Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 62




Chương 62: Phô bày thực lực

Mọi người đều không ngờ đến một cước này của Lục Nguyên.

Ngải Kính chưa kịp phản ứng lại thì cơ thể bị đá văng ra ngoài, té bịch một phát giữa đường cái, dũa móng đang cầm cũng không biết bay đi đâu.

“Cái đồ thấp kém này, mày dám ra tay với tao?” – Ngải Kính không ngờ Lục Nguyên sẽ thật sự đá cô ta.

Với thân phận của cô ta, địa vị của cô ta, thứ thấp kém như Lục Nguyên mà có tư cách trêu chọc cô ta sao?

“Mẹ nó, tên nhóc này phiền phức thật đấy.”

“Đúng vậy, một cước này đã xác định cuộc đời cậu ta về sau rồi.”

“Đúng đúng, nói thẳng ra thì cậu ta tiêu đời rồi. Dám đánh chị Tư, không nói tới thế lực của ba Ngải Kính thì Hắc Long Đường đã đủ xé cậu ta thành từng mảnh nhỏ rồi.”

“Đúng.”

Những người vây xem đột nhiên tỏ vẻ hiểu rõ.

“Mẹ mày.”

“Tụi tao không để yên cho mày đâu.”

Tôn Bội Bội và Lữ Phương đứng bên cạnh giống như hai ả đàn bà chanh chua, nhào tới đánh Lục Nguyên.

Tay bọn họ đánh lên người, lên mặt Lục Nguyên.

Lục Nguyên cũng không thèm liếc mắt tới, dứt khoát tát mỗi người một cái.

Hai cái tát này rất mạnh, hai người kia giống như chiếc bao tải bị đánh văng ra ngoài vậy.

“Mày chết chắc rồi, mày chết chắc rồi.” – Tôn Bội Bội bụm miệng đầy máu, trên mặt nóng rát kích thích thần kinh khiến cô ta điên cuồng mắng to.

Vừa rồi Lục Nguyên đá Ngải Kính một cước khiến hai người vừa chấn động vừa kinh ngạc, nhưng chỉ nghĩ là Lục Nguyên nhất thời xúc động mà thôi, vậy nên hai người mới đi lên đánh, nghĩ rằng Lục Nguyên sẽ không phản kháng.

Nào ngờ lại bị tát cho một bạt tay.

“Lục Nguyên.”

Đột nhiên Ngải Kính đứng lên, hai mắt cô ả đỏ sậm như sư tử cái nhìn Lục Nguyên chằm chằm, tay chỉ xuống mặt đất dưới chân mình: “Mày lập tức quỳ xuống cho tao, đến trước mặt tao mà quỳ xuống, nếu làm vậy thì tao sẽ tha cho hành vi nông nổi vừa rồi của mày, nếu không tao sẽ khiến mày chết không được tử tế. Tao sẽ khiến mày đau khổ, sẽ khiến tên mày có mặt trên danh sách truy nã của Hắc Long Đường.”

“Mẹ kiếp, không phải chứ, danh sách truy nã của Hắc Long Đường, điều đó nghĩa là bị tất cả thành viên của Hắc Long đường đuổi giết đó.”

“Tôi nghe đồn là những ai xuất hiện tên danh sách truy nã kết cục rất thê thảm.”

“Thằng này điên rồi, vừa rồi chắc là xúc động máu dồn lên não, nó nghĩ mình có thể trêu vào chị Tư hả trời, biết điều thì quỳ xuống đi.”

“Thôi kệ đi, coi như đang xem tuồng là được, thằng này không phải ngốc thì mau xuống nước đi. Má nó.”

Trong đám người vang lên từng trận hô hào, không những không quỳ mà Lục Nguyên lại chạy tới chỗ Ngải Kính, bay lên đá một phát ngay mặt cô ta.

Một cước này còn mạnh hơn hồi nãy nữa.

Ngải Kính lập tức hét lên thảm thiết, đầu thì bị lọt vô trong lùm cây, cả người té nhào xuống, hai cái đùi thì kẹt ở bên ngoài đang vùng vẫy qua lại.

“Thằng này, dám đánh chị Tư, đúng thật là tự tìm chết mà.”

Vương Diệu Huy tung một đấm về phía Lục Nguyên, dù sao cậu ta cũng tập thể hình, cơ thể cường tráng, cánh tay còn to hơn đùi của Lục Nguyên nữa.

Nhưng một đấm của cậu ta lại bị Lục Nguyên vững vàng bắt lấy, trong nháy mắt Vương Diệu Huy cảm thấy như đấm phải bức tường, hoàn toàn không thể động đậy.

