Tai Tiếng

Chương 53




Edit: Sa

Tối hôm đó, hai người lăn lộn rất nhiệt tình.

Thứ nhất là vì đợt vừa rồi Hoắc tiên sinh đi công tác hơn một tuần, lúc về thì xảy ra việc của Yến Thời nên hai vợ chồng không có cơ hội chung đụng. Thứ hai là sắp cuối tuần, đoàn phim Bằng mặt không bằng lòng sẽ tới nhà họ ghi hình. Vì thế, Hoắc tiên sinh đã nắm bắt cơ hội trong tối nay để xử Hoắc phu nhân.

Ông bà có câu “tiểu biệt thắng tân hôn” quả không sai.

Rõ ràng mới giây trước Hoắc phu nhân còn chất vấn anh tại sao lại mẫn cảm với cái tên Tiếu Tiêu thì ngay giây sau nụ hôn nóng bỏng của Hoắc tiên sinh đã ập tới.

Hoắc tiên sinh nhịn đã lâu, hơn nữa trong lòng cũng giận vì cô đem anh ra để lăng xê cho nghệ sĩ của mình nên định bụng phải dạy dỗ vợ trước khi “hành sự”, nào ngờ Hoắc phu nhân lại gán tội danh mới cho anh. Nhìn cô gái nhỏ nhắn giương nanh múa vuốt trong lòng mình với đôi mắt sáng ngời, gò má đỏ hây hây đầy quyến rũ, Hoắc tiên sinh chỉ thấy bụng dưới căng lên. Ngay sau đó, nụ hôn nóng bỏng của anh rơi xuống trán cô, sau đó lướt xuống má, xuống cổ, rồi dần dần đi xuống nữa.

“Ưm…” Hoắc phu nhân cố né tránh những nụ hôn dày đặc của chồng, lầm bầm, “Anh đừng ngắt lời…”

“Đâu có ngắt lời.” Hoắc tiên sinh bế cô lên, ra khỏi phòng sách đi về hướng phòng ngủ, “Anh muốn chứng minh sự trong sạch của mình.”

Buổi tối, tất cả người giúp việc trong nhà đã nghỉ ngơi ở gian nhà phụ, hôm nay Bóng Nhỏ và Yến Thời không có ở nhà, chỉ còn lại con chim cánh cụt Chiêm Chiếp nằm trong phòng khách dưới lầu mở to mắt nghe những âm thanh kỳ lạ của loài người.

Tiếng cô gái thở dốc nghẹn ngào: “Anh đi ra đi…” kèm tiếng hét thất thanh, sau đó là giọng nói trầm ấm khàn khàn của đàn ông: “… Đừng xoay lung tung!”

Ngay sau đó là một trận gió táp mưa rào, đến khi sóng yên gió lặng, tiếng cô gái nghẹn ngào yếu ớt vang lên: “Em đủ rồi.”

Giọng đàn ông trầm ấm không rõ ràng, giống như được thốt ra trong khi hai đôi môi quấn vào nhau: “Đồ xấu xa, anh vẫn chưa đủ…”

Tiếng nức nở của cô gái càng to hơn, giọng nói vẫn yếu ớt: “Sao anh vẫn chưa đủ…”

“Không tin thì em nhìn đi, nó như thế thì anh biết làm sao?”

“Em cóc thèm nhìn!”

“Ừ, không nhìn. Em sờ nó đi, ngoan, chỉ sờ một chút thôi…”

Trong lần cuối cùng, Hoắc tiên sinh đè cô dưới người mình, lồng ngực nóng hổi áp sát tấm lưng trắng muốt mềm mại, anh cúi người ngậm vành tai cô, hơi thở gấp gáp: “Ngay cả mạng của anh cũng nằm trong tay em rồi, còn tâm tư đâu mà nghĩ tới cô gái khác? Hửm?”

Hai người lăn lộn hết lần này tới lần khác mãi tới tờ mờ sáng.

