Tai Tiếng

Chương 73




Edit: Sa

Yến Thời hơi sợ mấy chú đội mũ nên anh vô thức áp sát vào người em gái.

Dù biết anh không bị gì, Hạ Thanh Thời vẫn chưa bình tĩnh lại được, cô vừa trách mình vừa thấy may mắn khi tìm được anh trước khi tiến hành ca phẫu thuật.

Lúc Tiếu Tiêu gọi cho cô, tim cô như ngừng đập khi nghe cô ấy thuật lại lời của trợ lý Trương là họ chuẩn bị phẫu thuật.

Chờ đến lúc nghe Hoắc Đình Dịch nhẹ nhàng an ủi, nói anh đã sắp xếp bên bệnh viện hết rồi, chắc chắn ca phẫu thuật sẽ không được tiến hành, Hạ Thanh Thời cực kỳ giận dữ, cô đánh anh một cái thật mạnh rồi òa khóc: “Lỡ không phải bệnh viện đó thì sao? Anh đứng nói chuyện mà không đau thắt lưng! Anh ấy không phải là anh của anh nên anh mới nói đơn giản như vậy!”

Hoắc tiên sinh cố nén cơn đau ở ngực, anh ôm Hoắc phu nhân đang khóc sướt mướt, dịu dàng an ủi: “Ừ ừ, là lỗi của anh. Anh cho người tiếp tục tìm ở những bệnh viện khác, còn chúng ta tạm thời theo dõi thông tin ở bệnh viện này nhé, được không?”

Hoắc phu nhân thực sự rất sợ, cô vùi mặt vào ngực Hoắc tiên sinh, nghẹn ngào: “Nếu Yến Thời xảy ra chuyện gì, em cũng không thiết sống nữa!”

Lời cô nói quá nghiêm trọng nên trong thoáng chốc, Hoắc tiên sinh vã hết mồ hôi hột. Nhìn vợ khóc đứt ruột đứt gan, anh không nỡ để cô lo lắng thêm nữa, đang định nói hết sự thật cho cô nghe thì điện thoại đột ngột reo chuông.

Diệp nữ sĩ như gắn camera theo dõi hai vợ chồng, trong thời khắc quan trọng, bà đã gọi điện tới: “Hoắc Đình Dịch, anh tìm được chưa?”

Hoắc Đình Dịch đằng hắng: “Mẹ.”

“Đừng nói nhảm.” Diệp nữ sĩ nói ngắn gọn, “Mau tìm thằng bé đi, nếu không, không những mất thận mà còn mất cả tay chân đó.”

Vì trong xe rất yên tĩnh nên Hạ Thanh Thời nghe hết những gì mà Diệp nữ sĩ nói. Hạ Thanh Thời rùng mình, sau đó lại càng khóc thê thảm hơn.

Được mẹ nhắc nhở, Hoắc tiên sinh lập tức tỉnh táo, anh nuốt hết những lời đã lên tới miệng xuống.

Gần một tiếng sau, Rebecca gọi điện, giọng nói vừa khẩn trương vừa mừng rỡ: “Anh Hoắc, đã có tin tức về anh sinh đôi của vợ anh rồi ạ!”

Hoắc tiên sinh thầm mắng cô nàng ngốc, có ai nói thế trong tình trạng gấp gáp không?

Vì quá đỗi vui mừng nên Hoắc phu nhân không chú ý tới chi tiết nhỏ nhặt ấy, cô giật lấy điện thoại của anh, giọng vỡ òa: “Tìm được Yến Thời rồi hả? Anh ấy đâu?”

Đến khi xác nhận Yến Thời bình an vô sự, Hạ Thanh Thời thở vào nhẹ nhõm.

Nhớ tới chuyện chính, mặc dù cực kỳ không muốn nhưng cô vẫn nói với cảnh sát: “Đây là anh tôi, anh ấy…”

Hạ Thanh Thời hít sâu một hơi nhưng vẫn không nói được hết câu. Dẫu thế nào đi nữa, cô vẫn không thể nói anh cô ngốc trước mặt anh ấy được.

