Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 72




Chương 72: Hôn một cái nào

“Cậu Tuyết Nặc, là ai vậy nhỉ?”

“Người nào vậy? Thật là may mắn.”

Mọi người đều dáo dác nhìn nhau, “anh nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh.”

Tuy rằng người tới đây phần lớn đều là người có tiền, nhưng có điều dây chuyền ru-by tám mươi tám vạn tệ nghe đã hấp dẫn lòng người rồi, huống chỉ còn là Thảm Vạn Quán quay trúng, sau này đi làm ăn để người phụ nữ bên cạnh mình đeo sợi dây chuyền này, sau đó nói về nguồn gốc của sợi dây, đối phương nghe thấy Thắm Vạn Quán, lại nghe thấy cậu chủ thần bí nào đó, tự nhiên lại có thể tiến lại gần, hơn nữa chính mình cũng có mặt mũi.

Lục Nguyên cũng không nghĩ tới ngẫu nhiên lại quay đến mình.

Nhưng mà rất nhanh, anh liền hiểu ra, đây là Thảm Vạn Quán đang lấy lòng mình, cố ý dùng cách này để tặng chiếc vòng cho anh.

Dù sao thì bản thân cũng dùng tên giả, hơn nữa còn dùng thân phận này trúng thưởng, Thảm Vạn Quán xem ra, đương nhiên là sẽ không bị bại lộ thân phận.

Chỉ là, không nghĩ tới Lý Mộng Dao đúng lúc đó lại đến.

Lục Nguyên nhìn Lý Mộng Dao, lúc này Lý Mộng Dao có vẻ rất hâm mộ, nhưng cũng rất phiền muộn.

Mấy giải thưởng đều quay xong hết rồi, kết quả một giải cũng không quay trúng mình, cho dù thứ kém nhất là quả táo tên X cũng đã tốt rồi.

Nhưng mà nhìn thấy Lục Nguyên và Chu Duẫn cũng không trúng thưởng, trong lòng cô ta thật ra cân bằng hơn rất nhiều rồi.

Nếu như Lục Nguyên và Chu Duẫn rút trúng giải, nhất định Lý Mộng Dao sẽ ghen tị vô cùng.

Dù sao với cô ta, xem ra Lục Nguyên, hai người họ còn không giống nhau, cô ta không phải được đường hoàng mời tới mà là đi vào thông qua đường vận chuyển đồ vật, đây đã là được lợi lắm rồi.

Bây giờ nếu như mà lại còn trúng thưởng, vậy thì là càng có lợi hơn.

“Anh Tuyết Nặc, mời lên sân khấu nhận thưởng.”

Thẩm Vạn Quán ở trên sân khấu, giả bộ hô lớn một tiếng, hơn nữa cũng không nhìn về phía Lục Nguyên, giả hộ giống như thật vậy.

Lục Nguyên biết, mình nhất định phải lên nhận.

Dù sao đây cũng là tắm lòng của Thẳm Vạn Quán.

Mặc dù có chút động tác cửa sau, đối với người khác không công bằng cho lắm.

Nhưng nói đi nói lại thì, giả dụ Thẩm Vạn Quán không cố ý để Lục Nguyên đạt được giải đặc biệt, hay căn bản là sẽ không dùng sợi dây chuyền ru-by đắt giá này làm phần thưởng.

“Anh Tuyết Nặc. Có đến không vậy?”

Thẩm Vạn Quán lại hô vài tiếng.

“Anh Tuyết Nặc.”

Mắt thấy mọi người lúc này đang xem chừng lẫn nhau, bắt đầu thì thầm bàn luận xem Tuyết Nặc đã đến hay chưa. Lục Nguyên cũng không muốn làm mất thời gian nữa, liền đứng lên trong ánh mắt kinh ngạc đến ngây người của Lý Mộng Dao và những người khác ngồi trên bàn, đi về phía sân kháu.

“Anh Tuyết Nặc, chúc mừng chúc mừng.”

Thẩm Vạn Quán dùng hai tay nâng dây chuyền ru-by lên, trang trọng đặt vào trong tay của Lục Nguyên.

Sau đó liền nhích lại gần bên người Lục Nguyên: “Vận may của anh Tuyết Nặc thật là tốt, tôi cũng đến gần lấy chút may mắn.”