Cậu ta chưa kịp phản ứng lại thì bị đá một cước.

Vương Diệu Huy lập tức quỳ gối trên mặt đất, sau đó trên mặt ăn thêm một đắm.

Ngay lúc cậu ta còn đau đớn vì hai má bị ăn đấm thì Lục Nguyên quơ chân khóa cánh tay cậu ta lại, sau đó cầm cánh tay bẻ ngược ra sau.

“Mày cũng là người của Hắc Long Đường?”

Lục Nguyên hỏi vậy thôi, không chờ cậu ta trả lời lập tức dùng sức một cái.

Một tiếng hét thảm thiết vang lên, Vương Diệu Huy đột nhiên ngần đầu lên, miệng há to la oai oái kêu đau.

Nói giỡn hả, con cháu của một gia tộc hàng đầu sao có thể không biết võ được?

Những người khác thấy vậy, ai còn dám xông lên?

“Từ hôm nay trở đi, cái tên Hắc Long Đường này sẽ biến mắt trong trường học, ai còn dám xưng là người của Hắc Long Đường thì tôi cam đoan kết cục của người đó sẽ rất thảm, rất thảm.”

Lục Nguyên nhìn đám người xung quanh, chậm rãi nói.

Tuy giọng nói không lớn nhưng lúc này toàn bộ đều im lặng, từng người một đều nghe rõ ràng.

“Chó chết, hóa ra thằng nhãi này có thực lực như vậy, chả trách nó kiêu ngạo như thế.”

“Xin thắp cho cậu ta một nén nhang. Vậy mà cũng dám đánh, không nhìn xem Ngải Kính là ai, một thằng lỗ mãng như nó mà có thể làm đối thủ của nhà người ta sao?”

SỞ đây thì nói mạnh miệng như thả rắm vậy đó, tôi thấy thằng này không biết sẽ chết như thế nào đâu.”

“Đúng vậy, Ngải Kính chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu ta đâu.”

Mọi người nhỏ giọng bàn tán.

“Mẹ mày Lục Nguyên. Tao, Ngải Kính, hôm nay tao tuyên bố mày phải chết. Mày chết chắc rồi.” – Đột nhiên một tiếng quát lớn vang lên, Ngải Kính bên kia được người của Hắc Long Đường đỡ ra khỏi lùm cây, lúc này mặt cô ta vừa xanh tím vừa rướm máu, cô ta đã bao giờ chịu thiệt thòi như thế?

“Lục Nguyên, tao sẽ khiến mày nợ máu phải trả bằng máu, tao sẽ khiến mày run rẩy quỳ gối trước mặt tao, dập đầu cầu xin tao tha thứ. Tao sẽ khiến cho con tiện nhân kia phải chịu cảnh tra tấn, bị vạn người khinh thường. Tao sẽ cho mày tận mắt nhìn thấy nó bị chơi đến chết.”

Ngải Kính nghiền răng nghiền lợi nói, bây giờ cô ta đã nổi điên lên rồi.

Nghe lời nói của cô ta, những cô gái đang vây xem không khỏi rùng mình một cái.

Nói xong, Ngải Kính lấy điện thoại ra.

“Chú hai, chú mau tới đây đi, con bị người đánh, có người ức hiếp con. Hu hu hu, mặt của con bị đánh bằầm dập cả rồi, móng tay cũng rơi ra… Con đau lắm, chú mau tới đây đi, mang theo người của chú nữa, người của Thái Tử Long đấy. Đúng vậy, càng nhiều càng tốt. Con phải cho bọn họ chết, con phải cho bọn người ức hiếp con phải chét.”

Mọi người nghe thấy vậy đột nhiên nháo nhào bàn tán, như một gợn sóng nhanh chóng lan ra khắp cả mặt nước.

“Người của Thái Tử Long. Hóa ra chú hai của Ngải Kính là đại ca của Thái Tử Long.”

“Thái Tử Long không phải là tổ chức lớn nhất Kim Lăng hả?

“Trước kia thôi, dù sao ở Kim Lăng còn nhiều tổ chức khác nữa.”

“Thằng nhãi này tiêu thật rồi.”

“Đúng vậy, tiêu chắc luôn, đúng là thằng không có đầu óc, biết đánh đấm thì ích gì, có thể gọi người tới mới là kẻ mạnh hơn.”

“Tôi thấy cậu ta định chạy trốn đó.”

“Mấy người coi chừng cho tôi, đừng để nó chạy.” – Ngải Kính ra lệnh cho người của Hắc Long Đường chặn toàn bộ đường đi của Lục Nguyên.

Hôm nay, Ngải Kính này sẽ cho tất cả mọi người biết, muốn đối đầu với cô ta thì sẽ có kết cục thê thảm như thế nào.

