Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 57




Chương 57: Không để em chịu uất ức.

Cái gì?

Tiến hành thủ tục tạm nghỉ học?

Nháy mắt, trái tim Lục Nguyên càng thêm đau đón.

Lục Nguyên biết Chu Doãn đau lòng, Chu Doãn thống khổ, nhưng là như thế nào cũng không nghĩ sẽ làm Chu Doãn đau khổ đến nhường này. Làm thủ tục tạm nghỉ học, cô ấy định hoàn toàn cắt đứt quan hệ với anh ư?2 Hay nói cách khác, anh đã làm Chu Doãn liên lụy tới nước này.

Chính anh đã hại cô phải tạm nghỉ học.

“Bạn học này hình như gọi là Lục Nguyên nhỉ, nghe nói cậu thiếu trường học một trăm vạn. Nhóc con, cậu mau kiếm tiền trả đi, đừng ở đây khổ sở vì chuyện yêu đương với nữ sinh.” – Thầy giáo vụ cười hớ hớ, vỗ vỗ Lục Nguyên nói.

Lục Nguyên không biết mình về đến ký túc xá bằng Chương 57: Không để em chịu uất ức.

cách nào.

Dù sao, khi mà anh trở về ký túc xá, nhìn bộ dạng của anh mà Trương Huy với Tống Thuần cũng sợ tới mức không dám chơi trò chơi nữa, nhanh chạy đến bên cạnh Lục Nguyên.

“Mẹ kiếp, lão Lục, cậu bị sao thế?”

“Sao sắc mặt cậu tệ thế?”

“Lão Lục, cậu có cần chúng tôi đưa đến bệnh viện không?”

Hai người luống cuồng tay chân.

Lục Nguyên không nói gì, xua tay, ý bảo hai người làm việc của mình đi, sau đó anh nằm luôn xuống giường, mắt vô hồn nhìn trần nhà.

Bảy ngày sau.

Lục Nguyên nằm suốt trên giường trong bảy ngày, Trương Huy và Tống Thuần trong mấy ngày đó cũng

mang cơm đến cho anh nhưng mà Lục Nguyên về cơ bản không ăn.

“Lão Lục, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy? Nói chuyện với anh em chút đi.” – Trương Huy nói.

“Đúng vậy, lão Lục, lần trước cậu chia tay với Lý Mộng Dao còn chẳng đau khổ đến mức thành ra thế này, trái lại cậu còn ngồi nói chuyện được.”

“Hai bọn tôi tuy không biết đầu đuôi câu chuyện thế nào nhưng lão Lục à, nếu cậu có gì phiền lòng thì cứ nói ra, néu được thù mọi người cùng giải quyết.” – Hai người nhìn thấy Lục Nguyên thành ra như vậy, trong lòng thật sự rất sốt ruột.

Đừng thấy bình thường họ vẫn hay náo loạn, trêu chọc, đùa giỡn lẫn nhau, nếu thật sự xảy ra chuyện lớn thì anh em họ sẽ giúp đỡ nhau.

Lục Nguyên lắc lắc đầu, mấy chuyện như này Trương Huy và Tống Thuần đều không thể giúp được gì.

Nhưng đã bảy ngày rồi.

Lục Nguyên cũng chẳng nằm nỗi nữa.

Anh rời khỏi ký túc xá, đi tới ven hồ Gương.

Lúc này, hồ nước phẳng lặng, cỏ cây xanh mướt, phong cảnh vẫn tuyệt đẹp như cũ.

Thật đúng với câu nói “Cảnh còn người mắt”.

Một con gió thổi qua, Lục Nguyên đột nhiên cảm thấy trên mặt mình có gì đó khác thường, anh nhẹ nhàng lấy ra, trong tay là một sợi mềm mại gì đó, một sợi tóc rất dài.

Là của Chu Doãn.

Nháy mắt, Lục Nguyên khóc, anh nhìn chằm chằm vào sợi tóc kia, nước mắt trào ra.

Chu Doãn, em ở đâu?

Anh, anh rất nhớ em.

Nếu anh gặp lại em, anh sẽ không bao giờ để em chịu uất ức nữa, anh thề, anh, Lục Nguyên, lấy danh dự của gia tộc ra hứa với em.

Một lúc lâu sau, anh cất kỹ sợi tóc kia rồi mới đứng dậy, rời khỏi trường học trong vô định.

Lục Nguyên không biết bản thân muốn đi đâu, cũng chẳng nghĩ là mình muốn đi đâu.

Anh giống như một cô hồn dã quỷ, đi dạo bên ngoài.

Vô tình, anh cũng chẳng biết mình đi tới đâu, chợt ngắng đầu lên thì trước mặt có một nhà hàng tên “Kinh Sư Danh Trù’ trang trí vô cùng đẹp đẽ, cấp bậc tiệm cơm có vẻ rất cao, trước cửa cũng có không ít xe đỗ lại.

Nhìn thấy tiệm cơm này, Lục Nguyên bỗng xuất hiện cảm xúc bi thương.

Có một thời gian anh và Chu Doãn quen biết nhau, Chương 57: Không để em chịu uất ức.

