Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 64




Chương 64: Toàn bộ thành viên bái kiếm cậu Ba “Cái gì vậy?”

“Mẹ nó. Chẳng lẽ là…”

Lúc này cả đám người đang vây xem ò cả lên, mọi người đều ngắng đầu lên nhìn về phía xa trên bầu trời, có người chống tay hóng chuyện, có người nheo mắt lại.

Năm điểm đen đó chậm rãi tiến đến gần, dần dần biến lớn hơn.

“Trực thăng kìa.”

“Trời. Chính là trực thăng đó.”

“Một nhóm trực thăng hình như đang bay về phía này đó.”

“Chuyện gì vậy nè?”

Có người bàn tán, có người suy đoán này kia. Tất cả đều tiếp tục quan sát.

Trực thăng ngày càng tới gần thì âm thanh đinh tai nhức óc phát ra càng to, cánh quạt ma sát trong không khí phát ra tiếng động lớn, mặt trời bị trực thăng che khuát đi, tựa như bị cắt thành từng mảnh nhỏ.

Có lẽ có người đã từng thấy qua một chiếc trực thăng, nhưng đến tận năm chiếc cùng xuất hiện thì quả thực chỉ có trong phim ảnh mà thôi.

Khi nhìn thấy năm chiếc trực thăng lớn dài hơn mười hai mét từ trên không trung hạ xuống mang theo tiếng gầm chói tai thì tất cả mọi người đều cảm thấy rung động đến mức không nói nên lời, ngoài ra còn cảm thấy mình thật nhỏ bé làm sao.

Lúc này trong tay Hướng Ngạn cầm hai lá cờ, chạy tới chạy Iui trên bãi cỏ chỉ đạo.

Mọi người nhìn thấy năm chiếc trực thăng theo thứ tự đáp xuống vòng tròn trên bãi cỏ mà Hướng Ngạn đánh dấu khi nãy đều giật mình hiểu rõ.

“Chẳng lẽ…, chẳng lẽ năm chiếc trực thăng này là người của thằng nhãi này gọi đến?”

“Không, không phải đâu, tôi cứ ngỡ thằng đó mắc bệnh hoang tưởng, nghĩ mình là con cháu của gia tộc giàu có như trong truyện chứ, không ngờ chuyện này là thật ư?”

“Năm chiếc trực thăng này đều là dòng X007 ưu tú mới nhất của công ty Apache – Mỹ đó, giá của một chiếc lên tới năm mươi triệu đô la Mỹ, khoảng ba trăm triệu nhân dân tệ đấy.”

Trong số đám đông vây xem có người biết đôi chút về lĩnh vực quân sự, nhịn không được nói.

“Ôi mẹ ơi, một cái ba trăm triệu hả, chiếc Rolls-Royce Phantom của Thái Tử Long hồi nãy cũng chỉ hơn mười triệu thôi, tức là một chiếc trực thăng có thể mua được ba mươi chiếc Phantom ư? Lần này có tận năm chiếc trực thăng thì tương đương với một trăm năm mươi chiếc Phantom, trời ơi.”

“Với loại người nghèo hèn này mà có thể mua được trực thăng hả, tiền ở đâu ra? Đây là trực thăng X007 mới ra mắt, ngay cả Liên minh châu Âu EU có quan hệ rất tốt với Mỹ cũng không nhập khẩu được đâu, càng đừng nói đến những kẻ có tiền trong nước muốn „ mua.

“Vậy năm chiếc X007 này thì giải thích như nào đây?”

“Tôi đâu có biết, hơn nữa trong nước đều có cơ quan hàng không quản chế, với những người bình thường muốn sử dụng trực thăng đều cần phải trình báo lên cơ quan hàng không để họ phê duyệt, quá trình này chậm thì mắt vài ngày, nhanh thì tốn vài tiếng, không nói đến trường hợp bệnh viện đi cứu người, nhưng thằng này chỉ gọi điện thoại chưa tới nửa tiếng thì năm chiếc trực thăng đã tới đây, vậy có thể thấy được gia tộc của nó.”

