Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 60




Chương 60: Mình muốn ăn Haagen-Dazs Đột nhiên bầu không khí lập tức trở nên căng thẳng.

Những người chứng kiến đều thay Lục Nguyên đỗ mồ hôi hột.

“Tên nhóc kia xong đời rồi.”

“Mười mấy tên côn đồ đầu sỏ chặn đánh một người, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn tháy.”

“Mười mấy tên này giống như đại diện cho toàn bộ thế lực của khu vực thôn Mai.”

Mọi người lắc đầu thở dài, đều cảm thấy lần này Lục Nguyên khó thoát số kiếp đã định.

“Các anh là người của nhà họ Chu?”

Lục Nguyên cười, thật không thể ngờ ngài Chu kia lại có bản lĩnh như vậy, lại có thể để cho một đám người đối xử kính cẩn với anh như thề.

“Nhóc con, phải tôn trọng ngài Chu.”

“Phí lời với cậu ta làm gì, bắt cậu ta lại rồi đưa đến chỗ của ngài Chu, chúng ta liền lập công rồi, nói không chừng ngài Chu đột nhiên cao hứng lại thu nhận chúng ta. Như vậy chúng ta không cần phải đi theo tên Lương Nghiên nữa.”

“Đúng, đúng.”

Lúc mười mấy tên côn đồ đầu sỏ đang ra sức tính toán.

Thì Lục Nguyên đã bám điện thoại gọi cho ngài Chu.

“Vâng, cậu ba.”

“Ngài Chu, ông có biết một người tên là Lương Nghiên không?” – Lục Nguyên trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“A2” – Bên kia đầu điện thoại, ngài Chu có chút ngạc nhiên, cậu ba sao lại nhắc tới tên châu chấu này: “Biết ạ, là một nhân vật tầm thường, gần đây tìm người đến để cầu xin tôi, muốn dựa vào thanh danh của tôi, hôm nay tôi mới vừa đồng ý với cậu ta. Cậu ba, sao cậu lại biết đến tên này?”

Nói thật, ngài Chu nghe Lục Nguyên đột nhiên nhắc tới Lương Nghiên, thật sự trong lòng nghĩ có lẽ nào cậu ba có chút quen biết với Lương Nghiên?

Gần đây, Lương Nghiên nhờ cậy không ít người cùng cậu ta thiết lập các mối quan hệ, muốn quy thuận cậu ta, dù sao ở xã hội Kim Lăng này, chỉ cần cậu ta nói một câu tôi là người của ngài Chu, đối phương lập tức tôn trọng gã, ít cũng nể gã ba phần.

Ngay cả với cậu ba, ngài Chu cũng nhận ra cậu ba là người rất khiêm tốn, kết bạn cũng đều không quan tâm đến chức vị cao thấp, lần trước ở sòng bạc K, mấy người kia gia cảnh cũng thuộc dạng trung bình, cậu ba còn vì họ mà mới ra mặt.

Cho nên, mặc dù Lương Nghiên chỉ là một nhân vật tầm thường, nhưng việc cậu ta cùng cậu ba có quen biết cũng không phải là không có khả năng.

“Ha ha, bây giờ cậu ta đang đứng đối diện tôi, gây sự với tôi, tôi vừa mới đánh cậu ta, bây giờ cậu ta không cho tôi đi.” – Lục Nguyên nói.

“Cái gì?

Ngài Chu nhất thời kinh hãi, đoán tới đoán lui, không nghĩ tới nguyên nhân này, khiến ông hoảng sợ như Vậy.

Lúc này, trên trán ngài Chu đã toát mò hôi lạnh: “Cậu ba, cậu chờ một chút, để tôi gọi điện thoại cho cậu ta.”

“Được rồi.” – Lục Nguyên cúp điện thoại.

Thật ra thì ngài Chu đương nhiên có thể nói Lục Nguyên đem điện thoại đưa cho Lương Nghiên, nhưng ngài Chu không dám nói như vậy, ông coi bản thân là ai chứ, dám ra lệnh cho cậu ba làm việc này việc kia?

Bên này điện thoại vừa mới cúp, bên kia đã nghe tiếng điện thoại di động của Lương Nghiên vang lên.

Nhìn người điện tới một cái, Lương Nghiên hận không thể dùng hai tay để tiếp nhận điện thoại.

“Ngài Chu, có thể nhận được điện thoại của ông, thật vô cùng vinh dự, tôi…” – Lương Nghiên còn đang không ngừng luyên thuyên.

Thì đột nhiên cậu ta ngừng nói.

Chắc chắn là bị giọng của ngài Chu trong điện thoại cắt đứt.

Cũng không lâu sau, không biết trong điện thoại ngài Chu cùng cậu ta đã nói những gì, chỉ thấy sắc mặt của Lương Nghiên trắng bệch, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sắc mặt xám xit như tro.

