Edit: Sa
“Thanh Thanh…” Yến Thời kéo tay em gái, giọng nói vừa căng thẳng vừa sợ hãi.
Hạ Thanh Thời ngoảnh đầu nhìn anh trai mình. Một người cao hơn 1m8 nhưng lúc này lại cúi thấp người trốn sau lưng cô, gương mặt đỏ bừng, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi.
Đáng ra không phải thế này.
Trước năm sáu tuổi, Yến Thời là người anh đáng tin cậy của cô. Nhưng sau đó, anh không bao giờ lớn nữa.
Ban đầu, cô là chị anh, sau này, cô trở thành mẹ anh.
Cô hít sâu một hơi rồi cười với Yến Thời, “Bố còn chưa xuống, chúng ta vừa ăn trái cây vừa chờ bố nhé.”
Yến Thời nhìn cô rồi lại nhìn Thẩm Lộ Dao, sau đó chần chừ gật đầu.
Khi ngồi xuống sofa, cuối cùng Yến Thời cũng thả lỏng tay chân, anh lấy một quả cam, cười tủm tỉm: “Thanh Thời thích ăn cam nhất, để anh bóc cam cho em.”
Nhìn anh trai, lòng Hạ Thanh Thời trở nên mềm mại, cô giơ tay xoa đầu anh, “Anh Yến Thời là giỏi nhất, từ nhỏ đã có thể bóc cam bằng tay không rồi.”
Bất ngờ được khen, Yến Thời ngượng ngùng, anh gãi ót, sau đó đỏ mặt, cúi đầu tiếp tục bóc cam.
Nhìn sườn mặt rất giống với mình của anh, Hạ Thanh Thời bất chợt ngẩn người.
Cô biết hôm nay mình đã làm chuyện cực kỳ cảm tính. Ngày nào Yến Thời còn ở trong căn nhà này thì ngày đó anh còn nằm trong lòng bàn tay của người khác, việc cô xảy ra xung đột với mẹ con Thẩm Lộ Dao đối với Yến Thời mà nói là chuyện trăm hại mà chẳng có lợi nào.
Trước giờ Hạ Thanh Thời luôn hận đến tận xương tủy đối với những giây phút mất lý trí hiếm hoi đó của mình.
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi, Hoắc Đình Dịch đã đi xuống tự bao giờ.
Dưới này chỉ có cô và Yến Thời, Hạ Hiểu Đường đã giận dữ bỏ lên lầu, còn Thẩm Lộ Dao thì đi dỗ cô ta.
Đột nhiên thấy có người lạ, Yến Thời luống cuống tay chân, anh hoảng hốt đứng bật dậy, nhìn Hoắc Đình Dịch rồi quay sang nhìn em gái, trông cực kỳ bối rối: “Thanh Thanh, anh, anh phải lên lầu đây.”
Không đợi Hạ Thanh Thời trả lời, Hoắc Đình Dịch đã lên tiếng trước, anh nhìn quả cam đã bóc xong trong tay Yến Thời, hỏi: “Quả này là quả gì thế? Có ngon không?”
Yến Thời ngẩn người, sau đó vội vàng giấu quả cam ra sau lưng, “Cái này là để dành cho Thanh Thanh.”
Hoắc Đình Dịch nghĩ ngợi một chút, hỏi một cách chân thành: “Không thể cho em được ư?”
Mặt Yến Thời đỏ bừng, anh ấy suy nghĩ rất lâu rồi mới ngập ngừng nói: “Vậy… Để tôi bóc cho anh một quả.”
Hoắc Đình Dịch cười, “Hay quá.”
Hạ Thanh Thời đi lên thư phòng tìm ông Hạ. Có lẽ cuộc trò chuyện trước đó rất thoải mái nên vẻ mặt của ông Hạ khá ôn hòa, lúc nhìn thấy cô, ông còn không hỏi việc cô đăng ký kết hôn đầy hoang đường ở nước ngoài mà lập tức đứng dậy khỏi bàn làm việc: “Đang chờ bố hả? Vậy mau xuống ăn cơm thôi.”