“Hừ, cậu còn dám gọi cậu ta là thằng này thằng nọ à?”

Năm chiếc trực thăng đáp xuống bãi cỏ, cạch cạch cạch, cửa đều đồng loạt mở ra, người bên trong trực thăng nhảy xuống.

“Mẹ nó, ngầu thật chứ.”

“Ôi mẹ ơi, đây là bộ đội đặc chủng phải không?.”

Tất cả mọi người vừa kinh ngạc vừa chắn động.

Tổng cộng có hai mươi người nhảy xuống năm chiếc trực thăng, trong đó có năm người mặc trang phục điều khiển.

Còn mười lăm người kia thì mặc võ trang, mang áo chống đạn, trên chân đi ủng chống nổ, đội mũ bảo hiểm rằn ri trên đầu, trên ống quần giắt một chuôi dao nhọn sắc bén.

Khiến mọi người khiếp sợ chính là trước ngực đám người này đều được trang bị súng tiểu liên.

Sau khi xuống trực thăng thì bọn họ lập tức vọt thẳng đến chỗ Lục Nguyên.

Lúc này người của Thái Tử Long vẫn cầm dao trong tay bao vây Lục Nguyên và Chu Doãn.

“Bộp.”

Một chiến sĩ võ trang lao đến dùng cùi chỏ đập vào mặt một tên thủ hạ của Ngải Tử Long khiến tên kia lập tức đau đớn hét thảm, nằm trên mặt đất.

Mười lăm chiến sĩ võ trang tựa như một đám mãnh hỗ đang xông vào bầy cừu.

“Bốp.”

“Rằm.”

Nhìn cách chiến đấu là biết mười lăm người này đã được trải qua huấn luyện đàng hoàng, trong đó có năm người không tham gia mà xoay người tựa lưng vào nhau như hổ rình mồi, phòng đối phương có người trợ giúp.

Mười người còn lại thì giải quyết mấy chục người của Ngải Tử Long sạch sẽ lưu loát, chưa đến một phút toàn bộ đều bại trận nằm trên mặt đất.

Động tác của những người này cực kỳ nhanh, hầu như không có chút bối rối do dự nào.

Vừa nhìn là thấy dân chuyên nghiệp.

Ngải Kính đứng trước mặt Lục Nguyên cũng cảm thấy choáng váng.

Mặt cô ta tái nhợt, nào còn dáng vẻ điên cuồng vừa rồi.

Một chiến sĩ võ trang đi về phía cô ta.

Lúc này trực giác mách bảo Ngải Kính bỏ chạy, nhưng vừa định di chuyển thì lại không cử động được.

“Tôi, tôi chỉ là một nữ sinh…” – Ngải Kính run run nói.

“Bộp.”

Chiến sĩ võ trang không chút do dự cụng đầu vào cô ta, Ngải Kính bị cụng một cái, trên đầu toàn là máu, mềm nhữn ngã xuống đắt.

Đúng vậy, trong mắt những chiến sĩ này không phân biệt nam nữ già trẻ gì hét, tất cả những người không liên quan xuất hiện gần cậu Ba đều là uy hiếp.

“Mau, nhanh mang Ngải Kính lại đây.”

Ngải Tử Long nhìn mà choáng váng, ông ta chính là đại ca của Thái Tử Long, cả đời hầu như chưa có sóng gió lón gì chưa gặp qua.

Nhưng đối đầu với đối thủ ở cấp độ này đã vượt quá sức tưởng tượng của ông ta, cũng hoàn toàn phá hủy nhận thức của ông ta về bối cảnh và thực lực của mình.

Trong nước còn có loại gia tộc này ư?

Ngải Tử Long thật sự không thể tưởng tượng được, ông ta tự nhận mình đã từng gặp qua không ít những gia tộc lớn, thậm chí cả những tập đoàn và gia tộc hàng đầu ở Trung Quốc và những kẻ giàu khác ông ta cũng đã từng lui tới hoặc tiếp xúc ít nhiều.

Nhưng ông ta tự hỏi, chuyện xảy ra hôm nay, trong nước chắc chắn không có một gia tộc nào có thể làm như vậy, hoặc dám làm như vậy.