Yến Thời ngẩng đầu lên nhìn em gái rồi lại quay đầu nhìn mấy chú đội mũ cách đó không xa, anh dè dặt tự giới thiệu: “Cháu là Yến Thời, Yến trong hà thanh hải yến(1)…”

(1) Hà thanh hải yến: trời yên biển lặng.

Trước khi đến đây, cảnh sát đã biết Yến Thời bị thiểu năng trí tuệ, nếu anh bình thường thì bọn họ đã không xuất hiện ở đây. Bây giờ thấy anh ngoan ngoãn y như một đứa trẻ nên cũng biết anh là ai, vì thế không hỏi gì mà chỉ cười khen Yến Thời: “Tên hay quá.”

Yến Thời ngượng ngùng cúi đầu. Hóa ra chú đội mũ không hung dữ tẹo nào.

Trước khi tới bệnh viện, cảnh sát đã chuẩn bị tinh thần. Làm cảnh sát, tiếp xúc với hầu hết những thứ xấu xa trên đời này, và cũng gặp rất vô số kẻ xấu. Bố mẹ bệnh nặng, muốn con cái hiến nội tạng không phải là chuyện hiếm, nhưng quả thật rất ít khi gặp tình huống này. Đến nơi, tuy đã chuẩn bị tâm lý nhưng vẫn bị giật mình.

Cảnh sát có tố chất tâm lý rất tốt nên không biểu hiện sự ngạc nhiên ra bên ngoài, họ giải viện trưởng cùng tất cả các y bác sĩ phụ trách ca phẫu thuật của Yến Thời về đồn để điều tra.

Đó là mục đích của Hoắc Đình Dịch. Anh cố ý chờ tới sát giờ rồi mới báo cảnh sát là để có chứng cứ đầy đủ. Hiện nay, nhân chứng và vật chứng đã có đủ, bất kể là ông Hạ hay các y bác sĩ nhận tiền cũng không ai có thể trốn thoát.

Yến Thời cũng phải đến đồn để lấy lời khai, nhưng mọi thứ đang rối tung, Hạ Thanh Thời không tìm thấy quần áo của Yến Thời, cô ảo não: “Tại em cả, sao em lại quên mang quần áo cho anh chứ?”

Hoắc tiên sinh không nghĩ Hoắc phu nhân lại thất thường đến mức này, chuyện như vậy mà cũng làm cô khóc cho được, anh vội vàng ôm vai cô, dịu dàng nói: “Đừng khóc đừng khóc, trên xe có tấm chăn mỏng.”

Tuy quấn chăn hơi buồn cười nhưng vẫn hơn mặc đồ phẫu thuật đi ra ngoài, Hạ Thanh Thời đành gật đầu.

Trong lúc hai anh em đang quấn chăn, Tiếu Tiêu chạy tới bệnh viện.

Tuy lúc nãy còn ôm điện thoại khóc cùng nhau nhưng bây giờ Hạ Thanh Thời lại trở mặt, cô thấy mũi Tiếu Tiêu còn thính hơn cả chó, còn tìm ra được chỗ này cơ, làm diễn viên phí quá.

Trông thấy Tiếu Tiêu, Yến Thời tỏ ra rất vui: “Vân Vân!”

Lúc biết anh không cắt bao quy đầu mà là suýt bị lấy mất một quả thận, Tiếu Tiêu kinh hồn bạt vía. Cũng may sóng gió đã qua, Tiếu Tiêu tỏ ra khá bình tĩnh. Cô nàng định chào lại anh nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt lạnh nhạt của Hạ Thanh Thời, cô nàng không nói được gì.

Nhớ đến miếng ngọc mà Vân Vân đã tặng mình, Yến Thời chột dạ, anh nhìn lảng qua chỗ khác: “Miếng ngọc bị…”

Trông thấy Hạ Thanh Thời, Tiếu Tiêu hơi sợ, thần kinh căng ra, nhưng khi nhìn vào mắt Yến Thời, cô bỗng thấy lòng mình ngập tràn niềm vui, không thể kiềm chế nụ cười trên môi mình. Cô nàng cố gắng không nhoẻn miệng cười, hỏi: “Miếng ngọc bị gì?”

