Tai Tiếng

Chương 18




Edit: Sa

Mấy ngày sau đó, Hạ Thanh Thời lại bận tối mắt tối mũi.

Về phần Tiếu Tiêu, mặc dù Hạ Thanh Thời chấm được thần thái của cô nàng nhưng ở phương diện diễn xuất, kinh nghiệm của cô nàng là con số không tròn trĩnh – nếu không kể đến đoạn phim dài nửa tiếng được phát trên mạng mà cô nàng tham gia cách đây hai năm. Vì thế, đối với Tiếu Tiêu, muốn trở thành “Thư nữ lang” mà chỉ dựa vào “bí kíp” của Hoắc Tòng Hi thì còn lâu mới đủ.

Hạ Thanh Thời mời giáo viên diễn xuất tốt nhất về dạy cho cô nàng, mục đích là để trong một thời gian ngắn, cô nàng có thể bắt chước được người khác.

Đáng mừng là Tiếu Tiêu vô cùng hợp tác, thậm chí còn tích cực hơn cả giáo viên, không biết hiệu quả ra sao nhưng ít nhất thái độ của cô nàng đã vượt qua bài kiểm tra của cô.

Ngoài chuyện đó ra, Hạ Thanh Thời còn có chuyện đáng quan tâm hơn.

Không biết cô nàng Tiếu Tiêu này là do hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn không nghĩ mình sẽ trở thành diễn viên hay vì tính cách mà trên mạng có rất nhiều tin xấu về cô nàng.

Vừa tìm tên “Tiếu Vân Ngạo” trên mạng,kết quả tìm kiếm lập tức nhảy ra mấy tiêu đề khiến người ta phải nhức mắt.

Trước mặt các đồng nghiệp, cái mặt mo của Hạ Thanh Thời mất sạch. Cái quái gì thế này?

Cecilia của bộ phận truyền thông nén cười muốn nội thương, đợi đến khi cười xong, cô nàng an ủi Hạ Thanh Thời: “Không sao đâu, bọn em sẽ cố gắng xóa hết mấy tin tức này. Nhưng mà chị phải dặn cô ấy là đừng nói lung tung.”

Quay về phòng làm việc, Hạ Thanh Thời đăng nhập vô tài khoản weibo của Tiếu Tiêu, vào ngày ký hợp đồng, cô nàng đã khai báo mật mã.

Vì không đăng hình nên lượt theo dõi weibo của Tiếu Tiêu rất thấp, chỉ khoảng hơn một trăm người, thỉnh thoảng cô nàng còn nói xấu đồng nghiệp nên bị chửi thê thảm.

Hạ Thanh Thời lướt một lượt weibo của Tiếu Tiêu, cũng may cô nàng không ngớ ngẩn đến mức để lộ quá nhiều chuyện cá nhân, vì vậy, Hạ Thanh Thời không quá do dự mà xóa hết bài trên weibo của cô nàng, sau đó đăng hơn mười bài, cuối cùng là đi đăng ký tài khoản.

Chờ thêm một lúc lâu, tài khoản của Tiếu Tiêu đã được thêm xác minh chính chủ.

Cuối cùng Hạ Thanh Thời cũng hoàn toàn yên tâm, sau khi sắp xếp trợ lý cho Tiếu Tiêu và đưa tài khoản weibo cho cô bé, cô dặn cô bé phải giữ kín mật khẩu, Tiếu Tiêu muốn đăng cái gì cũng phải chờ cô xét duyệt.

Giải quyết xong đống chuyện gây phiền lòng đó, Hạ Thanh Thời quyết định về nhà họ Hạ.

Trưa thứ bảy, chỉ cách lần về nhà gần đây nhất chưa tới nửa tháng mà trong nhà đã xảy ra chuyện lớn, mà đứng mũi chịu sào là hôn sự của Hạ Hiểu Đường và Dịch Tiêu.

Đúng vậy, là hôn sự.

Thẩm Lộ Dao không ưng Dịch Tiêu là một chuyện, còn ông Hạ cảm thấy Dịch Tiêu là đứa con rể tốt lại là chuyện khác.

