ngồi trên ghé, trợn tròn mắt.

Khuyên tai và nhẫn cô ta đang đeo đúng là hôm nay Đỗ Lượng vừa mới mua, khuyên tai tốn hết hơn năm nghìn tệ, nhẫn còn đắt nữa, hơn hai vạn.

Lý Mộng Dao vốn chưa từng được đeo trang sức đắt tiền như vậy, trong lòng chỉ biết quá sung sướng thôi.

Mà bây giờ, ngẫm lại lời cảnh sát nói, Lý Mộng Dao cũng đâu có ngốc, tuy rằng Đỗ Lượng rất có tiền đấy nhưng néu hào phóng như hôm nay thì thực sự chưa từng có.

Dù sao Đỗ Lượng có tiền đi nữa cũng chỉ là một sinh viên có tiền, nhà họ Hoa sao có thể vừa vung tay một cái đã mua trang sức máy vạn tệ chứ.

Chẳng lẽ, Độ Lượng thực sự nhặt được tiền?

“Không, số trang sức này đều là của tôi, các người không thẻ lấy đi, không thẻ…”

Lý Mộng Dao giống hệt một đứa trẻ bị cướp đồ chơi, ôm nhẫn kim cương vào lòng.

Cô ả này, nói thật ra thì cũng đáng thương đấy, mặc dù có khuôn mặt xinh đẹp, cách ăn mặc cũng rất hợp thời trang trông có vẻ xinh đẹp lại giàu có, nhưng gia định thực chất khá phổ thông, cha mẹ đều là người thường.

Bây giờ câu được Đỗ Lượng, lần đầu được mua cho trang sức cô ta ước mơ tha thiết.

Đối với loại con gái ham hư vinh như cô ta mà nói, trang sức đắt đỏ lại xinh đẹp có ý nghĩ rất quan trọng, cô ta không nỡ buông tay.

Cảnh sát khống ché Lý Mộng Dao.

Rồi nhìn mấy người bạn của Lý Mộng Dao: “Còn các người, có quan hệ thế nào với cậu ta?”

“À, hôm nay chúng tôi mới quen biết cậu ta, cũng không tính là thân thuộc.”

“Đúng vậy, chúng tôi chỉ là bạn của Lý Mộng Dao thôi, không quen bạn trai cô ấy lắm, ha ha.”

Mấy người này vội vàng xua tay, nói.

Bên cảnh sát cũng rất nghiêm túc, ghi chép lại thẻ căn cước của bọn họ để lúc cần sẽ tìm đến bọn họ.

Sau đó.

“Mang đi đi.”

Cảnh sát dẫn đầu không nhiều lời, phất phát tay, cho người áp giải Đỗ Lượng rồi dẫn theo Lý Mộng Dao rời khỏi Tùng Hạc lâu.

Lý Mộng Dao lên xe cảnh sát rồi, ánh mắt hơi mờ mịt, cô ta quay đầu nhìn thoáng qua, thấy Chu Doãn cũng đi ra cùng Lục Nguyên, ánh mắt rời rạc, chẳng còn loại cao ngạo, xem thường của trước kia nữa rồi.

Không ai biết cô ta đang suy nghĩ gì.

Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lục Nguyên tìm một cơ hội, kín tiếng nói với Thẳm Vạn Quán máy câu, không ngoài biểu đạt sự hài lòng cùng thừa nhận với công tác tổ chức thành công của yến hội lần này, đồng thời có lời tán thưởng rất cao với năng lực tổ chức và làm việc của Thẩm Vạn Quán. Ngoài ra còn biểu đạt chút niềm hi vọng tha thiết với Thẩm Vạn Quán, hi vọng Thảm Vạn Quán không ngừng cố gắng, tiếp bước người trước, mở lối cho người sau, không sợ khó khăn, dũng cảm để xướng, ra sức phát triển phồn thịnh sự nghiệp của dòng họ trong tương lai.

Sau khi rời khỏi, Lục Nguyên và Chu Doãn về lại trường học, lúc đi dọc theo con đường lớn trong rừng ở trường, Lục Nguyên bỗng thấy có mấy vét trực thăng lần trước ở bãi cỏ ven đường, trong lòng không khỏi dấy lên chút xúc động.