Nói với nhiếp ảnh gia ở hội trường, chụp cho họ một tấm ảnh chung.

Tất cả mọi người phía dưới hâm mộ vô cùng, không chỉ ngưỡng mộ vì Lục Nguyên có được sợi dây chuyền, mà còn vì Lục Nguyên có cơ hội chụp ảnh chung cùng Thẩm Vạn Quán.

Dĩ nhiên rồi, mọi người đều không biết được rằng, bức ảnh chụp chung này rốt cuộc là nên hâm mộ Lục Nguyên hay hâm mộ Thẳm Vạn Quán.

“Đúng rồi, anh Tuyết Nặc, anh, đi tới một mình sao2”

Lúc chụp ảnh chung, Thẩm Vạn Quán cầm lấy tay của Lục Nguyên, hỏi.

“À, còn đi tới cùng với một người bạn.” – Đương nhiên Lục Nguyên nhìn thấy Thẩm Vạn Quán biết rõ còn cố tình hỏi, nhưng Lục Nguyên thấy người này có ý, nên cũng phối hợp cùng.

“Ò, là một cô gái sao?”

“Vâng.”

“cố ấy là bạn gái cậu sao?”

“Vâng.”

“Haha, vậy thì tốt quá. Tục ngữ có câu “đá quý xứng người đẹp”. Anh Tuyết Nặc, anh có thể mời bạn gái mình lên đây, trên sân khấu này, chính tay mình đeo dây chuyền cho cô ấy, để chúng ta cùng dùng những tràng pháo tay chúc phúc cho hai người, anh thấy có được không nào?” – Thẩm Vạn Quán cười tựa như nụ cười của Phật Di Lặc.

Tức khắc, dưới sân khấu lại càng thêm ngưỡng mộ.

“Chà chà, chàng trai này, vận may lần này thật đỉnh quá.”

Được giải đặc biệt không nói, còn có thể trước những mặt những nhân vật nổi tiếng ở Nam Kinh cùng bạn gái làm điều lãng mạn như thế, còn là do ông Thẩm nói ra, thật là làm cho người khác cực kỳ ngưỡng mộ.

Nếu như người trúng thưởng là mình thì tốt biết máy.

Thật ra những người này căn bản là không biết, Thầm Vạn Quán tổ chức một việc lớn như vậy chính là vì Lục Nguyên.

Trong lòng Lục Nguyên cũng vui vẻ, Thảm Vạn Quán này đúng là một nhân tài, chẳng trách giải đặc biệt là một sợi dây chuyền, thì ra là để bạn gái mình là Chu Doãn có một cảnh lãng mạn đây.

Ông ấy biết không thể để lộ thân phận của mình, nhưng lại muốn lấy lòng, nghĩ ra một biện pháp như vậy khiến cho Lục Nguyên có chút cảm động, thật là có lòng.

“Đương nhiên là được.”

Lục Nguyên còn có thể nói điều gì nữa? Nói tiếp thì anh cũng muốn cảm ơn Thảm Vạn Quán đã tạo cơ hội thật tuyệt vời này cho mình.

Đúng vậy, quen biết Chu Doãn đã lâu như vậy rồi.

Bản thân cũng chưa có chính thức tặng đồ trang sức cho cô ấy, chưa có lần nào tặng cô ấy một món quà.

Lúc này đây, để những người phía dưới cùng chứng kiến đi.

Dưới ánh nhìn và tiếng vỗ tay của mọi người, Chu Doãn tiến tới sân khấu.

“Cô gái, xin hỏi họ tên cô là gì?” – Thẩm Vạn Quán hỏi.

“Tôi là Diệp Nhị.” – Chu Doãn cũng dùng tên giả.

“Được, bây giờ xin mời anh Tuyết Nặc tặng dây chuyền cho cô Diệp Nhị nào.” Thẩm Vạn Quán giống như người dẫn chương trình, rất hiểu quy tắc mà lui về một bên.

Mà lúc này, toàn bộ hội trường cũng vang tên tiếng nhạc thật thâm tình, xem ra Thẩm Vạn Quán làm việc cũng thật chu toàn đó.

Dưới ánh nhìn của mọi người, Lục Nguyên cầm sợi dây chuyền đi tới trước mặt Chu Doãn.