Được thỏa mãn, Hoắc tiên sinh vô cùng sảng khoái, mới năm giờ sáng đã thức giấc. Hoắc tiên sinh biết tối qua mình mất kiểm soát, đã giày vò vợ yêu rất nhiều nên anh nhẹ nhàng kéo vợ đang vùi chặt ở trong chăn ra, vén lọn tóc lòa xòa trước mặt cô qua, hôn nhẹ lên môi cô, “Ngủ thêm lát nữa nhé?”

Dù đang ngủ say nhưng hai gò má của Hoắc phu nhân vẫn ửng đỏ, cô bất giác “hừ” một tiếng.

“Vậy anh tắt đồng hồ báo thức cho em nhé.” Nói xong, Hoắc tiên sinh lấy điện thoại của cô tắt báo thức, sau đó đi ra khỏi phòng.

Nhưng ra tới cửa, Hoắc tiên sinh lập tức dừng lại. Anh có cảm giác vừa nãy mình làm không đúng.

Suy nghĩ vài giây, Hoắc tiên sinh quay lại phòng ngủ. Anh lấy điện thoại mở chế độ ghi âm, giơ thẳng về phía Hoắc phu nhân đang ngủ li bì, hỏi lại lần nữa: “Ngủ thêm một lát, anh tắt báo thức cho em nhé?”

Hoắc phu nhân đang ngủ ngon lành nhưng cứ bị quấy nhiễu, cô bực mình, lập tức phất tay, nói: “Tắt đi tắt đi tắt đi!”

Hoắc tiên sinh lưu đoạn ghi âm, sau đó đặt điện thoại lên tủ đầu giường, sảng khoái ra khỏi phòng.

***

Hoắc phu nhân ngủ không biết trời trăng mây gió, mặt trời lên ba ngọn sào mà vẫn chưa dậy. Cuối cùng thứ đánh thức được cô là cú điện thoại của Diệp Chân Chân.

Ở đầu bên kia điện thoại, Diệp Chân Chân nổi giận đùng đùng, giọng nói như sấm rền đập vào màng nhĩ Hạ Thanh Thời: “Tên khốn kiếp Dịch Tiêu dám cho họ ở nhà bọn tớ!”

Đối với Hoắc phu nhân, việc bị đánh thức lúc này chẳng hề vui vẻ, một tay cầm điện thoại, một tay ôm chăn ngồi dậy, mơ mơ màng màng: “Hả?”

Diệp Chân Chân cực kỳ giận dữ, khác xa với hình tượng cô dâu mới cưới lúc trước, “Anh ta nói mẹ con họ không có chỗ ở, rất đáng thương, anh ta muốn chịu trách nhiệm với họ! Dịch Tiêu nghĩ mình là ai? Việc gì anh ta phải chịu trách nhiệm với bạn gái cũ?”

Cuối cùng Hạ Thanh Thời cũng hiểu cô nàng nói gì, hóa ra mẹ con Hạ Hiểu Đường bị ông Hạ đuổi ra khỏi nhà, không có chỗ ở nên Dịch Tiêu đã sắp xếp chỗ ở cho họ.

Nói qua nói lại thì hình như chuyện đó cũng liên quan tới cô. Nếu cô không làm giám định ADN rồi công bố kết quả lên mạng thì mẹ con Thẩm Lộ Dao sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà, lại càng không có cơ hội cầu cứu Dịch Tiêu. Nhưng mà… Hạ Thanh Thời day huyệt thái dương, “Họ tới nhà cậu ở?”

Người cũ và người mới cùng ở dưới một mái hiên, xem ra Dịch Tiêu là thiên tài.

“Anh ta dám!” Diệp Chân Chân còn giận hơn, “Nếu anh ta dám đón người đàn bà đó về nhà, tớ sẽ chém chết đôi tiện nhân đó!”

Hạ Thanh Thời giật mình, không phải vì lời uy hiếp của Diệp Chân Chân mà là thái độ của cô ấy.

Ngẫm lại thì thấy chiến lược của Diệp Chân Chân rất rõ ràng: Trước khi kết hôn là một cô gái nũng nịu dễ xấu hổ, đến khi Dịch Tiêu lên nhầm tàu cướp biển rồi thì lập tức để lộ bộ mặt thật, biến hình thành cọp cái.

