Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 58




Chương 58: Có một cô gái như vậy.

Lục Nguyên không thể xác nhận nhưng âm thanh thực sự rất giống.

“Cô thực sự là tay chân vụng về, mau cút đi, cô bị đuồi việc.”

Quản lí cũng hướng về phía người phục vụ rống to.

Tuy nhiên, nếu thông minh một chút cũng có thể nhìn ra được rằng quản lí là đang cố ý đánh lạc hướng người phục vụ kia, dù sao nếu tiếp tục ở lại chỉ sợ sẽ chỉ làm cho ông Khoan càng nổi điên hơn, khiến bản thân càng bị đánh nhiều hơn.

“Ông Khoan, thật xin lỗi, thật xin lỗi.”

“Xin lỗi cái mẹ gì.”

Công Áp nói rồi đưa tay tát quản lí tới tấp, quản lí đứng đó kiên cường chịu những cái tát liên tục lại không dám nhúc nhích.

Lúc này toàn bộ khách hàng trong nhà hàng đều sững sờ, trong khoảng thời gian ngắn đều quan sát từ xa.

Những người phục vụ khác không dám thở mạnh, đứng dựa vào chân bàn trong nhà hàng.

Lục Nguyên không quan tâm lắm.

Người phục vụ lúc nãy đã bị quản lý và Công Áp che khuất, Lục Nguyên không nhìn thấy người.

Lúc này anh vội vàng quay người lại, nhanh chóng chạy theo hướng người phục vụ vừa rời đi.

Người phục vụ hiển nhiên đi về phía sau nhà bếp, Lục Nguyên tim đập thình thịch, sau khi lách qua bức tường cạnh hành lang sau nhà bếp, cuối cùng anh cũng nhìn thấy bóng dáng của người phục vụ.

Chẳng qua chỉ trong nháy mắt, người phục vụ quẹo vào phía sau nhà bếp rồi dần dần mát hẳn.

Nhưng chính lúc này, bóng dáng gầy yếu, thanh tú linh hoạt của người phục vụ kia khiến Lục Nguyên gần như có thể khẳng định đó chính là Chu Doãn.

Anh không chần chừ thêm, bước nhanh hơn vội vã chạy tới.

“Này, cậu làm gì vậy. Đây là nhà bếp, cậu không thẻ đi vào.”

Ở của, một người phụ bếp chặn Lục Nguyên lại, chỉ vào một tắm biển dán trên cửa “Khu vực nhà bếp, không phận sự miễn vào.”

Lục Nguyên nào có quan tâm cái này: “Tránh ra, tôi tìm người.”

Đẩy tên này ra liền xông vào nhà bếp.

Trong nhà bếp khí thế ngút trời, năm sáu đầu bếp đang bận rộn trước bếp, nhiều người giúp việc bận rộn đi tới đi lui qua lại không ngót,c òn có người phục vụ bê thức ăn luôn luôn ra vào.

Toàn bộ nhà bếp có khoảng hơn ba mươi người.

Thế mà Lục Nguyên tìm một lát lại không thấy bóng dáng của Chu Doãn.

Hy vọng vừa mới trào ra trong lòng Lục Nguyên đột nhiên tan tành, đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất.

Chẳng lẽ vừa rồi mình hoa mắt nhìn không rõ?

Cũng có thể có khả năng này, dù sao mình cũng đã ngày đêm mong nhớ Chu Doãn bảy ngày, nếu thật sự nhớ quá nhiều thật sự có thể nhìn nhầm người khác thành Chu Doãn.

“Ôi, bên ngoài có một bàn người xấu, thật là hung ác đang làm ầm ï ở bên ngoài.”

“Nghe nói đem nhằm món canh thịt bò Tây Tử thành món canh thịt bò Tây Hồ làm cho bọn họ nổi trận lôi đình phải không?”

“Đúng, là lên sai món nhưng không phải do cô gái mới đến bưng lên sai, mà do nhà bếp nghe nhằm nên làm sai món, thế nhưng đoàn người kia lại trút giận lên đầu cô gái mới đến kia.”

“Nghe nói cả một nồi canh thịt bò đều bị đánh đổ lên người cô gái kia phải không? Thật là nghiệp chướng.

Sao có thể làm ra loại chuyện như vậy chứ.”

“Làm gì có cách nào khác, đoàn người bên ngoài kia đều là trùm xã hội đen, chỉ có thể trách cô gái kia xui xẻo, thật đáng thương.”

“Đúng vậy, cô gái kia thật đáng thương, bộ dạng xinh đẹp như vậy, nói chuyện cũng rất lịch sự, lần trước có khách du lịch nước ngoài đến, toàn bộ nhà hàng không có ai nghe hiểu, cô ấy còn có thể nói chuyện với khách nước ngoài giúp họ gọi món ăn, cô gái kia hình như vẫn còn đi học, sao lại đi làm nhân viên phục vụ chứ?”

“Cô không biết sao?”

“Chuyện gì xảy ra?”