Từ bụng ta suy ra bụng người, Hạ Thanh Thời nghĩ nếu bây giờ cô làm khó Tiếu Tiêu, cô nàng sẽ giả vờ yếu đuối trước mặt Yến Thời, vì thế cô không thể đóng vai “mẹ chồng khó tính” để cô nàng phát huy diễn xuất của mình được.

Cô nhìn Tiếu Tiêu cười giả tạo, nói: “Trùng hợp ghê, đi khám bệnh hả? Bạn trai đâu?”

Lần đầu tiên, Tiếu Tiêu cảm thấy hối hận vì hành động của mình. Cô nàng lo lắng ngoảnh đầu nhìn Yến Thời, anh đang ngẩng đầu nhìn cô, nhưng trong ánh mắt không có chút tình cảm đặc biệt nào, gương mặt anh trong veo đến lạ.

Tim Tiếu Tiêu khẽ nảy lên một nhịp. Toi rồi, cô nàng nghĩ, mình gặp quả báo rồi.

Bình thường cô ăn chơi đàn đúm, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ là một cô gái ngoan hiền. Những năm tháng trong quá khứ, cô quay cuồng giữa đám đàn ông, càng về sau càng biết cách đối phó với cánh đàn ông, cố gắng để mình không chịu thiệt thòi giữa muôn vàn cạm bẫy. Chỉ có duy nhất một mình anh, chỉ duy nhất kẻ ngốc ấy là khác biệt, anh thích cô, nhưng đó không phải là tình cảm nam nữ.

Phải rồi. Tiếu Tiêu chợt nhớ ra, anh chỉ là kẻ ngốc. Một kẻ ngốc thì làm sao biết yêu?

Tiếu Tiêu hiểu điều đó, tất nhiên Hạ Thanh Thời cũng hiểu. Hạ Thanh Thời là người hiểu anh mình nhất, từ ánh mắt anh, cô biết anh chỉ xem Tiếu Tiêu như một người bạn, có khi trong lòng anh, cô ấy còn không bằng Bóng Nhỏ.

Khoan đã! Hạ Thanh Thời lắc đầu, phủ nhận giả thiết vừa rồi. Chắc chắn là Tiếu Tiêu không bằng Bóng Nhỏ chứ không phải là “có khi” nữa.

Cô thầm vui trong lòng, thần kinh cũng không còn căng thẳng nữa, thậm chí cô còn có tâm trạng quay qua cốc đầu Yến Thời: “Không được cạy móng chân!”

Suốt ngày chơi cùng Bóng Nhỏ, không biết có học được cái gì tốt không mà đã bắt chước tật cạy móng chân của nó rồi!

“Ờ.” Yến Thời trề môi, tủi thân rụt tay lại.

Tiếu Tiêu vô cùng chán chường, cảm thấy hơi hối hận khi không “xử” kẻ ngốc kia lúc ở Hongkong luôn. Nếu lúc đó ngủ với anh thì chắc là địa vị của cô nàng trong lòng anh sẽ bằng Bóng Nhỏ chứ nhỉ? Tiếu Tiêu buồn bã nghĩ.

Hạ Thanh Thời không thể biết được suy nghĩ suy đồi của Tiếu Tiêu mà đang vô cùng vui vẻ như một bà mẹ đanh đá bảo vệ được con trai cưng khỏi tay hồ ly tinh.

Đánh Yến Thời xong, cô thấy mình cũng hơi quá đáng nên lại xoa đầu anh, dịu dàng nói: “Về nhà làm món thịt sốt dứa chua ngọt cho anh ăn nhé, chịu không?”

Hạ Thanh Thời không thích ăn mấy loại sốt ngọt, nhưng Yến Thời thích món ấy, và không chỉ có anh thích mà ông Hạ cũng thích.

Hồi đi du học, trình độ nấu nướng của cô nhưng cũng chỉ ở mức ăn được để no bụng thôi chứ không ngon, chỉ có món thịt sốt dứa chua ngọt là cô có thể tự tin. Mỗi lần về nước, cô đều nấu món đó, ngoài miệng thì là báo hiếu cho ông Hạ nhưng thật ra là nấu cho Yến Thời ăn. Yến Thời cực kỳ thích món này, nhưng Hạ Thanh Thời cho rằng cái gì mà có nhiều quá thì sẽ không đáng giá nên một năm Yến Thời cũng chỉ ăn được vài lần.