Hay là thế giới này cũng không như ông ta tưởng tượng?

Nghĩ đến đây, trong lòng Ngải Tử Long lại dâng lên một hồi run rầy.

Chỉ là Ngải Kính bị đánh rất nặng, ông ta cũng vội vàng bảo người của mình mang Ngải Kính lại đây.

Nhưng người của ông ta chưa đi được hay bước thì đã bị những chiến sĩ võ trang chặn đường.

Soạt, trong đó một người rút dao trên đùi ra, lưỡi dao sắc bén ánh lên vẻ lạnh lẽo.

“Nơi này tạm thời bị trưng dụng làm cấm địa bảo vệ của gia tộc, người ngoài bước vào, giết.”

Giọng nói trầm thấp phát ra từ người chiến sẽ kia, âm thanh rét lạnh mà sắc bén, dường như lưỡi dao trong tay anh ta chạm tới linh hồn vậy.

Đám người của Ngải Tử Long sao còn dám bước tới, vội vã thối lui.

Mà Ngải Tử Long cũng suy sụp đặt mông trên chiếc ghế mà vừa nãy Ngải Kính ngồi, sắc mặt tái nhợt, trên trán rịn ra mồ hôi.

“Báo cáo Đội trưởng, uy hiếp bên trái đã được giải „ trừ.

“Báo cáo Đội trưởng, uy hiếp bên phải đã được giải „ trừ.

“Báo cáo Đội trưởng, xác nhận toàn bộ uy hiếp đã được giải trừ.”

Đột nhiên những lời báo cáo liên tiếp vang lên.

Lúc này lấy Lục Nguyên làm trung tâm, trong phạm vi mười lăm mét ngoại trừ Hướng Ngạn, thành viên đội trực thăng, những người mắt năng lực hành động của Thái Tử Long nằm trên đất và Ngải Kính thì không còn bất kỳ người nào khác.

Toàn bộ uy hiếp đều được giải trừ.

“Mẹ ơi, quá khủng khiếp.”

“Thật điên rồ mà, những chiến sĩ võ trang này chắc chắn thuộc loại hàng đầu thế giới.”

“Ngầu quá, giống như trong phim vậy đó.”

“Trời ơi, tôi cảm thấy cả người dâng trào nhiệt huyết cả lên đây này.”

Từ lúc trực thăng hạ xuống thì tất cả mọi người vẫn duy trì trạng thái ngừng thở, bởi vì một loạt hành động này thật sự vô cùng phấn khích, vô cùng rung động.

Nhưng mà tiếp theo là càng rung động hon.

“Toàn thể thành viên Tiểu đội ba, trợ giúp cấp C thuộc căn cứ Hoa Đông bái kiến cậu Ba.”

Mười lăm chiến sĩ võ trang vừa rồi còn oai phong lãm liệt, năm người điều khiển và Hướng Ngạn, tổng cộng hai mươi mốt người, ở trước mặt toàn thể người đứng đây đột nhiên quỳ xuống trước Lục Nguyên.

Toàn bộ đều im lặng không một tiếng động.

Ai cũng nhìn thấy một màn này.

Vừa rồi một đám người khủng như vậy, trong nháy máy đánh bại những vệ sinh cao cấp của Thái Tử Long, không thèm chớp mắt đập Ngải Kính trước mặt Ngải Tử Long, bức lui hết những người có ý định lại gân.

Quả thật là một đám người không sợ trời không sợ đất, gặp ai là đánh người đó. Thế nhưng lúc này lại quỳ xuống trước mặt thằng nhãi bị mọi người cười nhạo xem thường nãy giờ.

“Mẹ ơi, thật khủng khiếp.”

Tất cả mọi người đều có một loại cảm giác rung động không nói nên lời.

Hóa ra thật sự là con cháu chính hiệu của một gia tộc siêu cấp, khiêm tốn chút đi chứ.