“Ngài Chu mời ngài nghe điện thoại.”

Ngài Chu mặc dù không dám ra lệnh chỉ bảo Lục Nguyên đưa điện thoại cho Lương Nghiên nghe, nhưng hiển nhiên có thể ra lệnh cho Lương Nghiên đưa điện thoại cho Lục Nguyên nghe.

“Mở loa ngoài.”

Lục Nguyên không nhận điện thoại, tùy ý để Lương Nghiên cầm, nói.

Lương Nghiên ngoan ngoãn mở loa ngoài.

Lục Nguyên không nhận, cậu ta cũng không dám ép buộc, cứ như vậy hai tay nâng điện thoại, đứng ở bên cạnh Lục Nguyên.

“Ngài Chu.”

“Cậu ba, cậu yên tâm, tên này tôi nhất định trừng phạt nghiêm khác.” – Ngài Chu dừng lại một chút, rồi lưỡng lự hỏi: “Đúng rồi, cậu ba, tên này đã làm cái gì vậy?”

“Tên này đánh, bạn gái tôi.”

Câu nói của Lục Nghiên, tách thành ba chữ, tăng cường điệu nhắn mạnh dụng ý của câu.

Cái gì?.

Ngài Chu gần như bị dọa đến nỗi ngồi gục xuống dưới đất.

Lại nghiêm trọng như vậy.

Vốn là ngài Chu còn tưởng rằng Lương Nghiên có thể có chút phách lối, chống đối Lục Nguyên, ai ngờ Lương Nghiên lại ngu ngốc như vậy, lại đi đánh bạn gái của cậu ba?

Hừ, cậu ba có bạn gái, chuyện này khi nào có dịp phải chúc mừng, sau này nói không chừng có thể là vợ của cậu ba.

Lúc này toàn bộ phòng khách yên tĩnh không một tiếng động, tất cả ánh mặt của mọi người đều dừng ở trung tâm.

Lương Nghiên hai tay nâng điện thoại di động, khom người đứng bên cạnh Lục Nguyên.

Tất cả sự chú ý của mọi người đều tập trung lắng nghe cuộc đối thoại của ngài Chu cùng với Lục Nguyên trên điện thoại.

“Tôi, rất thích bạn gái tôi.”

Lục Nguyên còn nói thêm.

“Cậu ba, tôi hiểu rồi, cậu yên tâm, tôi đảm bảo sẽ khiến cậu hài lòng.”

“Được.”

Lục Nguyên không nói gì thêm nữa.

Nhìn mười mấy tên lực lưỡng vừa mới chặn mình, Lục Nguyên nói: “Bây giờ tôi đi được rồi chứ?”

Không cần Lục Nguyên nói, mười mấy tên kia đều tự động lùi về hai phía, nhường đường cho anh.

Sau đó Lục Nguyên liền rời đi.

Lương Nghiên đang cầm điện thoại di động, vẻ mặt cầu xin: “Ngài Chu, tôi thực sự không biết…”

“Được rồi, đừng nói gì nữa.” – Ngài Chu nói qua điện thoại: “13h40 phút buổi chiều hôm nay sẽ có một chuyến tàu từ Kim Lăng đến Ngân Xuyên, tôi muốn cậu có mặt trên tàu khi nó khởi hành, không cần mua vé, trực tiếp lên tàu, ghế 111 trong toa số 7.”

“Ngài Chu, cầu xin ngài…”

Lương Nghiên hiểu những gì Chu Đại Hữu nói, liền lập tức cầu xin.

“Biết cầu xin sao, vô dụng thôi, cậu không biết người hôm nay cậu đắc tội có lớn mạnh thế nào đâu. Sau khi rời khỏi Kim Lăng, cậu không bao giờ có thể đặt chân đến đây nữa. Chỉ cần cậu xuất hiện ở Kim Lăng thì đó chính là ngày chết của cậu.” – Rõ ràng đây là bắt Lương Nghiên đi lưu đày mà.

Hình phạt này thực sự không hề nhỏ, đặc biệt là đối với những người có sự nghiệp, mối quan hệ và gia đình ở Kim Lăng.

Vào lúc này, mười mây tên bên cạnh nghe Chu Đại Hữu trừng trị Lương Nghiên, trong lòng đều hả hê và phấn khích.

Bởi vì hôm nay Lương Nghiên mời bọn họ tới đây là để ăn tối vì sự kiện Lương Nghiên đã quen thân được với ngài Chu, nói là chiêu đãi nhưng thật ra là khoe khoang.