“Chúng ta quen biết lâu như vậy, anh chưa từng tặng em món đồ trang sức nào.” – Lục Nguyên nhìn Chu Doãn, đây cũng là lời thật lòng của anh: “Trên đôi tai em không đeo khuyên tai bạch kim như người khác, trên đôi tay em cũng không đeo nhẫn kim cương như họ, tuy rằng anh chưa dành cho em bất kỳ vật gì, nhưng sự có mặt của em đối với anh vô cùng ý nghĩa, yêu thương nhưng lại sâu lắng, bảo vệ anh khi anh bị thương, thời gian anh đau đớn nhất luôn ở bên xoa dịu. Ngày hôm nay chính tay anh sẽ đeo sợi dây chuyền này cho em, cũng thể hiện rằng anh sẽ mãi mãi bảo vệ em. Anh nhất định sẽ làm được, sẽ có ngày trên mười ngón tay của em sẽ là mười chiếc nhẫn kim cương quý giá nhát thế giới.”

Ngay tức khắc, dưới sân khấu tiếng võ tay dậy lên như sắm.

Vỗ tay liên tiếp, mãi chưa ngừng.

Trong tiếng võ tay, Lục Nguyên dịu dàng nhìn Chu Doãn, nhẹ nhàng đeo sợi dây chuyền ru-by lên chiếc cổ trắng nõn như thiên nga của Chu Doãn.

Ánh mắt của Chu Doãn cũng đã có lệ.

Đối với cô mà nói, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô đeo trang sức, hơn nữa, lại còn là Lục Nguyên đeo cho cô.

Đối với người lớn lên vô cùng có khí chất như Chu Doãn mà nói, dây chuyền ru-by ở cùng với cô lại càng tăng thêm sức hấp dẫn, giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, giọt nước mắt trên má tỏa ra ánh sáng màu xanh của đá quý, dưới ánh đèn sân khấu, quả thực giống như tiên nữ hạ phàm.

“Hôn một cái. Anh Tuyết Nặc.”

Thảm Vạn Quán đúng thật là người từng trải.

Ông ấy cũng nói rồi, huống chỉ mọi người vừa nãy cùng bị lời nói của Lục Nguyên với Chu Doãn điều khiển cảm xúc.

Thực sự rất lãng mạn và cảm động.

“Hôn một cái.”

“Hôn một cái.”

Tiếng hô ồn ào, nhất thời giống như thủy triều dâng lên.

Cảm xúc của Lục Nguyên cũng dao động như thủy triều, nhất là lúc này Chu Doãn xinh đẹp rạng rỡ, đôi môi mỏng, bóng như lóe sáng, phảng phất ánh nắng từ đám mây buỏi hoàng hôn.

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bờ vai của Chu Doãn.

Cơ thể Chu Doãn chấn động, nhưng ở yên đó chứ không lùi lại, cũng không né tránh.

Chỉ là trong ánh mắt có một sự khẩn trương không thể nói rõ, cùng sự chờ đợi.

Chính là kiểu kỳ vọng mong chờ này, khiến Lục Nguyên cũng không khống chế được, cúi đầu muốn hôn lên đôi môi cô.

Khi đôi môi hai người sắp gặp nhau.

Cả hiện trường đều trở nên yên tĩnh, chờ đợi khoảnh khắc hai người hôn nhau.

“Lừa người.”

Đột nhiên phía dưới truyền đến một tiếng quát chói tai.

Không phải ai khác, chính là Lý Mộng Dao.

Khi thấy Lục Nguyên đi lên sân khấu nhận thưởng, còn cả khoảng thời gian bị người khác luôn miệng gọi anh Tuyết Nặc, cô ta đã lờ mờ cảm thấy khó chịu rồi.

Tiếp đó thấy Lục Nguyên trúng sợi dây chuyền, rồi lại thấy Chu Doãn đi lên sân khấu.

Sau đó Lục Nguyên đeo vòng cho Chu Doãn trước mặt tất cả mọi người.

Người khác thấy có lẽ là lãng mạn.

Thế nhưng với Lý Mộng Dao, đó là bực bội, là khó chịu đến nỗi đầu óc muốn nổ tung, đặc biệt là những lời nói của Lục Nguyên, cái gì mà trên tai không có khuyên tai bạch kim như người khác, trên tay không có nhẫn kim cương như họ.