Nếu anh gặp lại em, anh sẽ không bao giờ để em chịu uất ức nữa, anh thề, anh, Lục Nguyên, lấy danh dự của gia tộc ra hứa với em.

Một lúc lâu sau, anh cất kỹ sợi tóc kia rồi mới đứng dậy, rời khỏi trường học trong vô định.

Lục Nguyên không biết bản thân muốn đi đâu, cũng chẳng nghĩ là mình muốn đi đâu.

Anh giống như một cô hồn dã quỷ, đi dạo bên ngoài.

Vô tình, anh cũng chẳng biết mình đi tới đâu, chợt ngắng đầu lên thì trước mặt có một nhà hàng tên “Kinh Sư Danh Trù’ trang trí vô cùng đẹp đẽ, cấp bậc tiệm cơm có vẻ rất cao, trước cửa cũng có không ít xe đỗ lại.

Nhìn thấy tiệm cơm này, Lục Nguyên bỗng xuất hiện cảm xúc bi thương.

Có một thời gian anh và Chu Doãn quen biết nhau, Chương 57: Không để em chịu uất ức.

Lục Nguyên bắt đầu chỉ vào năm món, đều là những món đắt đỏ.

Còn có cả một chai rượu vang đỏ đắt tiền.

“Thưa anh, một mình anh có thể ăn hết chỗ anh vừa gọi sao?” – Người phục vụ cẩn thận hỏi.

“Anh cứ mang lên đi.”

Lục Nguyên lười không muốn nói nhiều.

Anh cũng không có sức lực để nhiều lời với phục vụ bàn.

Người phục vụ không dám lắm miệng, vội vàng về nhà bếp phía sau báo đồ ăn.

Không lâu sau, mấy món kia lần lượt được bày lên bàn.

Bàn hai người khá nhỏ nên cơ bản là bày đầy bàn.

“Thưa anh, đây là món ăn anh gọi.”

Khách sạn xa hoa, đồ ăn tất nhiên cũng sẽ xa hoa.

Người phục vụ bưng một cái khay, đặt đĩa, đũa, khăn ăn, ly rượu, từng cái từng cái đặt trước mặt Lục Nguyên.

“Lấy thêm một bộ.”

Lục Nguyên nói.

“Vâng?” – Người phục vụ nhất thời không hiểu.

“Tôi nói anh lấy thêm một bộ đồ ăn.”

Người phục vụ sửng sốt, nhìn vị khách kỳ lạ nhưng cũng không dám trêu chọc nên đành phải đến lấy thêm một bộ đồ ăn mang ra.

Lục Nguyên tự mình đặt bộ đồ ăn kia, từng cái thật cần thận ở phía bàn đối diện.

Làm xong, anh thấy phía đối diện có một đôi đũa, phía mình cũng có một đôi.

Nhưng chỗ ngồi ở đối diện lại chẳng có lấy một bóng người.

Lục Nguyên lại khóc.

Anh rất hi vọng vào thời khắc này Chu Doãn sẽ ngồi đối diện anh.

“Chu Doãn.”

Lục Nguyên nói xong thì mở chai rượu vang đỏ ra, rót vào ly ở đối diện: “Uống rượu vang đỏ bao giờ chưa, ha ha, em ném thử đi…”

Sau đó Lục Nguyên lại rót vào ly của mình, nâng ly rượu lên: “Chu Doãn, nào, ta cùng cạn ly.”

“Thế nào…” – Lục Nguyên uống một ngụm rồi nhìn chằm chằm vào chỗ ngòi trống trơn ở đối diện, khóe miệng mỉm cười: “Uống được không, ha ha, nhìn bộ Chương 57: Không để em chịu uất ức.

dạng của em là biết nhất định em mới uống rượu lần đầu nhỉ? Vị rượu có giống như em tưởng tượng không, ha ha… Em bị sặc rồi, qua đây… Anh lau cho em nào.”

Nói xong, Lục Nguyên lại cầm khăn ăn trên bàn, giơ tay, vươn người đến ngõ ngồi đối diện, nhẹ nhàng chà lau trên không trung.

Người phục vụ đứng bên cạnh nhìn trợn tròn cả mắt.

Đối diện vị khách kia làm gì có ai, hay là người này bị điên?

Nhưng nhìn đâu có vẻ giống thề.

“Nào, dùng bữa thôi… Ha ha, mấy món này em chưa ăn bao giờ nhỉ?” – Lục Nguyên cười, lấy đũa gắp một miếng tôm hùm, cần thận đặt ở đĩa đối diện, sau đó cười nhìn về phía đối diện: “Em ăn nhiều một chút.

Chu Doãn, nhìn em gầy như vậy, anh nhất định phải nuôi em béo lên, béo đến mức anh ôm em cũng không đứng dậy nỗi… Ha ha… Em nói gì, không cho anh ôm cơ à? Anh không thích, anh muốn ôm em cơ.”

Người phục vụ há hốc mồm, nhìn mọi chuyện trước mắt.

