Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 63




Chương 63: Chiếc Santana liều lĩnh.

“Cậu Ba, cậu Ba, cậu nghe tôi nói đã.”

Ông Hùng nghe xong thì biến sắc, nhưng đầu bên kia điện thoại đã ngắt máy rồi.

Lục Nguyên cúp điện thoại.

Sau đó anh ngắng đầu lên, nhìn vào hư vô, hai mắt đẫm lệ mông lung, hôm nay là sống hay là chết?

“Vừa rồi thằng nhãi này gọi điện thoại nói gì vậy? Sao tôi nghe mà không hiểu gì hết trơn.”

“Tôi cũng không hiểu này, chỉ nghe nói cái gì mà gia tộc trợ giúp, trợ giúp cấp C, nghe sặc mùi mấy kẻ có tiền luôn ấy.”

“Đúng vậy, tôi cũng nghe được này, không phải là điên rồi chứ, nghĩ mình là cậu chủ quyền thế của một gia tộc thần bí hả trời?”

“Tôi cảm thấy chắc cậu ta đang nói đùa đó.”

“Cậu ta đùa nhưng chị Tư không có đùa đâu, người của Thái Tử Long sắp đến rồi đó, ha ha, có chuyện vui rồi đây.”

“Tôi dám khẳng định cảnh tượng này sẽ vô cùng đẫm máu cho coi.”

“Ôi, nói thật thì thằng này cũng trọng tình trọng nghĩa với bạn gái ghê nhỉ.”

“Đúng vậy, vì bạn gái mà dám đánh cả Ngải Kính, còn không thèm chạy mà canh giữ bên cạnh bạn gái mình, nói thật tôi bội phục cậu ta thật đấy.”

Lúc này, một vài nữ sinh trong đám người tuy không dám nói ra nhưng trong lòng đã bị Lục Nguyên làm cảm động.

Đúng, có cô gái nào mà không hy vọng tìm được một người con trai chân thành yêu mình, dùng mọi thứ để bảo vệ mình?”

Nhưng lúc này lại càng có nhiều người hơn hy vọng tổ chức Thái Tử Long xuất hiện.

Phải rồi, dù sao cũng là tổ chức lớn nhất Kim Lăng trong truyền thuyết mà.

Cũng không phải muốn thấy là thấy được.

Đúng lúc này đột nhiên có người hô lên: “Đến rồi kìa.”

Sau đó hiện trường chợt nháo nhào cả lên, họ đồng thời dời mắt sang nhìn, mấy trăm người đang đồng thời bước qua, cảnh tượng vô cùng hoành tráng.

Lại nhìn thấy một đoàn xe từ cổng trường tiền vào.

Dẫn đầu là chiếc Rolls-Royce Ultimate đời thứ chín, mặt trước là một khối hình vuông biểu tượng của xe làm nồi bật lên sự sang trọng và độc đáo.

Chỉ hình dáng bên ngoài của chiếc xe này thôi cũng khiến người ta chợt sinh ra một sự kính nẻ.

Mà lúc xe chậm rãi di chuyển thì ảnh ngược phản chiếu của thân xe tựa như một chiếc đàn dương cầm, chậm rãi chuyển động, tất cả đều biểu hiện ra một loại tao nhã vô cùng.

“Mẹ nó, khủng thật chứ. Là Rolls-Royce Phantom đó trời, phải hơn mười triệu nhân dân tệ đó.”

“Tôi nghe nói chú Hai của Ngải Kính rất yêu thương cậu ấy, xem ra lần này đích thân đến đây luôn, má ơi, chú Hai của Ngải Kính là đại ca của Thái Tử Long đó, bây giờ toàn bộ cấp cao của Thái Tử Long đã đến đây „ rồi.

“Đồng ý, phía sau mỗi người đều có một chiếc xe sang chảnh, chắc chắn là cấp cao của Thái Tử Long rồi, thằng nhãi đó hôm nay đúng là động phải người không nên động rồi.”

Theo sau chiếc Rolls-Royce là Porsche Cayenne, Land Rover – Range Rover, Maybach… Mỗi chiếc đều dàn một hàng dài, tổng cộng là mười hai chiếc.