Đây không phải là công khai châm chọc mình đây sao?

Mà bây giờ, Lục Nguyên trước mặt nhiều nhân vật nỗi tiếng và người giàu có quyền thế mà hôn môi Chu Doãn như vậy, sự vinh dự vào hào hoa này, Lục Nguyên còn đối với Chu Doãn tốt như vậy, những điều này hoàn toàn khiến Lý Mộng Dao bộc phát.

Haha, Lục Nguyên, con người anh được đó, cái này mà cũng dám giả tên để nhận.

Đúng vậy, chắc chắn là giả tên để nhận thưởng, vừa rồi trên sân khấu ông Thẩm còn hô lên vài tiếng anh Tuyết Nặc đều không có người trả lời, mãi về sau người này mới lên trên đó, nhất định là anh Tuyết Nặc không tới, cho nên mới dám lên nhận.

Haha, bữa tiệc của ông Thẩm anh cũng dám làm như vậy, lần này anh chết chắc rồi.

“Anh ta không phải tên là Tuyết Nặc, anh ta là Lục Nguyên.”

“Còn cô gái này, cô ta không phải Diệp Nhị, mà là Chu II N Doãn.

“Bọn họ là giả. Giả danh anh Tuyết Nặc.”

Trong lòng Lý Mộng Dao lúc này cực kỳ hưng phấn, sải bước đi tới sân kháu.

Suy cho cùng trong tay mình có bí mật lớn như vậy, vạch trần hành động lừa đảo của Lục Nguyên ngay tại hội trường này, bản thân đương nhiên sẽ được ông Thẩm khen ngợi, nói không chừng ông Thẩm một khi vui vẻ chiếc vòng hồng ngọc này có khi sẽ khen thưởng cho mình cũng nên.

Hơn nữa còn có thể trước mặt nhiều nhân vật nổi tiếng quyền thế như vậy lộ mặt một lần.

Lý Mộng Dao nói những lời này, thực sự rất chắn động.

Ngay sau đó, dưới sân khấu đều ò lên.

Dám giả danh nhận thưởng, lại còn trong bữa tiệc của ông Thẩm, không muốn lăn lộn nữa?

“Cô gái này, xin đừng làm loạn.”

Thảm Vạn Quán xem chừng có chuyện, vội vàng tiến lên ngăn cản Lý Mộng Dao.

“Ông Thẩm, tôi thực sự không làm loạn, tôi vào hai người họ từng học cùng một trường.” – Lý Mộng Dao lúc này vừa hưng phấn vừa kích động, chỉ vào Lục Nguyên: “Người kia, anh ta không phải là anh Tuyết Nặc gì đó, anh ta là Lục Nguyên, đại học Nam Lăng.”

Thẩm Vạn Quán trong lòng âm thầm kêu khổ, ông vạn lần không nghĩ tới ở đây lại có người nhận ra Tam thiếu gia.

“Cô gái, cô nhận lầm người rồi.”

Thẩm Vạn Quán nhíu mày một cái, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào để giải quyết chuyện này.

“Không thể nào, anh ta chính là Lục Nguyên, anh ta là một kẻ lừa đảo, trước kia anh ta nhặt được một trăm vạn của thủ quỹ trường học, để bản thân tiêu rồi gạt người khác nói là mình trúng thưởng, bây giờ lại giả danh anh Tuyết Nặc lên trên nhận thưởng, người này, “ngựa quen đường cũ”” lại tái phạm chuyện đó, không tin thì tốt nhất ông Thẩm hãy kiểm tra cậu ta.”

Lý Mộng Dao dứt khoát, dùng bất cứ giá nào để chứng minh lời nói bản thân là thật, cô ta cũng thật liều mạng.

Quả nhiên những lời này đã để lại cho mọi người bàn tán sôi nồi.

Nhưng Thẩm Vạn Quán liền thấy bực bội. Cái gì, cô nói Tam thiếu gia giả danh nhận là Tuyết Nặc sao, cái này nói ra thì cũng không sai, chẳng qua là do mình tự làm tự chịu thôi.

Thế nhưng cô nói Tam thiếu gia nhặt được một trăm vạn rồi lấy đi tiêu, haha, cái này không phải là chuyện nực cười sao?