Bọn họ vì ngại mặt mũi nên không thể không đến, thé nhưng trong cũng ao ước được như Lương Nghiên, giờ nhìn thấy Lương Nghiên từng ngồi ngang hàng với mình lại có thể mượn danh ngài Chu mà ra lệnh, trong lòng đương nhiên cảm thấy khó chịu.

Nhất là vừa rồi Lương Nghiên làm ầm ï trong nhà hàng, thực ra anh ta đang cố ý tỏ vẻ oai phong trước mặt bọn họ.

Nhưng đáng tiếc, Lương Nghiên lại đắc tội với một ông chủ lớn giấu mặt?

Đáng đời.

Hơn nữa bây giờ Lương Nghiên bị đuổi đi chỗ khác, những người này có thể có cơ hội thay thế Lương Nghiên và được ngài Chu chấp nhận, vì vậy nên bọn họ đều vô cùng phấn khích.

Ở bên kia, sau khi ngài Chu cúp điện thoại thì trầm ngâm một lúc lâu. Đợt nhiên mở miệng: “14h40 chiều nay, có một chuyến tàu chạy đến Ngân Xuyên. Trên toa ghế 111, có một người đàn ông vóc dáng thấp bé, mặt trái có nốt ruồi, tầm tuổi trung niên, tên là Lương Nghiên, khi xe đến Lạc Dương, giết chết cậu ta.”

“Vâng.”

Một tên cấp dưới có năng lực bên cạnh ông ta lập tức nhận lệnh.

“Chờ một chút.” – Tên cấp dưới vừa kéo cửa ra thì Chu Đại Hữu ngăn lại: “Thôi bỏ đi, huỷ bỏ mệnh lệnh vừa rồi.”

Rồi vẫy vẫy tay bảo tên cấp dưới ra ngoài.

Chu Đại Hữu lắc đầu tự lắm bẩm: “Không thể như vậy được. Cậu ba không phải loại người hung tợn như vậy. Nếu sau này cậu ấy biết được mình đã giết Lương Nghiên, chắc hẳn cậu ấy sẽ nghĩ rằng mình đã trừng phạt quá nặng, quên đi.”

Hơn nữa Lục Nguyên đón Chu Doãn trở về, trong lòng vui sướng thoải mái khỏi phải nói.

Cảm giác trời xanh hoa thơm.

Hai người quay lại trường học, vào cổng rồi đi dọc đại lộ.

“Anh không cho em làm việc ở nhà hàng, không nên đưa em về thế này, làm sao có thể kiếm tiền trả nợ, làm sao trả nổi một trăm vạn đây?” – Chu Doãn nói.

“Không phải sợ, anh sẽ không để em rời đi nữa đâu, chỉ cần em ở bên cạnh anh. Đừng nói một trăm vạn, một triệu vạn anh cũng không sợ.” – Lục Nguyên vừa cười vừa nói.

Chỉ bằng một câu nói này, trái tim Chu Doãn liền tràn ngập hương vị ngọt ngào không thẻ giải thích.

Mặc dù mấy ngày nay cô đều tránh mặt Lục Nguyên, nhưng lúc nào cô cũng nhớ Lục Nguyên, lúc này lại ở bên Lục Nguyên, cảm giác vui vẻ khiến cô tạm thời quên đi mớ nợ nàn chồng chát.

Còn gì tuyệt hơn khi hai người ở bên nhau?

“Em muốn ăn gì đó.”

Chu Doãn đột nhiên lên tiếng nói.

“Muốn ăn gì, anh đi mua.”

“Em muốn ăn Haagen-Dazs.” – Chu Doãn nói.

“Ôi trời. Một bồi bàn bé nhỏ mà lại muốn ăn Haagen- Dazs? Quá xa xỉ rồi, ha ha.” – Lục Nguyên cố ý đùa cô, thế nhưng trong lòng lại đang sẵn sàng đi mua.

“Anh mua một cái đi, em muốn đến mặt kính bên hồ ăn với anh.”

Chu Doãn hai mắt long lanh, có chút ngượng ngùng nói với anh.

Lục Nguyên đột nhiên cảm thấy vô cùng vui sướng, không nghĩ rằng Chu Doãn lại có ý nghĩ như vậy.

“Được, em ở đây đợi anh, anh sẽ lập tức về ngay.”

Lục Nguyên nhanh chân chạy đi, đến cửa hàng tráng miệng Haagen-Dazs trước trường.

Trong lòng Chu Doãn cảm thấy Lục Nguyên như một chú nai nhỏ, trông chờ cảnh tượng cô và Lục nguyên ở bên hồ ngắm cảnh, trong lòng liền thấy vô cùng hoàn mỹ, cô đứng ở ven đường ngoan ngoãn chờ Lục Nguyên “Này, người đẹp, sao lại đứng đây một mình vậy? Làm quen với anh nhé?”

Đột nhiên, một thanh âm từ phía sau truyền đến.