Nửa tháng trôi đi, giờ về lại trường học khiến người ta có cảm giác thời gian đã qua thật lâu.

Mặc dù cũng muốn về ký túc xá thăm mấy người bọn Trương Huy, nhưng mình đã về rồi nên không vội, tới siêu thị gần đó mua chút đồ dùng hàng ngày cùng Chu Doãn rồi hai người cùng nhau về biệt thự Đằng Vương các.

Mặc dù bây giờ có thể khẳng định, sau sự kiện lần trước, Ngải Kính không còn dám bắt nạt Chu Doãn, nhưng cũng không cần thiết để Chu Doãn về ký túc xá ở nữa, ở biệt thự không tốt hơn sao?

Đêm đến, Lục Nguyên cũng ở lại biệt thự, nhưng rất hiển nhiên là hai người chắc chắn có chia phòng.

Ngày thứ hai chuyên ngành của Chu Doãn có tiết nên đã dậy đi học từ sớm.

Lục Nguyên thì ngủ một giác thẳng đến giữa trưa mới miễn cưỡng rời giường, sau đó trực tiếp đi thẳng tới nhà ăn của trường học.

Lấy phần ăn, tìm một nơi hẻo lánh ngồi xuống, bắt đầu an.

Đột nhiên nghe thấy cách đó không xa có tiếng vang rất lớn, rằm rằm.

Đó là tiếng khay inox bị ném thẳng xuống đất.

“Con mẹ nó, anh có phải đàn ông không hả, cái này cũng muốn đòi tôi?” – Đồng thời có giọng nói tức giận của phụ nữ vang lên.

Nghe thấy giọng nói này, Lục Nguyên không khỏi bất ngờ, vội vàng quay đầu nhìn qua.

Quả nhiên, đúng là Lý Mộng Dao.

Đứng đối diện với Lý Mộng Dao, chẳng phải ai khác mà chính là người yêu của cô ta, Đỗ Lượng.

Trước kia Lục Nguyên gặp bọn họ, hai người đều mang dáng vẻ của đôi vợ chồng ân ái có thừa điển hình, nhưng hôm nay hình như hai người họ xảy ra vấn đề, mà còn là vấn đề rất lớn.

Hai mắt Lý Mộng Dao tóe lửa, phẫn nộ trừng Đỗ Lượng.

Lúc này mặt Đỗ Lượng cũng đen sì, trên đầu trên quần áo toàn là nước canh rau dưa.

Xem ra khay đựng đồ ăn inox vừa rồi hẳn là do Lý Mộng Dao trực tiếp ném vào người Đỗ Lượng.

“Vì sao lại không thể đòi cô? Mau lên, đưa cho tôi, cảnh sát cũng nói rồi, muốn tôi tranh thủ thời gian trả tiền sớm, con mẹ nó chứ bây giờ tôi đang cần tiền đấy. Cô mau đưa cho tôi đi.” – Đỗ Lượng cũng tức giận: “Lại nói, số đồ đó đều dùng tiền nhặt được để mua, nói một câu khó nghe đều là tang vật hết, hôm qua cô ở trong cục cảnh sát cũng nghe bọn họ nói rồi, tang vật thì phải giao lên, cô mau mau đưa cho tôi đi.”

“Tôi không đưa, dựa vào đâu, anh đưa cho tôi rồi thì đồ là của tôi. Hơn nữa, tiền kia cũng đâu phải tôi nhặt được, không có quan hệ với tôi. Tôi nhất định không đưa.”

Một người muốn đòi, còn một người không muốn trả.

Đỗ Lượng cũng rất gấp gáp, đột nhiên giơ tay bắt mạnh lấy tai trái của Lý Mộng Dao.

“Alôi.”

Lý Mộng Dao bị đau vội vàng che tai trái lại, lúc này thừa dịp lực chú ý của cô ta đều đặt trên tai trái, Đỗ Lương đột nhiên đưa tay kéo khuyên tai bạc bên tai phải Lý Mộng Dao.