Mọi người bị cảnh tượng đầy khí thế kia khiến vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, tất cả lùi về phía sau.

Cửa xe đồng loạt mở ra.

Mấy chục người đàn ông mặc quần áo màu đen, dáng vẻ chỉnh tề, trên người tự nhiên tỏa ra sát khí.

Khi những người này xuống xe, mọi người đều cảm thấy như một trận tên nhọn lạnh giá đâm thẳng vào lòng.

Có vài người nhát gan, thậm chí hai chân run rẫy không thôi.

Mẹ ơi, đáng sợ quá.

Trong lòng mọi người thầm may mắn vì không phải mình chọc Ngải Kính, nói thật chứ, nhìn mấy chục người đàn ông mặc đồ tây tỏa ra sát khí như thế này, thì bây giờ ngoại trừ khuất phục thì tuyệt đối không có những suy nghĩ khác.

Mà bên trong chiếc Rolls-Royce, một người đàn ông trung niên bước xuống, tóc vuốt gọn ghẽ, mặc đồ tây đen, ánh mắt toát lên vẻ sắc bén, người bình thường nhìn thấy cũng phải rùng mình một cái.

Người quen thì sẽ nhận ra ngay, ông ta chính là đại ca của Thái Tử Long, Ngải Tử Long.

“Chú Hai.”

Dáng vẻ Ngải Kính vô cùng uất ức, gục khóc trong lòng Ngải Tử Long.

“Chú Hai, chú nhìn mặt của con này, tay với móng tay nữa…” – Ngải Kính vội vã đưa Ngải Tử Long xem vết thương của mình.

“Ngoan nào, con yên tâm đi, hôm nay chú Hai đến sẽ cho con một kết quả vừa lòng.”

Ngải Tử Long nói xong quay về sau quát: “Mẹ nó, bác sĩ đâu, không mau chạy qua đây.”

Một vị bác sĩ từ trong chiếc Porsche đi ra, phía sau còn có hai người hộ lý, ba người nhanh chóng chạy đến trước mặt Ngải Kính, lập tức cung kính chăm sóc bôi thuốc lên vét thương của cô ta.

Lại có người mang một chiếc ghé dựa thoải mái đặt dưới mông của Ngải Kính.

Những người khác thấy vậy thì không khỏi cảm thán.

“Trời ơi, thật khủng quá đi mất, ngay cả bác sĩ cũng mang đến.”

“Còn ghế dựa nữa chứ, cứ như mang đến cho Ngải Kính xem kịch vậy đó.”

“Người vừa có tiền vừa có quyền thích thật, được chăm sóc tỉ mỉ thế kia.”

“Không biết bây giờ tên kia có hối hận không.”

“Hồi hận cũng đã muộn rồi.”

“Suyt, đến rồi, hình như ra tay rồi.”

Mọi người còn đang bàn tán sôi nồi đột nhiên im lặng, tựa như không khí trong phòng tự học vậy đó.

Im đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi.

“Là bọn họ à?”

Ngải Tử Long chỉ vào Lục Nguyên ngồi ở ven đường và Chu Doãn đang được anh ôm trong ngực.

Sau đó Ngải Tử Long hất đầu lên một cái, lập tức mấy chục người mặc âu phục đen triển khai đội hình vòng tròn bao vây Lục Nguyên và Chu Doãn.

Mà những người vừa rồi đứa sau Lục Nguyên và Chu Doãn lập tức chạy trốn sạch sẽ, ai dám đứng gần bọn họ cơ chứ?

“Bộp.”

Ngải Tử Long ném một thứ trong tay đến trước mặt Lục Nguyên và Chu Doãn.

Là một chiếc điện thoại.

Những người vây xem hơi hoang mang, chuyện gì xảy ra vậy?

“Gọi đi, gọi cho ba mẹ hay ai cũng được, gọi đi.” – Ngải Tử Long làm một tư thế mời, sau đó trên mặt hiện lên vẻ tàn nhẫn, ông ta mỉm cười: “Gọi một cuộc điện thoại cáo biệt đi, bởi vì từ nay trở đi cô cậu không còn thuộc về ba mẹ, trường học hay quốc gia của cô cậu nữa, cô cậu thuộc về tôi.”