Ông mời bố mẹ của Dịch Tiêu về nhà để thương lượng hôn sự của hai đứa trẻ, không ngờ Thẩm Lộ Dao trước nay luôn ân cần dịu dàng, uyển chuyển khôn khéo lại thẳng thừng chê bai Dịch Tiêu ngay trước mặt ông bà Dịch ở trên bàn cơm.

Đến lúc này, cuối cùng Dịch Tiêu mới hiểu vì sao “mẹ vợ” lại đối xử thất thường với mình.

Vốn dĩ bà ta chưa bao giờ muốn gả Hạ Hiểu Đường cho anh. Nhưng mẹ vợ là một chuyện, còn tình yêu của anh dành cho bạn gái là chuyện khác. Dịch Tiêu cố gắng sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện trước mặt bố mẹ mình, mục đích là để họ không có thành kiến với Hạ Hiểu Đường. Nhưng Dịch Tiêu không lường đươc là trước mặt phụ huynh hai nhà, Hạ Hiểu Đường lại từ chối lời cầu hôn của anh.

Thế là xung đột nổ ra, đầu tiên là ông bà Dịch không chịu đựng nổi sự nhục nhã này, nói rằng cho dù có chết cũng không đồng ý Hạ Hiểu Đường làm dâu nhà họ Dịch. Sau đó, Thẩm Lộ Dao cũng lần đầu tiên cãi nhau với ông Hạ.

Có lẽ vì đè nén quá lâu, bà ta chỉ vào mũi ông Hạ, mắng: “Tại sao con gái của Châu Gia Doanh lại được gả vào nhà họ Hoắc mà con gái tôi phải gả cho mặt hàng này? Từ trước đến nay ông luôn thiên vị, hơn hai mươi năm qua tôi không thèm so đo với ông, nhưng bây giờ là chuyện chung thân đại sự của Hiểu Đường, tôi sẽ không bao giờ gả nó cho cái loại đó.”

Những chuyện này là do chị Lệ kể cho Hạ Thanh Thời.

Khách quan mà nói thì Hạ Thanh Thời cảm thấy Dịch Tiêu là đối tượng rất tốt để kết hôn.

Nhà họ Dịch là gia đình danh giá ở Bắc Kinh, bản thân Dịch Tiêu cũng tốt nghiệp loại giỏi trường đại học Yale, mặc dù không thể kế thừa gia nghiệp nhưng đủ để xứng với Hạ Hiểu Đường chứ không hề làm cô ta xấu mặt.

Tất cả đều do Thẩm Lộ Dao quá tham lam.

Hạ Thanh Thời không quan tâm tới mấy chuyện đó, điều duy nhất cô quan tâm là Hạ Hiểu Đường có bản lĩnh trói chặt Dịch Tiêu mãi mãi hay anh ta sẽ thuộc về cô nàng Diệp Chân Chân mù quáng trong tình yêu.

Yến Thời kéo ống tay áo cô, lo lắng: “Thanh Thanh, em đừng đi máy bay được không?”

Hạ Thanh Thời sực tỉnh, cô nhìn anh mình, cười tít mắt: “Đi máy bay thì làm sao? Lần nào em đi máy bay cũng mua quà về cho anh mà.”

Mặt Yến Thời đỏ bừng, mắt ngập nước, giọng cũng trở nên nghẹn ngào: “Đừng đi mà, anh cũng không cần quà nữa.”

Hạ Thanh Thời xoa đầu anh, cười nói: “Ngốc quá.”

Có lẽ việc ngã cây năm sáu tuổi là ký ức đáng sợ nhất của Yến Thời nên anh rất sợ độ cao.

Lúc tốt nghiệp đại học, cô muốn đón anh tới tham dự lễ tốt nghiệp nhưng anh rất sợ, dù đã tới sân bay nhưng không chịu vào cửa kiểm tra an ninh mà khóc thảm thiết, cuối cùng người trong nhà đành dẫn anh về.