Hạ Thanh Thời tiến lên ôm cánh tay bố mình, mỉm cười nói: “Hiểu Đường giận con rồi, bố dỗ em ấy nha?”
Nghe thế, ông Hạ lập tức nhíu mày, giọng rất không vui: “Nó lại gây chuyện gì nữa? Sao con vừa về mà nó đã phát điên rồi thế?”
“Bố.” Hạ Thanh Thời lắc tay ông, giọng áy náy, “Hiểu Đường là em, đáng ra con phải nhường em ấy mới đúng… Hơn nữa chuyện hôm nay là lỗi của con, con đánh em ấy.”
Nghe thấy cô bảo là mình đánh người khác, ông Hạ tỏ ra ngạc nhiên: “Nó làm gì con?”
“Nói chung là do con không đúng.” Ra khỏi thư phòng, Hạ Thanh Thời kéo ông đi về phía phòng Hạ Hiểu Đường, “Con đi xin lỗi em, bố giúp con dỗ em với, bố bảo em ấy là người lớn, đừng chấp kẻ tiểu nhân là con, bảo em ấy thứ lỗi cho chị gái được không bố?”
Tới phòng Hạ Hiểu Đường, hai người dừng bước.
Hạ Thanh Thời gõ nhẹ cửa, “Hiểu Đường ơi, em có trong đó không?”
Bên trong im thinh thích, mấy giây sau, trả lời cô là tiếng va chạm lớn giữa vật cứng với cánh cửa.
Ông Hạ tức giận, định tiến lên đẩy cửa ra.
Hạ Thanh Thời vội vàng ngăn ông lại, nói nhỏ: “Bố, bố đừng mắng em, để con nói chuyện với em.”
Nói xong, cô gõ cửa, nhỏ nhẹ: “Hiểu Đường, chị biết em đang giận chị, nhưng vẫn phải ăn cơm… Nếu em không muốn ăn cơm cùng chị, vậy thì chị về đây.”
Cô còn chưa dứt lời, cánh cửa đột nhiên được mở ra để lộ gương mặt giận dữ của Hạ Hiểu Đường, “Hạ Thanh Thời, tôi không cần cô tới đây giả mù sa mưa đâu!”
Nói xong, cô ta quay sang nhìn ông Hạ, nói không chút kiêng dè: “Mấy người muốn diễn bố con tình thâm thì cũng đừng diễn trước mặt tôi! Tôi biết bố chỉ xem chị ta là con gái thôi, việc gì phải lo tôi sống chết ra sao?”
Những lời này quá hỗn xược, ông Hạ giơ tay tát cho cô ta một cái, cả người phát run vì giận: “Đúng là tao không có đứa con gái mất dạy như mày!”
Hạ Thanh Thời đứng đằng sau ông Hạ, khoanh tay nhìn hai bố con trước mắt.
Thật ra Hạ Hiểu Đường chẳng làm gì sai cả, cái sai duy nhất của cô ta là ước lượng sai địa vị của mình trong lòng ông Hạ, tự cho chỉ với thân phận con gái của ông là muốn làm gì thì làm.
Tại sao phải quan tâm?
Người nào không cần tình cảm, chỉ cần lợi ích thì kẻ đó có thể giành thắng lợi hầu hết những việc trên cõi đời này. Năm sáu tuổi cô đã hiểu rõ điều đó, nhưng đến tận bây giờ mà Hạ Hiểu Đường vẫn không hiểu.
Lúc rời khỏi nhà họ Hạ, Yến Thời đã trở nên thân thiết với Hoắc Đình Dịch, mở miệng là cứ gọi “Đình Đình” vô cùng thân mật.
Lên xe, Hoắc Đình Dịch nói: “Em không nói cho anh biết chuyện này.”
Hạ Thanh Thời liếc anh, nói thản nhiên: “Em còn nhiều chuyện không nói với anh lắm.”
Hoắc tiên sinh nghẹn lời, đành ngoảnh mặt đi, im lặng nổ máy xe.