“Tôi cũng không ngại mà nói cho cô cậu biết mình sẽ được đối xử như thế nào.”

Ngải Tử Long giống như một người diễn thuyết, giọng nói chần chừ chậm rãi: “Đầu tiên cô cậu sẽ bị mang đi, sau đó được gửi đến người làm vườn của tôi, bọn họ sẽ quyết định cô cậu sẽ biến thành cái dạng gì, ừ, tác phẩm nghệ thuật, sau đó tác phẩm nghệ thuật này sẽ được gửi tặng một số quốc gia ở Đông Nam Á, hoặc châu Phi để mở triển lãm, đương nhiên cô cậu sẽ không chết, cô cậu vẫn còn thở, cô cậu sẽ được rất nhiều người vây xem. Có lẽ vào một ngày nào đó, ba mẹ cô cậu cũng sẽ nhìn thấy cô cậu đó, thế nhưng tôi nghĩ chắc bọn họ không nhận ra cô cậu đâu, ha ha ha ha…”

Những người vây xem nghe xong thì chợt cảm thấy vô cùng sợ hãi, ớn lạnh từ lòng bàn chân chạy lên tới đỉnh đầu, loại cảm giác vừa sợ hãi vừa ghê tởm này khiến người khác cảm thấy vô cùng bức bối.

“Xong đời.”

“Mẹ nó, tàn khốc thật, thằng này chắc chết rồi.”

“Vừa rồi cậu ta còn kêu người mà, sao lại chưa đến nữa?”

“Cậu tin à? Cậu ta mà gọi người tới hả?”

“Chờ chút, chú Hai, con muốn tặng bọn họ một lễ vật.”

– Đột nhiên Ngải Kính đứng lên, ánh mắt cô ta vô cùng đắc ý, thậm chí còn hiện lên một chút hưng phấn điên cuồng.

Trong lúc đó thì bàn tay Ngải Kính mở ra, bên trong là một con dao.

“Hiện tại con phải phá nát khuôn mặt của con nhỏ đê tiện đó.”

Ngải Kính chỉ vào Chu Doãn, ở cô ta toát ra vẻ hưng phấn xen lẫn đồ ky khiến mặt cô ta trở nên vặn vẹo vô cùng.

Ngải Tử Long gật đầu, quát mấy chục người kia: “Anh em, bao vây thằng nhãi kia, chỉ cần cậu ta lộn xộn thì cắt một miếng thịt cho tôi.”

“Soạt soạt soạt.”

Mấy chục người kia lập tức rút dao ra, lưỡi dao sắc bén phản quang dưới ánh đèn, tất cả đều chĩa vào Lục Nguyên.

“Không phải mày vừa gọi điện thoại sao, người của mày đâu rồi?”

Ngải Kính cầm con dao trong tay đi tới: “Thằng nhãi, không phải vừa nãy lợi hại lắm à, bây giờ tao sẽ phá nát mặt của bạn gái mày. Mày có gì bản lĩnh gì thì lấy ra đây. Có ngon thì bây giờ ngăn tao lại đi.”

Nói xong Ngải Kính đột nhiên vung tay lên chém một dao lên mặt Chu Doãn.

“Xet”

Máu tươi tuôn ra, Lục Nguyên đau đớn kêu một tiếng.

Trên cách tay bị ăn một dao rất sâu.

Đồng thời con dao trên tay một gã mặc đồ đen cũng vung lên, Lục Nguyên lại hét thảm một tiếng, trên lưng bị mắt một miếng thịt.

Đúng, ra tay một cái là cắt một miếng thịt.

“Được, mày còn dám đỡ dao giùm con tiện nhân này, để tao coi mày đỡ được đến khi nào.”

Nói xong Ngải Kính lại chém một nhát xuống.

Lúc này trong lòng Lục Nguyên vô cùng tuyệt vọng.

Chẳng lẽ gia tộc thật sự từ bỏ anh sao.

Tuyệt đối không thẻ.

Ông nội, ông nội là người yêu thương mình nhát, tuyệt đối không thể nào.

Còn em gái Uyễển Nhi nữa, nếu em ấy biết sẽ không bao giờ đồng ý.