Vừa nãy Hạ Thanh Thời nói sẽ không về nhà trong nửa tháng tới nên Yến Thời biết em gái mình lại ngồi máy bay đi xa.

Thấy anh buồn so, Hạ Thanh Thời xoa đầu rồi lại vuốt mặt anh, giọng nói vô cùng dịu dàng: “Em về nhanh thôi, đến lúc đó hai anh em mình và cả Đình Đình sẽ đi chơi cùng nhau, được không?”

Nhắc đến Đình Đình, sự chú ý của Yến Thời lập tức bị dời đi, anh đứng dậy đi tới cửa sổ, cẩn thận bê chậu hoa lan lên, lẩm bẩm: “Chừng nào Đình Đình mới tới đón hoa về?”

Hạ Thanh Thời sửng sốt, đi qua chỗ chậu hoa lan, sực nhớ ra lúc trước, khi hai người đi thăm bà ngoại, Hoắc Đình Dịch đã xin bà ngoại một chậu hoa lan. Thì ra anh xin cho Yến Thời.

Hạ Thanh Thời ngắm chậu lan, hỏi: “Anh không muốn chăm sóc nó giúp Đình Đình sao?”

“Không phải!” Yến Thời vội vàng phủ nhận, sau đó buồn bã cúi thấp đầu xuống, “Anh sợ nó chết… Nó là hoa của Đình Đình.”

“Không đâu.” Hạ Thanh Thời cười, giơ tay xoa đầu anh, “Anh chăm sóc nó tốt hơn Đình Đình mà, nếu trả lại cho anh ấy, hoa sẽ gặp tai ương đó.”

Để chăm sóc chậu hoa lan này, mỗi ngày phải tưới nước cho nó, phải cho nó phơi nắng đã khiến Yến Thời có cảm giác mình đang gánh trách nhiệm to lớn, có cảm giác rằng mình là người quan trọng.

Hoắc tiên sinh… Nghĩ đến anh, khóe môi Hạ Thanh Thời bất giác nhướn lên. Hoắc tiên sinh của cô tốt quá.

***

Hơn hai giờ, cô dỗ Yến Thời ngủ trưa rồi về phòng mình.

Căn phòng này được cô trang trí lại hồi cấp ba, sau khi lên đại học, cô rất ít khi về nhà, càng ít ngủ qua đêm nhưng tuần nào cũng có người quét dọn nên phòng rất sạch sẽ.

Hạ Thanh Thời nằm trên giường, cả người biếng nhác. Không có chuyện gì làm, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hoắc Đình Dịch.

Điện thoại vừa đổ một tiếng chuông liền được bắt máy, anh nói “Chờ chút”, sau đó vang lên tiếng bước chân, có lẽ là tìm chỗ yên tĩnh, “Alo.”

Hạ Thanh Thời tìm anh cũng chẳng có chuyện gì quan trọng, hằng ngày họ đều gọi điện cho nhau vào buổi tối, bây giờ là ban ngày mà cô lại gọi cho anh. Hạ Thanh Thời không thể thừa nhận là mình nhớ anh nên bắt đầu nói linh tinh.

Cô liên tục càm ràm, từ chuyện của Dịch Tiêu và Hạ Hiểu Đường cho đến Diệp Chân Chân, sau đó lại nói về cô diễn viên Tiếu Tiêu mới ký hợp đồng… Hoắc Đình Dịch kiên nhẫn nghe cô nói, chờ cô nói xong, anh mới hỏi: “Không vui hả?”

Hạ Thanh Thời trả lời không chút do dự: “Không có.”

Thật ra cũng không phải là không vui, cô thở dài, “Anh nói đúng, lẽ ra em nên đón Yến Thời ra ở riêng sớm.”

Cô lật người, nhìn chùm đèn trên trần nhà, lẩm bẩm: “Khi nào về anh khuyên Yến Thời giúp em nhé, bảo anh ấy ở cùng chúng ta.”

Bảo anh ấy ở cùng chúng ta, đừng chờ mẹ nữa.