Chạy trốn?

Ha hả, chuyện này không bao giờ xảy ra trên người Lục Nguyên.

Lục Nguyên lấy điện thoại ra.

“Nhìn kìa, thằng nhãi kia cũng lấy điện thoại ra.”

“Ủa để chi vậy? Chẳng lẽ định gọi người à, ha hả.”

“Thằng này tấu hài hay gì vậy trời? Một tên thấp kém như nó mà có thể gọi người nào tới, huống hồ người ta gọi là Thái Tư Long đó.”

Tất cả mọi người thấy Lục Nguyên như đang tấu hài, hoặc là điên rồi nên mới làm ra việc ngu xuẩn như Vậy.

Mà Ngải Kính nhìn Lục Nguyên gọi điện thoại cũng cười.

“Cứ cho là mày gọi người đi. Tao cho mày gọi đó, gọi đi, để tao coi mày định khoe khoang đến khi nào.”

“Mày gọi người ta không tới là gặp may rồi đó, nếu thật sự tới hả, dù là ai thì tao sẽ kêu người của Thái Tử Long khiến người của mày tự tay đánh chết mày.”

Ngải Kính cười lạnh nói, ha ha, lúc này rồi mà còn tiếp tục khoe khoang, được, để tao coi mày có thể khoe khoang tới khi nào.

“Này, ông Hùng.”

Lục Nguyên trở lại bên cạnh Chu Doãn, ngồi xuống, nhẹ nhàng dang tay ôm cô vào ngực, tín hiệu điện thoại được kết nối.

“Cậu Ba, bây giờ đã qua một tuần rồi, đợi thêm một tuần nữa là tài khoản được mở rồi. Thật là, Bộ trưởng Triệu cũng hơi quá phận rồi.”

Trong điện thoại, ông Hùng thở dài nói.

“Không phải chuyện này, ông Hùng, hôm nay cháu không cần tiền mặt.” – Lục Nguyên thấp giọng nói.

“Cậu Ba, cậu không cần tiền mặt là cậu cần gì?” – Ông Hùng sửng sốt, ông tưởng là cậu Ba hỏi vụ tài khoản bị khóa, ai dè không phải chuyện này?

“Tôi cần gia tộc trợ giúp.” – Lục Nguyên nói.

“Sao”

Ông Hùng nghe vậy kinh ngạc đứng lên: “Cậu Ba, cậu xảy ra chuyện gì rồi, tôi lập tức phái người qua đó.”

“Ông không cần phải đến đây, tôi cần gia tộc trợ giúp.”

Lục Nguyên lặp lại, nhắn mạnh một lần nữa với đầu bên kia điện thoại.

Người của ông Hùng tuy hữu dụng, nhưng sao có thể so với trợ giúp từ gia tộc?

Hôm nay để báo thù giúp Chu Doãn, anh cần sự trợ giúp từ gia tộc.

Anh nhất định phải khiến cuộc báo thù này trở nên hào nhoáng nhát.

“Cậu Ba, cậu cần sự trợ giúp cấp máy?”

“Trợ giúp cấp C.”

“Cấp Có Ông Hùng thở dài: “Cậu Ba, hiện cậu đang trong thời kỳ bị gia tộc quản ché, tiền bạc và trợ giúp đều bị quản chế cả rồi, trợ giúp cấp C chỉ sợ…”

“Lại là người đàn bà Triệu Lôi kia.”

Lục Nguyên phẫn nộ rít lên với loa điện thoại.

Đã một lần khiến cho Chu Doãn chịu nhiều uất ức.

Chẳng lẽ bây giờ lại để mọi việc như vậy nữa.

Ôm thân hình gầy yếu của Chu Doãn trong lòng, trong phút chốc anh có một loại cảm giác đơn độc, anh hùng lâm vào đường cùng vậy.

Anh đường đường là cậu Ba của một gia tộc hàng đầu, không lẽ ngay cả báo thù cho người con gái anh thương cũng không làm được ư?

Nếu ngay cả điều này anh cũng làm không được thì thân phận này dùng đề làm gì cơ chứ.

Gia tộc dùng đề làm gì cơ chứ.

“Ông Hùng. Chuyển lời cho Triệu Lôi, đồng thời thông báo cho ông bà nội, ông bà ngoại, ba mẹ tôi và tất cả thành viên nòng cốt của gia tộc.” – Lục Nguyên hít sâu một hơi: “Nếu hôm nay không thể đưa tôi trợ giúp cấp C thì Lục Nguyên tôi từ nay về sau sẽ không còn là con cháu của nhà họ Lục nữa.”