Thế nhưng, vì sao, vì sao còn chưa đến?

Xet, Ngải Kính lại chém một nhát nữa.

Phía sau đột nhiên vang lên tiếng “bùm”.

Một tiếng nỏ.

Tất cả mọi người đều hoảng sợ, đám người Ngải Tử Long, Ngải Kính và những người vây xem đều theo đó nhìn sang.

Đó là một chiếc Santana, vậy mà lại tông vào chiếc Rolls-Royce Phantom của Ngải Tử Long.

Rolls-Royce Phantom bị đâm vào, cửa xe mui xe đều bị móp méo hết.

“Mẹ nó, người lái chiếc Santana này có phải xúi quây quá rồi không?

“Đúng, trước hết không nói phải bồi thường bao nhiêu tiền, điều quan trọng ở đây là đâm trúng xe của Ngải Tử Long đó.

“Tài xế chắc bị hù chết quá.”

“Các cậu nhìn mặt của Ngải Tử Long kìa, mẹ ơi, ngày cả trở nên đáng sợ.”

Đúng, đây là chiếc Rolls-Royce Phantom mà Ngải Tử Long yêu thích nhất, thế mà nó lại bị vỡ tan nát như thế, như đang đánh một cú vào trong lòng ông ta vậy.

“Rằm.”

Chiếc Santana cũng bị biến dạng, cửa xe bị đá văng ra ngoài.

Xuống xe là một người mặc trang phục lao động hơn ba mươi tuổi, vừa nhìn vào thì sẽ nghĩ rằng đây là một người đàn ông lái xe tải, người nọ đi đến trước mặt Ngải Tử Long.

“Người này muốn chết hả trời?”

“Chắc đến quỳ xuống trước mặt Ngải Tử Long giải thích đó?”

Tất cả lực chú ý của mọi người đều tập trung trên người lái xe.

Ngải Tử Long xanh mặt nhìn chằm chằm người nọ: “Mày quỳ xuống cho tao, bước lại đây.”

Nhưng người lái xe dường như không nghe thấy, đi đến bên người Ngải Tử Long.

Anh ta không ngừng lại mà lướt qua Ngải Tử Long, lập tức đi đến trước mặt Lục Nguyên.

Mọi người vây xem đều choáng váng.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vừa nhìn thấy người lái xe, Lục Nguyên nở nụ cười, nụ cười thật sự.

“Gia nô Hướng Ngạn bái kiến cậu Ba.” – Lái xe quỳ sát trước mặt Lục Nguyên, cúi thắp đầu xuống.

Người này xem mấy chục gã áo đen như không tồn tại.

Mọi người vây xem đều sửng sốt, không phải chứ, thằng nhãi này gọi người tới thật hả?

Nhưng mà kêu người lái xe đến?

Hơn nữa thoạt nhìn người lái xe này còn mắc hội chứng tự mãn thái quá, này, này, mẹ nó tấu hài thật chứ.

Ngải Kính cũng cười lạnh đứng lên, được, để cô ta nhìn xem cậu ta muốn gì.

“Anh lên trước đi.”

Lục Nguyên vuốt ve Chu Doãn trong ngực, anh hoàn toàn yên lòng rồi.

Trong lúc mọi người vừa kinh ngạc vừa nghỉ ngờ, lại mang theo ánh mắt cười nhạo thì Hướng Ngạn chạy bước nhỏ đến bãi cỏ, dùng phấn mang theo vẽ năm Vòng tròn, trong năm vòng tròn đó vẽ một chữ thập.

Hướng Ngạn đột nhiên lấy hai cây cờ hiệu phía sau ra, một cái màu đỏ một cái màu vàng.

“Người này rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đúng là bệnh thần kinh, tìm người tới cũng bệnh thần kinh.”

Trong lúc mọi người xung quanh phát ra tiếng giễu cợt thì đột nhiên một tiếng gầm vang lên trên bầu trời, tựa như tiếng sắm truyền từ xa đến.

“Nhìn kìa.”

Có người chỉ tay lên bầu trời.

Phía xa xa trên trời, năm điểm đen đang từ từ tiến lại gần.