Hoắc tiên sinh luôn có biện pháp giải quyết vấn đề, chắc chắn Yến Thời sẽ nghe lời anh.

Hoắc Đình Dịch đồng ý, sau đó trêu cô: “Vậy Hoắc phu nhân định dùng cái gì…”

Cửa phòng bị đập ầm ầm, càng lúc càng to.

Hạ Thanh Thời nói vào điện thoại: “Tối em sẽ gọi lại cho anh.”

Nói xong cô cúp điện thoại, đứng dậy đi ra mở cửa.

Cửa mở, người đập cửa ngoài Hạ Hiểu Đường thì còn ai nữa?

Mắt cô ta đỏ hoe, nấc nghẹn, ngực phập phồng, ném điện thoại vào người cô, giọng run rẩy: “Cô là thứ đê tiện đúng không? Dịch Tiêu là bạn trai tôi, thế mà cô và Diệp Chân Chân suốt ngày dòm ngó anh ấy, có thấy tởm không? Tôi và anh ấy mới giận nhau mà cô ta đã lập tức thừa nước đục thả câu, có biết xấu hổ không? Không có đàn ông là sẽ chết hả?”

Hạ Thanh Thời không nói gì mà cúi người nhặt cái điện thoại ở dưới đất lên.

Năm phút trước, Diệp Chân Chân đăng weibo: Rất lâu rất lâu trước đây, có người đã yêu anh từ đó.

Kèm theo bài viết là hai bàn tay của nam và nữ đan vào nhau, trên tay cô gái còn có chiếc nhẫn kim cương lấp lánh.

Dịch Tiêu đã cầu hôn cô ấy.

Cùng lúc đó, điện thoại của Hạ Thanh Thời reo chuông, ông chủ gọi đến.

Tổng giám đốc chất vấn cô: “Diệp Chân Chân uống nhầm thuốc? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô làm quản lý kiểu đó hả?”

Không báo trước cho công ty mà tự ý công khai tình cảm là điều tối kỵ trong làng giải trí.

Lòng Hạ Thanh Thời chùng xuống, tuy cô và Diệp Chân Chân đã chấm dứt quan hệ hợp tác nhưng trên danh nghĩa, cô ấy vẫn là nghệ sĩ do cô quản lý, bây giờ xảy ra chuyện này, cô khó lòng mà thoát khỏi liên quan.

Hơn nữa khi Diệp Chân Chân từ bỏ cơ hội thử vai Lệnh Nguyệt vì Dịch Tiêu, lẽ ra cô phải lập tức báo cáo cho cấp trên, nhưng cô vẫn muốn giữ thể diện cuối cùng cho nhau nên mới bảo Diệp Chân Chân tự đi nói với ông chủ. Diệp Chân Chân đúng là tự nói thật, chỉ là không ngờ cô ấy lại dùng cách này để thông báo với công chúng.

Cổ họng Hạ Thanh Thời thít chặt, cô hít sâu một hơi, “Boss ạ, tôi xin lỗi, tôi cũng không rõ tình hình lắm… Bây giờ tôi lập tức liên lạc với Chân Chân, có tin gì sẽ báo cho sếp ngay ạ.”

Cúp điện thoại, Hạ Hiểu Đường vẫn đứng trước cửa phòng, nhìn cô với đôi mắt đỏ hoe, nghiến răng nói: “Hạ Thanh Thời, tôi biết cô thích đóng kịch, nhưng đã đến nước này rồi thì cô có cần phải diễn nữa không? Chẳng phải chính cô khuyến khích Diệp Chân Chân dụ dỗ Dịch Tiêu ư? Trước mặt tôi mà cô còn giả bộ làm gì?”

Xem ra Hạ Hiểu Đường muốn úp hết đống phân lên đầu cô đây mà.

Hạ Thanh Thời không chịu yếu thế, cô cười lạnh lùng mắng lại: “Cô và Dịch Tiêu chia tay nhau rồi mà nhỉ? Nếu đã chia tay thì ai cũng có quyền tự do cưới gả, anh ta muốn cưới ai thì cưới, muốn gả cho ai thì gả. Nếu cô không thích thì ngay bây giờ đi giành lại anh ta từ tay Diệp Chân Chân đi.”

