Tài Vận Trời Ban Giang Thành

Chương 15




Chương 15

Hôm nay Lưu Lệ Vân giúp chị gái mình đến đón cháu gái, khi xuống xe vừa bước đến cổng trường, thì nhìn thấy Tô Manh đang dắt con trai cười nói vui vẻ và chào tạm biệt cô giáo Vương, sau đó đi ra khỏi cổng trường.

Cô ta đảo mắt một vòng, rồi mỉm cười chào cô giáo Vương.

Cô ta thường xuyên đến đây đón cháu gái, nên cô giáo Vương cũng đã gặp cô ta vài lần, hai người trò chuyện với nhau.

Lưu Lệ Vân giả vờ nói bâng quơ: “Cậu bé lúc nãy mà cô giáo chào tạm biệt trông có vẻ rất lạ, là học sinh mới đến phải không?” Cô giáo Vương đẩy chiếc kính gọng đen trên sống mũi: “Đúng rồi, cậu bé đó vừa từ nước ngoài trở về mấy ngày trước, hôm nay mẹ của cậu ấy dẫn đến để làm quen, ngày mai sẽ chính thức đi học” “ồ, thì ra là vậy. Nhìn cậu bé đó rất dễ thương” “Đúng, còn rất ngoan nữa, có điều hình như có chút ngại ngùng, rất ít nói chuyện với mẹ” Sau khi Lưu Lệ Vân đón cháu gái Lã San San lên xe, cô cười tít mắt và nói với cháu gái: “San San, con giúp dì một việc được không?” Lã San San tuy chỉ mới năm tuổi, nhưng rất thông minh láu cá, đảo mắt một cái, nói: “Dì mua cho con một con búp bê Barbie bản giới hạn thì con sẽ giúp dì!” Một con búp bê Barbie bản giới hạn có giá bốn mươi, năm mươi nghìn tệ, Lưu Lệ Vân sau nghe thấy thấy nụ cười trên mặt có chút ngây ra.

Có điều mất bốn mươi, năm mươi nghìn tệ mà có thể làm cho Tô Manh tức giận thì cũng đáng! “Được! Dì đồng ý với con, con ghé sát đầu qua đây, con chỉ cần giúp dì làm tốt việc này, ngày mai dì sẽ mang con búp bê Barbie bản giới hạn đến nhà cho con” Lã San San lập tức gật đầu: “Dạ, con nhất định sẽ giúp dì làm tốt việc này” Tô Manh sau khi về đến nhà, đem sách mà hôm nay nhận ở trường mẫu giáo ra lấy bọc lại cho Tiểu Khải.

Tâm trạng của cô rất tốt, cô còn dùng bút chì màu vẽ lên trên sách của Tiểu Khải những bức tranh tương ứng và viết những kiểu chữ nghệ thuật tương ứng.

Trên sách kể chuyện bằng tranh, cô vẽ Tiểu Khải đang cầm bảng vẽ tranh. Trên sách kể chuyện bằng chữ lại vẽ Tiểu Khải nằm trên sofa nghe câu chuyện.

Cô vốn dĩ là một nhà thiết kế thời trang, tuy kĩ thuật vẽ không bằng những nhà họa sĩ chuyên nghiệp, nhưng những bức tranh nhi đồng cô vẽ ra rất đẹp và thú vị.

Ít nhất Tiểu Khải cũng rất thích nó, cậu cứ cầm cuốn sách mãi không buông xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, rất hiếm khi thấy được vẻ mặt đáng yêu đúng độ tuổi trẻ con của cậu như thế này.

Tô Manh cố ý trêu chọc Tiểu Khải: “Không biết trước đây là ai là người không muốn đi học mẫu giáo nhỉ? Tiểu Khải cẩn thận cất sách vào trong cặp, ngẩng đầu nhìn Tô Manh, hỏi ngược lại: “Con không đi học mẫu giáo, thì mẹ sẽ không bọc sách cho con phải không?” Mặt của Tiểu Khải có chút hờ hững, khi chỉ nghiêng mặt nhìn liền đem đến cảm giác lạnh lùng và khiến người ta phải chột dạ.

Tô Manh lắc đầu lia lịa: “Con là con trai của mẹ, lúc nào con muốn mẹ giúp con bọc sách, mẹ cũng luôn sẵn sàng bọc cho con” Cô còn hôn Tiểu Khải một cái thật kêu nữa, vì cô sợ Tiểu Khải sẽ giận cô.

Khi Tiểu Khải cúi đầu xuống, cậu đã lén cười.

Một ngày mới, Tô Manh đưa Tiểu Khải đến trường mẫu giáo trước, cô có phần không yên tâm vì đây là ngày đầu tiên Tiểu Khải đi học mẫu giáo.

Đứng trước cổng trường, cô dặn dò Tiểu Khải: “Con có nhớ số điện thoại của mẹ không?” Tiểu Khải gật đầu, đọc một lèo số điện thoại trong nước của Tô Manh.

“Nếu như ở trường học con cảm thấy có chỗ nào không khỏe, thì giơ tay bảo cô giáo gọi điện thoại cho mẹ nhé, con biết chưa? Hơn nữa ở trường không được bắt nạt các bạn khác, vào học rồi thì không được lén chơi điện thoại, nhớ chưa?” Tiểu Khải gật đầu lia lịa, liếc nhìn đồng hồ, mở miệng cắt đứt tràng lải nhải của Tô Manh: “Mẹ, đã bảy giờ bốn mươi lăm phút rồi, mẹ còn không đi sẽ trê làm đấy.

Những lời mẹ dặn, con đều nhớ cả rồi, mẹ chỉ cần nói một lần thì con đã nhớ rồi” Tô Manh nhìn đồng hồ, đúng thật là sắp trễ làm rồi, cô hôn Tiểu Khải một cái, rồi đưa mắt nhìn Tiểu Khải bước vào lớp học, sau đó cô bước lên taxi.

Tiểu Khải bước vào lớp chồi, đi tìm vị trí của mình theo trí nhớ ngày hôm qua, lấy sách và điện thoại ra khỏi cặp.

Khi đang chơi điện thoại, bỗng nhiên một cô bé mập mập trắng trắng, cột tóc hai bên chạy đến ngả người lên bàn của cậu, hỏi lớn: “Bố cậu tên là gì vậy?” Tiểu Khải không một chút biểu cảm, nhìn chằm chằm vào điện thoại: “Tôi không có bố” Cô bé nghe thấy câu trả lời đó giống như trái đất sắp bị hủy diệt vậy, che miệng cười và nói lớn: “Ai cũng có bố và mẹ, cậu không có bố, chắc chản là vì cậu không ngoan, nên bố cậu không cần cậu!” Tiểu Khải lạnh lùng phản bác: “Tôn Ngộ Không là từ trong tảng đá nhảy ra. Tôi cũng được mẹ ấp nở ra từ trong tảng đá, vì vậy tôi chỉ có mẹ chứ không có bố”