Qua một lúc lâu, anh mới nói: “Cái tát vừa nãy chỉ làm em sảng khoái trong nhất thời thôi, không tốt cho Yến Thời đâu.”
Ngừng một lúc, anh nói tiếp: “Em có thể đón Yến Thời về.”
Hạ Thanh Thời quay đầu sang, như cười như không, “Hoắc tiên sinh, em phát hiện ra anh rất có hứng thú với anh em trai của em, nhỉ?”
Trong chuyện này, Hoắc Đình Dịch tôn trọng ý kiến của cô nên không định xen vào, vì vậy anh gật đầu, nói: “Xem như anh chưa nói gì.”
Có lẽ là vì không đủ yêu. Hạ Thanh Thời nghĩ thế. Cô yêu Hoắc tiên sinh, nhưng chưa yêu đến mức có thể thoải mái xài tiền của anh. Hoặc cũng có lẽ vì quá yêu anh nên cô phải giữ lòng tự trọng trước mặt anh. Huống hồ chưa chắc Yến Thời đã muốn đi theo cô.
***
Hạ Thanh Thời không về nhà mà bảo Hoắc Đình Dịch chở cô qua hồ Nhạn Thê(1). Lễ trao giải tối nay sẽ được tổ chức tại trung tâm hội nghị ở đây. Buổi lễ bắt đầu vào lúc sáu giờ, cô tính giờ, trừ thời gian đi đến đó và trang điểm, cô còn được nghỉ ngơi một lát.
(1) Hồ Nhạn Thê: một thắng cảnh của Trung Quốc, nằm ở ngoại ô Bắc Kinh.
Hai nghệ sĩ do cô quản lý là Nhậm Hoài Tây và Diệp Chân Chân cũng sẽ tham dự, có điều Hoắc tiên sinh không hỏi han gì về Nhậm Hoài Tây, hiển nhiên là không xem thần tượng quốc dân này ra gì.
Trước khi xuống xe, Hạ Thanh Thời nói: “Tối nay còn có tiệc chúc mừng nên em ở lại đây luôn, sáng mai mới về.”
Hoắc tiên sinh luôn tỏ ra bình thản thì lúc này đã tỏ vẻ không vui, anh nhíu mày suy nghĩ một lúc, sau đó đưa ra kết luận: “Anh cảm thấy bọn em không giành được giải thưởng gì đâu.”
Anh như thế này đáng yêu quá.
Hạ Thanh Thời nhổm người, ghé tới hôn lên môi anh, sau đó buông anh ra, cười nói: “Chờ xem.”
Hoắc tiên sinh không chấp nhận một nụ hôn phớt như thế, một tay anh nắm tay cô, tay còn lại siết chặt eo cô, kéo cô lại gần.
Hạ Thanh Thời lảo đảo, mất trọng tâm, hai tay chống lên vai anh.
Cô quỳ một gối trên ghế, hai tay vịn vai anh, cứ giữ tư thế như vậy mà đón nhận nụ hôn của anh.
Không biết qua bao lâu, Hoắc Đình Dịch mới buông cô ra.
“Mấy giờ kết thúc?” Anh nhìn đồng hồ đeo tay, giọng khàn khàn, “Anh tới đón em.”
***
Ban tổ chức có sắp xếp phòng nghỉ cho khách, Hạ Thanh Thời đi tới phòng của Nhậm Hoài Tây trước.
Hôm nay anh ta đến đúng giờ, lúc Hạ Thanh Thời tới, anh ta đã tắm rửa, thay quần áo xong, đang ngồi chờ trang điểm.
Nhìn thấy Hạ Thanh Thời, anh ta ngớ người, sau đó cười lạnh lùng: “Cô là người đến muộn nhất, tất cả mọi người đều đang chờ cô.”
Tiểu Đại đứng phía sau anh ra ra dấu “Ok” với Hạ Thanh Thời, ý bảo hôm nay anh ta không nổi điên.
Hạ Thanh Thời yên tâm, lười để ý tới anh ta nên lập tức xoay người đi ra khỏi phòng.