Hạ Thanh Thời khen ngợi: “Cậu ẩn mình giỏi đó.”

Nào ngờ ngay sau đó, Diệp Chân Chân òa khóc, vừa khóc vừa nói đứt quãng: “Tại sao anh ấy lại đối xử với tớ như thế chứ?”

Hạ Thanh Thời tò mò: “Đối xử với cậu thế nào?”

Diệp Chân Chân phớt lờ câu hỏi của cô, tiếp tục khóc: “Rõ ràng lúc trước là cô ta đá anh ấy mà! Anh ấy đau khổ, cô ta cũng không thèm đoái hoài, tớ nhặt anh ấy về, nuôi anh ấy đến khi tinh thần hồi phục thì cô ta lại quay về cướp, tại sao chứ? Cậu nói đi, rốt cuộc là tại sao?!”

Suy nghĩ một lúc lâu, cô đành phải nói: “Ai bảo cậu chọn Dịch Tiêu làm chi? Cậu biết rõ anh ta yêu người khác mà.”

Uống nước mặn chỉ đỡ khát trong nhất thời. Con đường này vốn đã gập ghềnh, lẽ ra Diệp Chân Chân phải biết rõ ngay từ đầu.

Diệp Chân Chân sụt sịt nói: “Nhưng mà không phải ai cũng giống cậu, có thể kết hôn với người mình yêu và cũng yêu mình.”

Cô ấy khóc rất tội nghiệp: “Tớ cũng muốn được ở bên anh ấy ngay từ lúc mười tám tuổi, cũng muốn được anh ấy đối xử tốt, được anh ấy quý trọng. Hoặc ông trời sẽ thương xót mà để tớ dốc lòng dốc dạ yêu một người khác, nhưng không có.”

Lúc Dịch Tiêu cầu hôn, nếu đồng ý, cô sẽ có được người đàn ông mà cô đã yêu nhiều năm; nếu từ chối, có lẽ suốt chặng đường còn lại của cuộc đời, sẽ không còn chàng trai nào có thể làm cô rung động được nữa.

Cuộc sống chưa bao giờ cho ai trọn vẹn.

Hạ Thanh Thời im lặng trước những lời nói của Diệp Chân Chân.

Qua một lúc lâu, cô mới nói: “Cậu nói đúng. Cậu đã lựa chọn như thế, không lẽ bây giờ lại muốn giam cầm anh ta?”

Diệp Chân Chân vẫn sướt mướt: “Nhưng tớ cảm thấy không công bằng. Cũng như trong showbiz, có người vừa diễn tốt vừa may mắn, chỉ diễn vai phụ thôi mà cũng nổi tiếng, còn tớ thì sao? Vào nghề bao nhiêu năm nhưng đi ngoài đường có mấy người nhận ra tớ? Hạ Hiểu Đường không cần làm gì cả mà anh ấy đã sốt sắng chạy đi làm tùy tùng cho người ta, còn tớ thì ai lo? Tớ một lòng một dạ với anh ấy, nhưng không nhận lại được chút gì, hu hu hu.”

Hạ Thanh Thời đỡ trán đầy bất lực: “Chuyện cậu không nổi tiếng chẳng lẽ không phải vì cậu không có chí tiến thủ à?”

Nghe thế, Diệp Chân Chân càng khóc to hơn.

Hạ Thanh Thời vội vàng dỗ dành cô nàng ngốc nghếch này: “Những lời vừa rồi, những giọt nước mắt đang chảy đáng lẽ phải diễn ra trước mặt Dịch Tiêu, hiểu không?”

Diệp Chân Chân lại than thở.

Vất vả lắm mới cúp máy được, Hạ Thanh Thời thở dài rồi lại nghĩ đến những điều mà Diệp Chân Chân đã nói.

Không phải ai cũng may mắn như cô. Cô có thể kết hôn cùng người mình yêu, mà người đó không có người yêu cũ để dây dưa hoặc mập mờ với cô gái khác, điều phiền phức duy nhất là thỉnh thoảng mẹ chồng lại làm khó làm dễ cô, nhưng tất cả đều được Hoắc tiên sinh chống đỡ.