Vừa nghe có thịt sốt dứa, Yến Thời vui sướng kéo tay Tiếu Tiêu, nhiệt tình mời mọc: “Vân Vân, về nhà ăn cơm với anh nha!”

Hạ Thanh Thời nhanh chóng ngăn lại: “Người ta bận…”

Tiếu Tiêu vội vàng cắt đứt lời Hạ Thanh Thời: “Em rảnh lắm!”

Sau đó cô nàng nhìn Yến Thời, ra vẻ đáng thương: “Em đói lắm.”

Lúc trước không kéo anh lên giường thì coi như cho qua đi. Ngay từ bây giờ, phải biết nắm bắt cơ hội!

***

Trên đường về, Hoắc phu nhân và Tiếu Tiêu đều trong trạng thái âm thầm giành quyền sở hữu Yến Thời.

Tiếu Tiêu không hề che giấu ý đồ của mình mà bắt đầu ra tay với Yến Thời: “Ở dưới nhà em có rất nhiều mèo, mỗi lần em về, bọn nó đều vây quanh chân em.”

Vừa nói, cô nàng vừa mở túi xách lấy mấy cây xúc xích ra cho Yến Thời xem: “Anh xem nè, lần nào em cũng đút cái này cho tụi nó ăn.”

Hạ Thanh Thời tỏ ra xem thường, nhưng thực chất là cô suýt ngất vì thiếu máu lên não do tức quá. Tiếu Tiêu mà cho mèo hoang ăn thì cô cùi tay liền!

Nhưng Yến Thời rất dễ bị dụ. Nghe được mấy chữ “có rất nhiều mèo”, cả người anh như bị châm lửa, hai mắt phát sáng, giọng nói run lên vì kích động: “Có rất nhiều rất nhiều mèo thật ư?”

Mặc dù anh tự tiện tăng thêm hai chữ “rất nhiều” nhưng Tiếu Tiêu vẫn gật đầu không chút do dự: “Vâng.”

“Ha!” Hạ Thanh Thời cười lạnh, chỉ kẻ ngốc mới tin chuyện vớ vẩn đó!

Tiếu Tiêu càng làm tới, miêu tả vô cùng sinh động cho Yến Thời nghe: “Mèo mềm mại lắm, lông cũng rất mượt, sờ thích lắm!”

Yến Thời chăm chú lắng nghe, ngay cả thở mà cũng không dám thở mạnh, hai mắt càng lúc càng sáng.

Thấy cá đã mắc câu, Tiếu Tiêu vui sướng, nói chắc như đinh đóng cột: “Có một số người nhìn thì giàu sang nhưng ngay cả mèo cũng không có! Mấy hôm nữa em sẽ đi mua mèo, anh có muốn đi cùng không?”

Nghĩ đến mình chính là người “ngay cả mèo cũng không có” mà Vân Vân nói, Yến Thời xấu hổ cúi đầu.

Hạ Thanh Thời tức ói máu, cô sẽ không bao giờ cho phép nuôi thú cưng trong nhà, cho dù Bóng Nhỏ và Yến Thời thích chó mèo đến đâu chăng nữa, cô cũng sẽ không cho phép, ấy vậy mà bây giờ Tiếu Tiêu lại dùng mèo dụ dỗ Yến Thời!

Cô quay đầu, tức giận nói: “Không được nuôi mèo!”

Yến Thời ngẩng đầu nhìn em gái, hơi há miệng, trông rất tủi thân.

Tiếu Tiêu vội vàng an ủi anh: “Không sao, không nuôi thì không nuôi, anh có thể đến nhà em chơi với mèo.”

Dám bắt Yến Thời trước mặt cô?! Hạ Thanh Thời tiếp tục phản bác: “Chơi cũng không được!”

Cô vô lý đến mức một người dễ tính như Yến Thời cũng không vui, anh nhìn cô đầy chê trách, chậm rãi nói: “Thanh Thanh, em vô lý quá.”

