Tai Tinh Tiểu Thuý - Tam Thốn Nguyệt Quang

Chương 19: Hoàn




Đời trước, vợ chồng ta từng gi*t Đỗ Thiên Minh, thù oán coi như đã xong, cho nên sống lại đời này, chúng ta không tính sổ hắn nữa.

Nhưng Mậu Tùng cảnh cáo Đỗ Thiên Minh, nếu còn dám làm giàu bất nhân, bắt nạt dân lành, chắc chắn sẽ không được toàn mạng. Hơn nữa tất cả số bạc Đỗ Thiên Minh kiếm được, phải trích ra một nửa để làm việc thiện.

Ngoài ra, ta còn nhận Đậu Khấu làm nghĩa muội.

Mậu Tùng nhớ tới biểu cữu của muội ấy, Đào đổ tể đã trượng nghĩa giúp ta, liền nâng đỡ ông ấy lên làm thị vệ thân cận, cho một chức quan.

Cuối cùng, Mậu Tùng kết thúc bằng một câu: “Vưu Ngạo Tuyết mấy năm nay thương tổn vương phi, thù này, vương phi vẫn luôn ghi nhớ.”

Đỗ Thiên Minh là người khôn khéo, đã nghe ra thâm ý trong câu này, nở nụ cười dữ tợn, nói chắc chắn sẽ khiến Vưu Ngạo Tuyết mỗi ngày phải sống trong địa ngục trần gian.

Sau khi hồi kinh không lâu, ta cùng Mậu Tùng đại hôn.

Tân đế cố ý cất nhắc nhà ta, định cho cha ta chức quan tri phủ.

Mậu Tùng quỳ xuống cảm tạ hoàng huynh, nhưng sau đó lại uyển chuyển từ chối. Chàng nói với Hoàng Đế vị nhạc phụ này tài trí bình thường, làm quan bao năm không đóng góp được gì, không nên đặt ở vị trí quan trọng.

Ngược lại, nhị thúc nhị thẩm của vương phi làm người trung hậu, đã nhịn ăn nhịn mặc nuôi vương phi từ nhỏ, đặc biệt là nhị thẩm Triệu thị, nhiều năm qua hành nghề y, không thu của bá tánh nghèo khổ nửa văn tiền, có tấm lòng tựa như Bồ Tát.

Tân đế là người thông minh, đã nghe ra ý tứ trong lời Mậu Tùng, khẽ cười, không hỏi gì thêm, chỉ nói: “Vậy cứ theo ý hoàng đệ đi, ban cho vợ chồng Triệu thị vạn lượng hoàng kim.”

Không chỉ vậy, tân đế còn tự mình viết bốn chữ “Đức Hậu Lưu Quang” làm hoành phi ban cho nhị thúc nhị thẩm.

Có đôi khi, vận mệnh thật là huyền diệu.

Đời trước, sau khi ta thành hôn 5 năm lão Ngụy vương mới xuất binh mưu phản.

Đời này, ông ta làm sớm hơn ba năm.

Hoàng Đế nắm giữ ấn soái, thân chinh ra trận, đánh bại nghịch vương, nhưng Hoàng Đế lao lực nhiều năm, lại còn bị Khang mỹ nhân do nghịch vương sắp xếp trong hậu cung hạ độc nên sức khỏe ngày càng kém.

Hoàng Đế không có nhi nữ, trước khi lâm chung lưu lại di chiếu, mệnh cho hoàng đệ Lương vương kế thừa ngai vàng.

Ta chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình lại trở thành Hoàng Hậu.

Tất cả tựa như một giấc mộng, khiến ta kinh hỉ.

Sau đại điển phong hậu, cha mẹ ta vào kinh, mấy lần đệ thiệp cầu kiến, mong được gặp ta một lần.

Nương ta quả thực đã có thêm một nhi tử, bà ta khóc lóc nói: “Hoàng Hậu nương nương, chúng ta đều là người một nhà, nếu quan hệ cứ căng thẳng thế này chẳng phải để thiên hạ chê cười hay sao. Dù con có hận nương thì cũng nên nâng đỡ đệ đệ con, cho nó một cái tước vị. Đệ đệ con là nam nhân, sau này lớn lên có thể trở thành trợ tá đặc lực cho con, giúp con ngồi yên ổn trên hậu vị.”

Cha ta cũng chảy nước mắt: “Thúy nhi, con mới là phúc tinh, cha mẹ trước đây bị ma quỷ che mắt mới không nhìn ra, cầu xin con cho cha một cơ hội bồi đắp cho con.”

Không, ta không cho.

Tổn thương đã thành sẹo.

Nếu ta không phải Hoàng Hậu, bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không ăn nói khép nép như vậy.

Bọn họ sẽ đem ta đặt lên bàn cân, tính toán xem ta được mấy cân mấy lạng, giá trị bao nhiêu rồi đem bán ta đi.

Mậu Tùng thương lượng với ta xong xuôi, hạ chỉ.

Vợ chồng Vưu gia làm quan bất nhân, bất công với con cái, không hòa thuận với huynh đệ, lập tức xóa tên khỏi gia phả, trong chính sử ghi chép về Hoàng Đế và Hoàng Hậu tuyệt đối không được nhắc đến tên cặp vợ chồng này.

Vợ chồng nhị lang Vưu gia nuôi lớn Hoàng Hậu, càng vất vả công lao càng lớn, còn hơn cả cha mẹ thân sinh, hơn nữa còn hành nghề y cứu người, nhân thiện đại nghĩa, từng được tiên đế tự tay ban tự, nay đặc phong làm Quốc công, phu nhân phong thành nhất phẩm cáo mệnh.

Cô nương Đậu Khấu trung tâm có công, phong thành Quận chúa Chiêu Dương.

Tào biểu cữu của Quận chúa dũng nghị quả cảm, phong bá tước.

Cha ta hối hận đến hộc máu, đánh nương ta một bạt tai, chửi mắng: Đều tại đồ ác phụ nhà ngươi, lúc đó dám nói nương nương là tai tinh, lại còn sinh ra loại Tg Môn Tinh Vưu Ngạo Nguyết, hại ta khổ cả hai đời!”

Nương ta cực kỳ ủy khuất: “Chuyện này không phải tại ta, ta sinh cho ông một nhi tử, ta có công.”

Cha ta tức đến nỗi không nói lên lời, lăn ra bất tỉnh tại chỗ.

Mấy chuyện linh tinh đó, ta không thèm để ý.

Bệ hạ vừa cho người truyền lời, tối nay mời ta lên khán tinh đài ngắm trăng.

Ta phải trang điểm đẹp một chút, tới gặp chàng, nói cho chàng biết thần tiên đã nghe được lời cầu nguyện của hai ta, bảo bối thật sự đã tới tìm chúng ta rồi.

Mậu mậu thanh tùng, kinh hàn do thúy.

Đắc nhất lương nhân, cộng tiễn tây chúc! (*)

(*) Câu 1 tác giả chơi chữ với tên hai nhân vật chính, tạm dịch: Cây tùng xanh xanh tốt tươi giữa trời giá lạnh.

Câu 2 nghĩa là tìm được một phu quân tốt, cùng nhau cắt nến bên cửa sổ phía Tây. Câu này liên quan đến bài thơ Dạ Vũ của nhà thơ Lý Thương Ẩn, ý là tìm được người tâm đầu ý hợp có thể cùng nhau trò chuyện xuyên đêm không chán.

(Hoàn)