“Chu Doãn, qua đây ăn nào, em ăn đi…” – Lục Nguyên vẫn còn mỉm cười rồi đột nhiên, chiếc đũa trong tay anh rơi xuống, anh úp mặt lên bàn bật khóc.

“Chu Doãn, anh thật sự, thật sự xin lỗi em nhiều lắm, anh rất nhớ em, anh vô cùng nhớ em…”

“Thưa anh, anh có sao không ạ?”

Lúc này, người phục vụ cuối cùng cũng nhìn thấy một chút lí do mà anh đến đây.

Người này chắc là thất tình hả? Hay là anh ta xảy ra chuyện gì khác?

Vị khách này giả vờ đối diện còn có một người, thảo nào gọi nhiều đồ ăn như vậy lại còn muốn mình lấy thêm một bộ đồ ăn nữa.

Sau đó, người này lại giả vờ rót rượu cho lý ở đối diện, giả vờ gắp đồ ăn cho phía đối diện, lại giả vờ nói chuyện với phía đối diện.

Sỡ dĩ người này lúc thì khóc lúc thì cười là bởi vì khi cười người đó đang giả bộ có người đối diện và khi người này khóc, người đó lại nhớ tới sự thật.

Nghĩ tới đây, người phục vụ bàn có chút đồng tình hơn với khách hàng. Không biết chuyện gì đã xảy ra mà vị khách này lại đau khổ đến như vậy.

Lục Nguyên không nói thêm gì nữa, anh đứng dậy: “Thanh toán đi.”

Hả?

Người phục vụ lặng đi một chút. Ngay từ đầu đã thấy vị khách này điên điên khùng khùng gọi nhiều đồ ăn như vậy, phục vụ còn tưởng rằng người này muốn ăn cơm vua rồi chạy trốn, nhưng giờ đây người này một miếng cũng chưa ăn đã thanh toán.

Hơn nữa, còn làm chuyện này thì có thể thấy được người này nhất định là một người nặng tình nặng nghĩa.

Chậc chậc, người này thật sự khiến cho người khác tò mò về thân phận của mình.

“Thưa anh, của anh tổng cộng hết một vạn ba ngàn ba.”

Lục Nguyên không nói gì, chỉ lấy ra một cái thẻ ngân hàng máy vạn, trực tiếp quẹt thẻ.

Anh đi tới cửa, đầy cửa kính định đi khỏi đây.

“Mẹ nó, mày có bệnh à? Ông đây gọi canh thịt bò Tây Tử mà mày lại mang canh thịt bò Tây Hồ. Ông đây mời người ta một bữa cơm, mày cố ý để tao khó xử à.

Mày nghĩ ông đây không mời nổi canh thịt bò Tây Tử à?

Đột nhiên, có giọng thô lỗ của công của vịt hét lên.

Canh thịt bò Tây Hồ giá một trăm tệ một phần, mà canh thịt bò Tây Tử giá năm ngàn tệ một phần, chênh lệch giá rất nhiều.

Ở bàn kia có mười người ngồi, người có giọng công vịt đội mũ lưỡi trai, đeo vòng vàng to như hạt đậu, quấn hai lần quanh cổ tay và anh ta đang chửi ầm lên với một người phục vụ.

“À, tôi rất xin lỗi, thật lòng xin lỗi, đây là người mới, hơi ngốc chút, không khéo léo lắm.” – Quản lí nhìn bàn của giọng công vịt thì thấy cả bàn đều là người có tiền, nếu không phải đầu bóng loáng thì là có hình xăm hay đeo kính râm hoặc đeo vòng vàng lớn trên cổ.

Phục vụ bàn chạy nhanh tới xin lỗi giọng công vịt.

“Mẹ nó, gì mà không có ý? Mày không biết hỏi thăm nhà họ Khoan này của tao có địa vị gì ở Kim Lăng à?”

– Giọng công vịt còn không chịu buông tha, tên đó cầm bát canh thịt bò Tây Hồ kia ném vào người phục vụ.

Nếu là trước kia, Lục Nguyên có lẽ sẽ đi qua bên đó xem sao.

Nhưng giờ Lục Nguyên rất không có tâm trạng, không còn Chu Doãn, linh hồn anh cũng chẳng còn.

Lục Nguyên rời mắt khỏi bàn kia, đẩy cửa ra.

SA.”

Một tiếng hét thảm thiết vang lên.

Bát canh thịt bò nóng bỏng kia bị ném trúng vào người phục vụ.

Chính tiếng hét thảm thiết này đã làm cho ánh mắt vốn tan rã mà mê mang của Lục Nguyên đột nhiên co rút lại.

Đôi chân định đi ra ngoài cũng ngừng lại trong nháy mát.

Nháy máy, tay nắm cửa kính bị anh nắm chặt đến Chương 57: Không để em chịu uất ức.

mức biến đổi gần hết.

Anh thích Chu Doãn đến vậy thì sao có thể không nghe ra đấy là giọng của cô.

Dù là tiếng thở của cô thì anh cũng nghe thấy được.

Tiếng kêu thảm thiết kia chính là của Chu Doãn.