Hạ Thanh Thời hít mạnh vào! Cuối cùng cô cũng hiểu được tâm trạng của Diệp nữ sĩ! Ông anh do một tay cô khổ cực nuôi dạy thì nay lại bị hồ ly tinh nhăm nhe cướp mất! Có tức không? Có tức không! Thảo nào lần nào gặp cô, Diệp nữ sĩ cũng nhăn nhó khó chịu!

Hạ Thanh Thời thầm nhủ phải bình tĩnh, bình tĩnh!

Cô nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Nhà chúng ta có, việc gì phải nhìn mèo nhà người ta?”

Yến Thời lập tức ngồi thẳng người, “Nhà mình có mèo hả?”

Hạ Thanh Thời không chớp mắt: “Ăn trưa xong, buổi chiều sẽ dẫn anh đi mua, chịu không?”

Anh sắp có mèo của riêng mình rồi! Hạnh phúc tới quá bất ngờ, Yến Thời không thể nào tin nổi!

Trong chớp mắt, anh vứt Vân Vân ra sau đầu, phấn khích đáp lại em gái: “Chịu!”

Cùng lúc đó, Hoắc tiên sinh đang lái xe vội vàng lên tiếng: “Không được!”

Cả ba người còn lại trong xe đồng loạt quay sang nhìn anh.

Hoắc phu nhân đen mặt, gằn giọng: “Anh có ý kiến gì?”

“Anh…” Đại não của Hoắc tiên sinh nhanh chóng chuyển động tìm lý do thích hợp nhất, “Anh… anh sợ mèo!”

Với tình trạng hiện giờ của Hoắc phu nhân, họ không thể nuôi thú cưng. Tuy thú cưng được vệ sinh sạch sẽ, khả năng cao là không có vi khuẩn gây hại nhưng Hoắc tiên sinh tuyệt đối không để bất cứ tình huống bất lợi dù là nhỏ nhất ảnh hưởng đến Bóng Kẹo.

Nghĩ tới Bóng Kẹo, lòng Hoắc tiên sinh ngập tràn tình thương của cha. Tối qua, anh đã tìm được một lá thư của Bóng Kẹo ở trong phòng sách của Hoắc phu nhân, đó là món quà sinh nhật mà cô đã chuẩn bị cho anh trước khi Yến Thời xảy ra chuyện.

Trên tờ giấy màu hồng là những dòng chữ xiêu vẹo đáng yêu:

“Bố kính yêu, con là tiểu tiểu tổ tông của bố, là Bóng Kẹo đây ạ.

Mặc dù con không biết tiểu tiểu tổ tông là gì, nhưng mẹ nói mẹ là tiểu tổ tông của bố rồi nên con chỉ được làm tiểu tiểu tổ tông của bố thôi.

Mẹ nói hôm nay là sinh nhật hai mươi bảy tuổi của bố, nếu ở thời cổ đại, bố đã vào thời kỳ trung niên lâu rồi.

Mẹ còn nói nhìn bề ngoài thì bố rất đáng ngưỡng mộ nhưng lại chẳng có con cái, rất đáng thương.”

Món quà quý giá nhất của cuộc đời mà Hoắc phu nhân đã chuẩn bị chưa kịp tặng nhưng đã bị người ta biết trước, đó là chuyện cực kỳ bi thảm. Để không làm vợ buồn, Hoắc tiên sinh tuyệt đối không thể tiết lộ anh đã biết chuyện cô mang thai Bóng Kẹo.

Nhưng tình thế cấp bách, lý do mà anh biên soạn quá vớ vẩn nên lập tức dấy lên lòng nghi ngờ của Hoắc phu nhân, không biết anh đang giấu cái gì đây.

Trong ba người, chỉ có mỗi Yến Thời là tin lời anh nói. Yến Thời nhìn Hoắc Đình Dịch đầy cảm thông, nói: “Mèo ngoan lắm, nó không cắn đâu. Đình Đình, em đừng sợ.”

Đang nói, bụng Yến Thời kêu ọc ọc, anh đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Bụng… kêu.”