“Cô không nghe nói sao, không biết bạn trai cô gái kia Chương 58: Có một cô gái như vậy.

xảy ra chuyện gì, nợ người ta một triệu tệ, hơn nữa hoàn cảnh gia đình bạn trai cô ấy lại không tốt, khẳng định không thể trả nổi. Cô gái này chủ động xin tạm nghỉ học, ra ngoài đi làm thêm kiếm tiền giúp bạn trai trả nợ.”

“A, thật sao? Vậy thật là cảm động, cô gái kia thật là vĩ đại, nhưng mà bạn trai của cô ấy thật không phải người, sao có thể nợ người ta một triệu tệ chứ?”

“Ai biết, hỏi cô ấy, cô ấy cũng không nói, hỏi nhiều cô ấy liền khóc. Tôi đoán bạn trai của cô ấy khẳng định là một tên khốn nạn, không có tiền lại còn rượu chè be bét, nói không chừng còn là một tên đầu đường xó chợ, ăn chơi rồi vay nặng lãi, tiền lời ngày càng nhiều nên mới nợ một triệu tệ.”

“Như vậy sao, cô ấy nên sớm rời bỏ tên kia.”

“Đúng vậy, nhưng mà xem ra cô ấy rất thích tên kia, chẳng những không rời bỏ còn làm như vậy, một triệu tệ đó, một cô gái nhỏ rốt cuộc có dũng khí và quyết tâm lớn đến thế nào mới có thể quyết định đi làm thêm kiếm tiền giúp tên kia trả nợ.”

“Cô đừng nói nữa, tôi càng nghe càng tức giận, bạn trai cô ấy rốt cuộc là cặn bã như thế nào mới để một cô gái phải chịu đựng những thứ như vậy, hừ.”

Vốn dĩ Lục Nguyên tim như tro tàn đột nhiên bên tai truyền đến cuộc nói chuyện như vậy.

Anh nghe mà trong lòng như có một cơn sóng dâng trào.

Theo tiếng đi tới, là hai bác gái giúp việc trong nhà bếp đang ngồi đó vừa nhặt rau vừa tán gẫu.

Lục Nguyên một bước liền đi tới.

“Dì ơi, cô gái mà hai người nói, cô ấy, cô ấy đang ở đâu?”

“Cậu muốn làm gì?”

“Cậu là người nào?”

Hai bác gái nhặt rau đột nhiên nhìn thấy một chàng thanh niên không quen biết, giống như chó dữ nhào về phía trước, hai mắt còn đỏ bừng, bộ râu lởm chởm, nhìn thấy dọa chết người.

Hai người giật nảy mình.

“Dì ơi có thể đưa cháu đi gặp cô gái kia không, cháu chính là bạn trai của cô ấy.” – Lục Nguyên suýt nữa muốn quỳ xuống, thật sự lòng như lửa đốt.

Những lời hai bác gái vừa nói Lục Nguyên đều nghe rõ rành mạch.

Hiểu rồi, anh hiểu rồi.

Không phải Chu Doãn muốn rời bỏ anh.

Cô tạm nghỉ học dĩ nhiên là vì muốn kiếm tiền giúp anh trả một triệu kia.

Cô gái ngốc, em thật ngốc.

Cũng làm cho anh đau lòng và cảm động.

Lúc này trong lòng Lục Nguyên cảm thấy vừa vui mừng lại vừa cảm động.

Vui mừng chính là Chu Doãn không bỏ anh, đối với anh không có thất vọng, cảm động chính là không nghĩ tới Chu Doãn lại yêu anh như vậy.

“Chính là cậu sao?”

Hai bác gái vừa nghe.

Liền nổi cáu.

Một trong hai bác gái liền cầm một cọng rau cần hung hăng đánh Lục Nguyên: “Chàng trai, cậu sao lại thế này, cô gái hiền lành lại tốt bụng như vậy, cậu không thể thương yêu cô ấy thật tốt sao lại còn khiến cô ấy ra ngoài đi làm thêm giúp cậu trả nợ, cậu có phải là người không? Tôi đánh chết tên khốn nạn không ra hồn này. Ôi ôi lưng của tôi…”

Bác gái còn lại tính cách có vẻ nhân hậu hơn một chút, chạy nhanh lại khuyên: “Bỏ đi bỏ đi Thúy Nga, không phải chàng trai này tìm đến đây rồi sao, xem ra cậu ta cũng có cảm tình với cô bé, lại nói cô nhìn bộ dạng cậu ta xem, mấy ngày nay chỉ sợ cũng không dễ chịu.”

Nói xong, bác gái kia liền đứng lên hướng về phía Lục Nguyên: “Đi thôi, chàng trai, tôi đưa cậu đi.”

Lục Nguyên trong lòng muốn ngay lập tức đến bên cạnh Chu Doãn.

Đi theo bác gái xuyên qua một hàng hai bên đều là giá, trên giá đều là rau, sau đó bác gái mở một cánh cửa: “Đi vào đi.”

Khi Lục Nguyên đi theo bác gái lòng như lửa đốt, nhưng lúc đầy cửa ra anh lại có một cảm giác gần gũi với quê hương.

Lục Nguyên chậm rãi đi vào bên trong.