Lần này, Lý Mộng Dao thật sự vừa đau lòng khuyên tai, vừa đau tai mình còn cả con mẹ nó đau thịt nữa.

“Trả anh, trả anh. Tên chó chết nhà anh, trả hết cho anh đấy.”

Có lẽ Lý Mộng Dao nhìn hành vi cử chỉ của Đỗ Lượng cũng biết, Đỗ Lượng nhất định phải lấy lại. Mà hôm qua cô ta vào cục cảnh sát đúng là cũng đã nghe cảnh sát nói rồi, biết đồ trang sức này đùng tiền nhặt được để mua, cho dù không giao ra cũng sẽ bị thu hồi.

Cô ta dứt khoát rút nhãn kim cương ra, ném thẳng vào mặt Đỗ Lượng.

Sau đó, tức giận xoay người bỏ đi.

Ai ngờ, thế nào lại bị chặn đứng.

“Con mẹ nó anh có bệnh à? Anh muốn làm gì. Bây giờ bà đây không có nửa xu quan hệ nào với anh cả.

Đừng tưởng rằng tôi sẽ cùng gánh với anh, tiền kia là một mình anh nhặt.” – Lý Mộng Dao thấy mình bị Đỗ Lượng giữ lại thì nổi giận.

Lúc này thái độ của Lý Mộng Dao với Đỗ Lượng so với hôm qua tưởng như hai người vậy.

Kỳ thật, hôm qua sau khi cô ta và Đỗ Lượng được cục cảnh sát thả ra, Lý Mộng Dao đã chia tay tại chỗ với Đỗ Lượng.

Hôm qua tại Tùng Hạc lâu, hai người bị cảnh sát đưa đến cục cảnh sát.

Ban đầu, Lý Mộng Dao còn tưởng rằng đây là hiểu lầm, vào cục cảnh sát còn không ngừng biện hộ cho Đỗ Lượng, nói gì mà Đỗ Lượng là con nhà giàu sẽ không làm loại chuyện này, cô ta có thể cam đoan về nhân phẩm của Đỗ Lượng.

Rồi bắt đầu nói là Lục Nguyên nhặt được, bảo bên cảnh sát đi điều tra Lục Nguyên.

Nhưng cảnh sát làm việc luôn dựa trên chứng cứ thực tế. Một loạt hình ảnh từ camera và tư liệu điều tra bày trước mặt, lại thêm chính Đỗ Lượng vốn chưa từng gặp tình cảnh này bao giờ, lúc bị cảnh sát bắt kỳ thật anh ta cũng sợ tè ra quần, tới cục cảnh sát rồi, phòng tuyến tâm lý đã hoàn toàn sụp đỏ, khai sạch toàn bộ một năm một mười.

Đúng là anh ta nhặt được.

Lý Mộng Dao trợn tròn mắt.

Tiền thì Đỗ Lượng chắc chắn phải trả lại, Lý Mộng Dao nhìn tình cảnh ấy, ha ha, anh ta cũng có ngày này, con nhà giàu giờ thành tên mang nợ, bà đây còn theo anh làm gì?

Sau khi rời khỏi cục cảnh sát, Lý Mộng Dao trực tiếp nói chia tay, cho Đỗ Lượng vào các loại danh sách đen, trốn tránh anh ta.

Nhưng, cuối cùng lúc ngồi ở phòng ăn cũng bị Đỗ Lượng chặn lại.

Thế là mới bắt đầu xảy ra khung cảnh kia.

“Chúng ta chia tay rồi đúng không?” – Đỗ Lượng năm chặt Lý Mộng Dao, cứng rắn nói.

“Đầu óc anh có vấn đề à? Chúng ta đã chia tay từ hôm qua rồi, chuyện này đã được hai mươi tư tiếng rồi, anh là ai hả, cút.” – Lý Mộng Dao cực kỳ tức giận, lúc này lại có không ít sinh viên quây lại xem, Lý Mộng Dao càng thấy khó chịu hơn.

“Ha ha, chia tay rồi, vậy số tiền trước kia tôi tiêu cho cô đó, trả lại hết cho tôi.”