Haiza, tự dưng thấy mình hạnh phúc quá, Hoắc phu nhân lại ngọt ngào thở dài ra một hơi.

Cô vén chăn đi xuống giường, mặc váy ngủ vào rồi đi tìm Hoắc tiên sinh.

Hoắc tiên sinh đang bận rộn ở trong bếp, Hoắc phu nhân chạy vào, hóa ra anh đang làm nước ép.

Hoắc phu nhân ngạc nhiên: “Hơn mười giờ rồi mà anh còn chưa ăn sáng á?”

“Làm cho em.” Hoắc tiên sinh dừng tay lại, “Đang định đi gọi em dậy nè.”

Tổ phim đã tới nhà lúc sáu giờ, đặt camera xong là đi ra xe quan sát ở bên ngoài.

Mặc dù Hoắc tiên sinh không muốn nhìn Hoắc phu nhân phải dậy sớm để đóng vai mẹ hiền vợ đảm nhưng cũng không thể để cô ngủ mãi được. Nếu không hai vợ chồng họ, một người ngủ, một người bị làm mờ mặt thì chương trình thành ra cái gì?

Tuy nhiên, khi thấy mình tắt báo thức mà Hoắc phu nhân vẫn không giận, Hoắc tiên sinh hơi mừng thầm trong bụng. Xem ra việc Hoắc phu nhân xây dựng hình tượng trong chương trình cũng có chỗ tốt.

Nhưng điều làm Hoắc tiên sinh hoàn toàn không ngờ tới là ngay sau đó, Hoắc phu nhân tựa như con mèo lười dựa vào người anh, hai tay cô ôm eo anh, đầu dán vào ngực anh, sau đó giọng nói mềm mại vang lên, “Honey, em xin lỗi, chuyện của Tiếu Tiêu ấy, em sai rồi…”

Hoắc tiên sinh cứng đờ người, sau đó liên tục ho khan mấy tiếng nhưng Hoắc phu nhân vẫn không hay biết gì. Sau khi nói chuyện với Diệp Chân Chân, Hoắc phu nhân bỗng hoảng hốt nhận ra mình rất vô lý. Cô tuyệt đối tin tưởng và yên tâm về Hoắc tiên sinh, cũng tự tin mình sẽ cách ly được Tiếu Tiêu ra khỏi anh nên mới cho rằng chỉ vài tin tức trên báo cũng chẳng có gì to tát. Thời đại bây giờ tin tức nườm nượp, qua dăm bữa nửa tháng thì ai còn nhớ chuyện đó nữa? Nhưng ngẫm lại, cô cảm thấy Hoắc tiên sinh càng dung túng cô thì cô càng không thể lợi dụng sự dung túng đó.

Hạ Thanh Thời bám vào người anh hệt con gấu túi, tỏ ra đáng thương như chú thỏ đang đứng trước kẻ săn mồi. Cô thầm thì: “Em xin lỗi rồi đấy nhé… Hôm qua anh cũng đã phạt rồi, vậy là hết giận rồi nhé?”

Suy nghĩ một chút, Hoắc phu nhân kéo tay anh đặt lên eo mình, mặt đỏ bừng, cô cắn môi, cúi đầu nói: “Sưng lên rồi nè, không tin thì anh kiểm tra đi.”

Hoắc tiên sinh rút tay về, ho dữ dội.

Rốt cuộc Hoắc phu nhân cũng nhận ra anh bất thường, cô kiễng chân sờ trán anh, lo lắng: “Sao ho dữ vậy? Có khi nào bệnh rồi không?”

Nghĩ thế, cô nổi giận: “Ai bảo hôm qua anh không chịu đóng cửa sổ? Đàn ông các anh hư hỏng quá đó!”

Hoắc tiên sinh ngừng ho, nhìn cô, “Hôm nay là thứ bảy.”

Hoắc phu nhân vẫn không hiểu: “?”

Hoắc tiên sinh không thể nhịn được nữa, anh xoay người cô lại, chỉ vào camera trên kệ đựng chén, “Em cẩn thận, kẻo đụng đầu vào camera.”