Sau đó anh liền nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, không phải Chu Doãn thì còn có thể là ai?

Đưa lưng về phía anh.

Ngồi ở đó đầu cúi gằm, có lẽ vì đau mà cơ thể giật từng hồi, trên tay đang cầm cục đá chườm lên vết thương.

Đó là nơi lúc nãy canh thịt bò đổ lên.

Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Chu Doãn đột nhiên xoay người, không ngắng đầu liền quỳ gối trước mặt Lục Nguyên.

“Quản lí, thật xin lỗi, là lỗi của tôi, xin anh đừng đuổi tôi, van xin anh, tôi sẽ cố gắng hơn, sẽ cẩn thận hơn, tôi thật sự rất cần tiền, đừng đuổi tôi, van xin cô…”

Chu Doãn tưởng quản lí đến tìm cô tính sổ cho nên liền quỳ xuống cầu xin.

Lục Nguyên nhìn thấy đau lòng không thôi.

“Chu Doãn.”

Lục Nguyên rốt cuộc không nhịn được, ngồi xổm xuống, nhẹ giọng kêu.

Cơ thể Chu Doãn đột nhiên chấn động, còn có âm thanh nào quen thuộc hơn âm thanh này nữa chứ?

Bảy ngày nay cô cũng vô số lần nhớ đến âm thanh này, nhưng mà cô lại ngoan cường không liên lạc với chủ nhân của giọng nói.

Mà hiện tại giọng nói ám áp như vậy khiêu khích tình cảm sâu sắc của cô.

Sao lại có thể nghe thấy ở đây?

Cô theo bản năng ngắng đầu.

“Lục Nguyên.”

Chu Doãn nhìn thấy Lục Nguyên, nhìn thấy bộ dáng tiều tụy của Lục Nguyên, cho dù có mạnh mẽ đến đâu sợ rằng trong phút chốc sẽ tan nát.

Cô chịu đựng tủi thân và đau đớn trên người.

Không nhịn được bổ nhào vào lòng Lục Nguyên.

Lục Nguyên gắt gao ôm cô, vuốt ve mái tóc bóng loáng như tơ, vuốt ve bả vai càng gầy hơn trước của cô, bảy ngày này khẳng định cô đã chịu không ít khổ.

“Lục Nguyên, em…” – Chu Doãn vừa muốn nói.

“Anh, anh đều biết hết.” – Lục Nguyên đau lòng ánh mắt ươn ướt: “Vì sao, sao em lại ngốc như vậy, lại đi làm thêm kiếm tiền trả nợ thay anh, sao em không nói, em có biết anh tìm em, nhớ em đã nhiều ngày rồi.”

“Em biết, nếu em nói cho anh, khẳng định anh sẽ không đồng ý, cho nên em liền tự đi.”

Chu Doãn vùi đầu vào lòng Lục Nguyên: “Thật xin lỗi Lục Nguyên, hôm đó ở bệnh viện đã nói với anh như vậy, nhưng mà bắt kể làm cái gì em cũng sẽ tha thứ cho anh, vĩnh viễn sẽ không rời bỏ anh…”

Nói xong Chu Doãn móc từ trong ngực ra năm trăm tệ đưa cho Lục Nguyên: “Nhìn xem, bảy ngày em đã kiếm được năm trăm tệ, em đều giữ lại hết không tiêu một đồng nào, anh đừng sợ, chúng ta nhất định có thể trả được một triệu tệ, hai chúng ta cùng trả.”

Lục Nguyên không nói gì, tiếp nhận năm trăm tệ, cẩn thận cất đi, hôn lên trán cô một cái. Chu Doãn, em thật ngốc, anh rất thích em.

“Thấy hai người như vậy tôi thật sự rất vui, chàng trai, sau này nếu không đối xử tốt với cô bé, tôi sẽ không tha cho cậu.”

Lúc này bác gái nhặt rau kia đi tới, sau khi nói xong trên mặt lại lọ ra vẻ căng thẳng: “Đúng rồi, chàng trai, cậu nhanh chóng đưa cô bé đi ra từ cửa sau, tôi mới vừa nghe thấy những người ở bên ngoài sảnh lớn của nhà hàng càng ngày càng hung dữ hơn, sợ chút nữa sẽ tìm cô bé gây phiên phức, hai đứa nhanh đi đi.”

Nghe đến đó Lục Nguyên liền cảm giác được Chu Doãn ở trong lòng mình run lên.

Anh cúi đầu, nhìn lên bả vai Chu Doãn, làn da trắng noãn đỏ bừng, may mắn còn có quần áo, tuy rằng không quá nghiêm trọng nhưng mà thoạt nhìn cũng thấy ghê người.

“Chu Doãn, sau khi em đi anh đã tự nói với chính mình, nếu tìm được em anh sẽ không để cho em phải chịu oan ức, tuyệt đối sẽ không để ai bắt nặt em. Bây giờ là lúc thực hiện rồi.”

“Em ở đây chờ anh, anh sẽ nhanh chóng quay về.”

Nói xong Lục Nguyên ra sau nhà bếp, đi về phía bên ngoài nhà hàng.