Nước mắt Hạ Hiểu Đường lăn dài, cô ta định nói gì đó thì Thẩm Lộ Dao xuất hiện ở đằng sau, kéo tay cô ta đi, “Hiểu Đường, về phòng của con đi!”

“Tại mẹ cả đấy!” Hạ Hiểu Đường lại nổi giận, cô ta nhìn mẹ mình, nước mắt không ngừng tuôn rơi, nghẹn ngào, “Con không hề muốn chia tay anh ấy, đều tại mẹ châm ngòi ly gián bọn con!”

Hạ Hiểu Đường nghiêng đầu sang chỗ khác, trừng mắt với Hạ Thanh Thời đầy oán hận, “Bây giờ cô hả hê, vui sướng khi nhìn tôi thế này lắm chứ gì!”

Sau khi biết chuyện, Thẩm Lộ Dao cũng thấy khó chịu trong lòng. Trong mắt bà ta, Dịch Tiêu luôn là bánh xe dự phòng của con gái mình, gọi là tới, đuổi là đi. Nhưng không ngờ chỉ mới mấy ngày mà cậu ta đã kết hôn với đứa con gái khác, xem ra cũng chẳng yêu thương gì con gái bà ta.

Thẩm Lộ Dao cực kỳ tức giận, bà ta biết Hạ Thanh Thời cố ý chọc tức hai mẹ con bà ta, nhưng thực sự không nhịn được, bà ta nhìn Hạ Thanh Thời, cười mỉa: “Cái cô Diệp Chân Chân ấy chỉ là diễn viên vô danh, chiếc nhẫn kim cương đó lẽ ra thuộc về Hiểu Đường nhưng con bé đâu chịu, thế mà cái cô diễn viên đó lại xem như bảo vật, tội nghiệp ghê.”

Hạ Thanh Thời lười đối phó với hai mẹ con bà ta, cô lấy xe lái thẳng đến công ty.

Suốt một thời gian dài sau này, cô vô cùng hối hận vì lúc đó đã không đưa Yến Thời theo cùng.

Nhân viên công ty cũng không liên lạc được với Diệp Chân Chân, ngay cả trợ lý của cô ấy là Tiểu Thiên cũng không liên lạc được, ai cũng lo sốt vó, nhưng không biết phải làm gì, chỉ có thể theo dõi sát sao dư luận trên mạng, nếu phát triển theo chiều hướng xấu thì lập tức điều chỉnh, dẫn dắt dư luận.

May mắn là trước tin này, đa phần cư dân mạng đều chúc mừng, tất nhiên đó là vì họ không hề biết bạn trai của Diệp Chân Chân bị bạn gái cũ từ chối lời cầu hôn chỉ mới ba ngày trước.

Hạ Thanh Thời ở công ty canh chừng suốt đêm, cuối cùng cũng đã khống chế được sự việc.

Lịch làm việc vào ngày mai của cô kín mít, mười giờ sáng phải đưa Nhậm Hoài Tây đi gặp nhà sản xuất, buổi chiều có một cuộc họp, chín giờ tối sẽ cùng Tiếu Tiêu ra sân bay đi Los Angeles.

Giải quyết xong chuyện của Diệp Chân Chân đã hơn bảy giờ sáng, Hạ Thanh Thời không kịp về nhà nữa nên đành tắm ở công ty, sau đó vào phòng làm việc ngủ hai tiếng, lúc tỉnh dậy đã chín giờ rưỡi.

Việc đầu tiên cô làm sau khi mở mắt là kiểm tra điện thoại, Tiểu Đại gửi tin nhắn cho cô, nói Nhậm Hoài Tây đã đến công ty, đang đợi cô ở phòng họp.

Hạ Thanh Thời vỗ mặt để tỉnh táo. Cô đứng dậy khỏi sofa, một tay cầm áo khoác một tay cầm túi xách đi ra ngoài.