Lục Nguyên không nhìn bọn họ, anh chỉ nhìn Chu Doãn trong ngực mình, lúc này hơi thở của cô rất mỏng manh, mặt cô áp sát vào mặt Lục Nguyên, cô đã yếu tới mức không thể nói chuyện. Lục Nguyên chỉ có thể nhẹ nhàng vuốt ve làn da vốn nhẫn nhụi nay đã đầy máu và nước mắt của cô.

Thấy cậu Ba không nói chuyện, những người này cũng không dám đứng lên. Chẳng những không đứng lên mà còn không dám cử động một cái.

“Chu Doãn, em xem, anh cho em tận mắt nhìn thấy, người ức hiếp em sẽ có kết cục như thế nào.”

Lục Nguyên đau lòng ôm lấy Chu Doãn.

Lần đầu tiên anh nhận ra cơ thể Chu Doãn nhẹ như vậy, chỉ một cánh tay là có thể ôm cô đứng lên.

Lục Nguyên đứng lên thì những chiến sĩ võ trang kia cũng theo đó mà đứng lên, hơn nữa lập tức phân tán xung quanh Lục Nguyên, nửa bước không dời bảo vệ cậu chủ của gia tộc.

Lục Nguyên ôm Chu Doãn đi về phía Ngải Tử Long, mỗi bước đi của anh khiến lòng Ngải Tử Long run rầy theo, cho đến khi Lục Nguyên đứng trước mặt ông ta.

“Ông biết mình cần phải làm gì chưa?” – Lục Nguyên nhìn ông ta nói.

Vẻ mặt Ngải Tử Long xám như tro tàn, khó khăn gật đầu, lấy một con dao ra “soạt” một cái.

Tự chặt đứt một ngón tay của mình.

“Từ hôm nay trở đi, thành phố Kim Lăng không còn tổ chức Thái Tử Long này nữa.”

“Vâng.” – Ngải Tử Long băng bó máu đang chảy trên ngón tay, lại khó khăn gật đầu.

Trong lòng chỉ e là hối hận muốn rỉ máu rồi, vốn tưởng chỉ là chuyện nhỏ dễ dàng xử lý mà thôi, kết quả lấy cả Thái Tử Long bù vào?

“Đập vỡ toàn bộ xe của bọn họ đi.”

Lục Nguyên ra lệnh một tiếng, những chiến sĩ võ trang kia không do dự chút nào, cầm báng súng đập rằm rằm, chỉ trong chốc lát Ferrari hay Lamborghini gì đó toàn bộ đều trở thành một đống sắt vụn.

“Bây giờ, tôi muốn các người cởi giày vớ ra, đi chân không trở về, trên đường không được phép mang giày, cũng không được phép ngồi xe, nếu vi phạm, chết, cút đi.” – Lục Nguyên gào to một tiếng.

Vì vậy lập tức chứng kiến được cảnh tượng Ngải Tử Long mang theo người của Thái Tử Long chân trần xếp thành một hàng, chậm rãi ra khỏi vườn trường, đi bộ trên đường phố.

“Mẹ nó, đó không phải là đại ca của Thái Tử Long ư?”

“Chuyện gì xảy ra vậy, đi chân không trên đường? Mẹ ơi, tôi có nhìn lầm không vậy?”

“Người của Thái Tử Long đang làm gì vậy, chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc có chuyện gì?”

Trên đường, những người lái xe đều nhìn đến bối rối.

“Cậu Ba, cần thận.”

Bên này, giữa ánh mắt bao người, Lục Nguyên ôm Chu Doãn leo lên trực thăng.

“Đi đảo an dưỡng của gia tộc.”

Lục Nguyên mệt mỏi dựa lưng lên ghé.

Năm chiếc trực thăng rời khỏi bãi cỏ bay lên trời.

Khi trực thăng lướt qua ngã tư đường.

“Chu Doãn, em nhìn đi, nhìn những người chân trần đi trên đường kia đi, cuối cùng anh cũng đòi lại công bằng cho em rồi.”

Nhìn Chu Doãn hôn mê trong lồng ngực, Lục Nguyên không khỏi rơi lệ.

Khóe mắt Chu Doãn cũng nỗi lên một giọt nước trong suốt, chậm rãi ngưng tụ, sau đó rơi xuống.