Bấy giờ Hạ Thanh Thời mới nhớ ra vì phẫu thuật mà ông Hạ không cho anh ăn uống gì. Lúc nãy ở đồn công an lấy lời khai, Yến Thời đã uống hết một bình nước, khi đó cô còn tưởng là anh sợ hãi, giờ mới biết là vì anh đói và khát.

Cô bảo Hoắc Đình Dịch ghé tạm quán ăn nào đó để Yến Thời ăn lót dạ.

Vào quán, chọn món xong, Hoắc Đình Dịch dẫn Yến Thời đi vệ sinh, trong phòng riêng chỉ còn lại Hạ Thanh Thời và Tiếu Tiêu.

Bây giờ Hạ Thanh Thời nhìn Tiếu Tiêu cứ như mẹ chồng đánh giá con dâu, càng nhìn càng không vừa mắt.

Tiếu Tiêu mềm mỏng: “Chị Thanh Thời, em biết chị khinh thường em.”

Hạ Thanh Thời cẩn thận suy ngẫm, thấy nói vậy cũng không đúng lắm, nhưng đúng là trong mắt cô, Tiếu Tiêu không xứng với Yến Thời.

Tiếu Tiêu cụp mắt, trông rất hiền lành: “Bố em mất sớm, mẹ một thân một mình nuôi em rất vất vả. Thật ra mẹ biết hết những việc mà người đàn ông kia làm với em, nhưng bà lại giả vờ không hay biết gì. Em không cần tiền của ông ta, không muốn tiếp xúc với ông ta, không muốn phải sống chung mái nhà với ông ta, vì thế em bỏ học cấp ba và lên Bắc Kinh.”

Tiếu Tiêu cố gắng nhớ lại lời thoại của nữ chính trong quyển tiểu thuyết mà cô nàng đọc hồi tuần trước: “Chị Thanh Thời, em không giống chị, em không được học hành nhiều, nhưng em biết sống trên đời nếu không có tình yêu thì phải có tiền. Trước khi gặp anh ấy, em đã nghĩ em chỉ cần có tiền thôi chứ không cần tình yêu.”

Hạ Thanh Thời thờ ơ cúi đầu nghịch điện thoại. Mặc dù cô tỏ ra hờ hững nhưng Tiếu Tiêu biết chắc chắn cô đã nghe hết những lời cô nàng nói, còn hiệu quả thế nào thì phải đợi.

Tiếu Tiêu không cần biết gấp đáp án, cô nàng nhẹ nhàng đứng dậy rồi đi ra ngoài hóng gió.

Đến đại sảnh, cô nàng nhìn thấy Yến Thời đang chăm chú nhìn bể cá to ngay chính giữa sảnh, còn Hoắc Đình Dịch thì đứng nghe điện thoại ở cách đó không xa, anh không hề lơ là mà luôn nhìn Yến Thời.

Tiếu Tiêu đi tới nhìn vào bể cá.

“Anh thích con nào nhất?” Cô hỏi.

Yến Thời lập tức chỉ vào con cá mè hoa to nhất trong bể: “Con này.”

“Tại sao?”

Nó đâu đẹp lắm đâu… Tiếu Tiêu cứ nghĩ anh sẽ chọn con cá bảy màu.

Yến Thời cười tít mắt: “Vì nếu cho mèo ăn con cá này thì chắc là mèo sẽ no lắm!”

“…” Tiếu Tiêu câm nín.

Chỉ là một con mèo thôi mà, có cần phải vui đến thế không?

Bỗng nháy lên đèn flash, Tiếu Tiêu nhìn về một góc, trông thấy ống kính đen ngòm.

Mặc dù cô vào giới giải trí chưa lâu nhưng đã quen thuộc với những thứ đó, vì thế cô nhận ra ngay là có người chụp lén.

Là một người có cá tính bất cần, cô lập tức giơ ngón tay giữ về phía phóng viên. Ngay sau đó, cô vươn tay kéo Yến Thời.

Yến Thời bị cô kéo không hiểu mô tê gì, sau đó môi anh cảm nhận được sự mềm mại của một đôi môi khác.