Nhậm Hoài Tây ngồi trong phòng họp, Hạ Thanh Thời quay đầu hỏi Tiểu Đại: “Chuẩn bị xe chưa? Chúng ta đi ngay bây giờ.”

Tiểu Đại vội vàng lấy điện thoại ra định gọi cho tài xế nhưng bị Nhậm Hoài Tây ngăn lại.

Vốn dĩ anh ta đang rất uể oải, nhưng lúc này lại ngẩng đầu lên, mặc dù nói với Tiểu Đại nhưng mắt luôn nhìn Hạ Thanh Thời, “Không cần tài xế đâu, hôm nay tôi tự lái xe.”

Tiểu Đại phản đối: “Anh không thể tự lái xe được!”

Nhậm Hoài Tây nhíu mày, định nói tiếp thì Hạ Thanh Thời đột nhiên mở lòng từ bi: “Được rồi, cậu ta muốn lái thì để cậu ta lái.”

Dù sao cô cũng không cản nổi Nhậm Hoài Tây, bây giờ có cô thì để cho anh ta lái cho đỡ ghiền đi, kẻo anh ta lén lút lái xe thì khổ.

Hạ Thanh Thời tưởng Nhậm Hoài Tây đi chiếc LaFerrari(1) mà anh ta mới mua nên mới đòi tự lái, nhưng khi xuống bãi đậu xe thì mới biết anh ta lái chiếc Volvo của công ty.

(1) LaFerrari: dòng siêu xe của hãng xe nổi tiếng Ferrari.

Cô không hỏi gì mà lên xe, đợi đến khi xe chạy ra khỏi bãi đậu xe, Nhậm Hoài Tây cho xe hòa vào dòng xe cộ, cô mới nhắc: “Không biết đường mà cứ đòi lái. Ở phía đông, lên giao lộ phía trước thì quay đầu xe đi.”

“Không nhầm đường.” Nhậm Hoài Tây không thèm đoái hoài tới cô, “Nghe nói tối qua cô không về nhà, tôi đưa cô về.”

“Đừng làm loạn.” Hạ Thanh Thời nhíu mày, “Chúng ta hẹn với khách lúc mười giờ đó.”

Sợ Nhậm Hoài Tây lại xù lông, cô nhỏ nhẹ: “Tôi vừa ngủ bù mấy tiếng ở văn phòng rồi, không sao đâu.”

Nhậm Hoài Tây quay đầu nhìn cô, nói: “Tôi đã gọi điện cho họ để đổi giờ hẹn rồi, lúc đó cô đang ngủ.”

“…” Hạ Thanh Thời sửng sốt, sau đó giận muốn ngất đi được.

Thấy cô không nói gì, Nhậm Hoài Tây hơi bất an, anh ta quay đầu lại, nhưng vẫn dè dặt liếc nhìn cô.

Hạ Thanh Thời kiềm nén cơn giận: “Lái xe thì nhìn đường đi, nhìn tôi làm gì?”

Nhậm Hoài Tây nhanh chóng nhìn thẳng đường, đáp nhỏ, trong giọng nói không giấu nổi sự vui sướng.

Đúng vào lúc này, điện thoại của Hạ Thanh Thời reo chuông. Cô tưởng là bên nhà sản xuất gọi điện khiển trách, nhưng khi lấy điện thoại ra khỏi túi xách thì mới biết là Hạ Hiểu Đường gọi.

Cô bắt máy, bên kia điện thoại truyền đến tiếng của Hạ Hiểu Đường: “Không thấy Yến Thời đâu cả… Anh ấy có đi tìm cô không? Cô có biết anh ấy ở đâu không?”

Hạ Thanh Thời có cảm giác như tim mình muốn rớt ra khỏi lồng ngực, cô nghiến răng, nhấn mạnh từng câu từng chữ chất vấn đối phương: “Yến Thời… Sao lại không thấy anh ấy? Các người đã làm gì anh ấy? Các người đã nói gì với anh ấy?”