Đến phòng Diệp Chân Chân, thợ trang điểm và stylist vẫn chưa tới, cô nàng đang nằm đắp mặt nạ.
Vừa thấy Hạ Thanh Thời, Diệp Chân Chân liền gỡ mặt nạ xuống, vội vàng nói với cô: “Dịch Tiêu gửi tin nhắn cho tớ!”
Dịch Tiêu này chính là anh chàng bạn trai có tên Dịch Tiêu của Hạ Hiểu Đường.
Trái đất rất nhỏ. Ba người này là bạn học cấp ba của nhau, Diệp Chân Chân yêu thầm Dịch Tiêu nhiều năm mà không theo đuổi được, còn Hạ Hiểu Đường lên đến năm lớp mười hai mới chuyển đến trường đó, và chỉ một tháng sau đã bắt gọn Dịch Tiêu.
Biết rõ mối quan hệ lằng nhằng của ba người họ, Hạ Thanh Thời lập tức lườm cô nàng: “Đó là bởi vì anh ta và Hạ Hiểu Đường đang cãi nhau đòi chia tay.”
Không ngờ vừa nghe thấy thế, Diệp Chân Chân càng thêm phấn khích: “Tớ đã bảo hai người đó không hợp nhau từ lâu rồi mà!”
Hạ Thanh Thời rất ngứa mắt trước sự thiếu não của cô nàng, “Hạ Hiểu Đường xem anh ta là lốp xe dự phòng, còn anh ta lại xem cậu là lốp xe dự phòng. Ba người các cậu y như chuỗi thức ăn.”
Bị cô nói thế, Diệp Chân Chân hơi chột dạ, nhưng vẫn thầm thì: “Tớ mặc kệ, dù gì đi nữa thì tớ cũng thích anh ấy.”
Hạ Thanh Thời lắc đầu, làm ra vẻ hận rèn sắt không thành thép, đúng lúc này điện thoại reo chuông, cô nhìn màn hình, bình tĩnh đi ra ngoài nghe điện thoại. Là cuộc gọi của mẹ chồng cô.
Không lâu sau, cô quay lại phòng, Diệp Chân Chân thấy vẻ mặt cô khác thường thì hỏi: “Ai gọi thế? Xảy ra chuyện gì hả?”
Hạ Thanh Thời bồn chồn nói: “Không có gì.”
Nhưng đợi đến lúc trang điểm, Hạ Thanh Thời không kiềm được nữa mà nói: “Nếu cậu yêu một người đàn ông giàu có, mẹ anh ta dùng tiền bảo cậu rời xa con bà ấy thì cậu sẽ làm gì?”
Diệp Chân Chân ngẫm nghĩ, “Giàu cỡ nào?”
“Giàu hơn nhà họ Dịch gấp mấy chục lần.”
Diệp Chân Chân lập tức kích động: “Vậy thì việc gì phải chia tay? Tất nhiên là dùng đủ mọi cách để được gả vào nhà đó làm mợ chủ rồi!”
Hạ Thanh Thời nhíu mày: “Nhưng nếu cậu biết chắc chắn hai người không thể ở bên nhau thì sao?”
“Ờ thì…” Diệp Chân Chân suy nghĩ vài giây, “Vậy thì phải moi một khoản lớn từ mẹ anh ta! Ít nhất là… ít nhất là… năm mươi triệu!”
Hạ Thanh Thời tự nhận mình yêu tiền như mạng, phương châm sống của cô là: “Chúc tất cả mọi người đều có được tình yêu đẹp, còn riêng tôi thì hãy cho tôi một người đàn ông giàu có”, ấy thế mà năm hai mươi tuổi, cô đã đá thái tử tập đoàn PR có giá bạc tỷ để nhận phí chia tay năm trăm ngàn tệ từ mẹ anh.
Năm trăm ngàn tệ.
Vậy mới nói có nhiều chuyện mà Hoắc tiên sinh không biết lắm. Anh không biết lúc đó Hoắc phu nhân vì năm trăm ngàn mà đá bay anh, cũng không biết mẹ ruột của mình vì anh mà chịu bỏ ra năm trăm ngàn.