Thẳm Vạn Quán liền cảm thấy khó chịu trong lòng.

“Cô gái này, cô nhất định là nhận lầm người rồi, hoặc là rượu vang lần này của chúng tôi quá dễ uống nên cô đã uống nhiều rồi, bữa tiệc lần này chúng tôi đã thực hiện nghiêm ngặt việc kiểm tra thân phận của từng người, tuyệt đối không thể xảy ra sai sót, điều này xin cô yên tâm.”

Nói xong, Thẩm Vạn Quán ra hiệu cho vệ sĩ đưa Lý Mộng Dao trở lại phía dưới.

Mà lúc này Lục Nguyên cũng đưa Chu Doãn về bàn tiệc.

Lục Nguyên hiểu tính cách của Lý Mộng Dao, nếu mình và Chu Doãn còn tiếp tục ở trên sân khấu thì sự đố ky và lòng dạ hẹp hòi của cô ta nhất định sẽ bộc phát, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.

Trở lại bàn, Lý Mộng Dao tức giận không thôi, mặt tối sằm lại, ngồi nghĩ ngợi xem nên làm thế nào bây giờ.

Đột nhiên ở cửa có tiếng gây rồi.

Người đi vào lại là một đám cảnh sát.

Người đi đầu, xem ra khá thân thiết với Thẩm Vạn Quán, những cảnh sát này sau khi đi vào cũng không lộn xộn, người đi đầu chủ động tiến lên, nhỏ giọng nói mắy câu với Thẩm Vạn Quán, thái độ rất cung kính.

Hai người sau khi nói xong.

Người đi đầu mới yên tâm quay trở lại đội, sau đó lớn tiếng nói: “Mọi người đừng hoảng sợ, chúng tôi đến đây vì nhận được tin tức báo rằng có một kẻ phạm tội nhặt được số tiền lớn lại chiếm thành của riêng đang ở nơi này, lần này chúng tôi đến đây chỉ để bắt anh ta, đã làm phiền mọi người rồi, thật xin lỗi.”

Dù sao ở đây cũng là những người quyền lực, giàu có ở Nam Kinh, cảnh sát tự nhiên cũng phải nhường vài phần mặt mũi.

Nói xong, lại quay về phía Thẩm Vạn Quán: “Ông Thẩm, thực sự xin lỗi.”

“Không sao không sao, các anh, xin mời.” – Thẩm Vạn Quán gật đầu.

Cảnh sát đứng đầu phẩy tay, cùng mấy người cảnh sát đi về phía những bàn tiệc.

Lúc này mọi người cũng đều tò mò, dõi mắt theo những cảnh sát này, tất cả hiếu kỳ xem rốt cuộc là tới bắt người nào?

Lúc này người hưng phấn nhất cả hội trường, không ai khác chính là Lý Mộng Dao.

Ha ha, tôi nói rồi các người còn không tin tôi.

Bây giờ cảnh sát tới rồi, hơn nữa còn đến bắt người chiếm số tiền khổng lồ đó, không phải tới bắt Lục Nguyên thì còn có thể là ai?

“Anh cảnh sát, bên này bên này.” – Lý Mộng Dao hưng phấn đứng lên, vẫy tay, lớn tiếng gọi.

Cảnh sát đi đầu lấy một tờ giấy trong tay ra nhìn, lại nhìn sang Lục Nguyên bên này, giơ tay ra dấu hiệu, tất cả cảnh sát đều đi về hướng Lục Nguyên.

Lý Mộng Dao kích động đến mức không biết phải nói gì.

Lúc này cảnh sát đã đi tới bên cạnh Lục Nguyên.

“Ha ha, mọi người nhìn đi, anh ta chính là Lục Nguyên, chính là cái người nhặt được tiền rồi chiếm làm của riêng, nhìn đi, cảnh sát tới bắt anh ta đây rồi.”

– Lý Mộng Dao ngửa mặt lên trời cười to, chỉ tay vào Lục Nguyên, hưng phần tới mức toàn thân đều run rẫy.

“Dẫn đi.”

Cảnh sát dẫn đầu hét lên ra lệnh.

Mấy cảnh sát nhanh chóng nhào tới hướng Đỗ Lượng, lập tức ấn anh ta xuống mặt bàn, xoay qua cánh tay, cụp cụp, đóng còng tay vào.