Tai Tiếng

Chương 13




Edit: Sa

Sáng hôm sau, Hạ Thanh Thời đến công ty để kiểm tra tiến độ tập luyện của Diệp Chân Chân. Quả nhiên như dự đoán, lúc cô đến phòng tập thể hình, Diệp Chân Chân đang nằm úp sấp trên quả bóng tập yoga như con chó chết, bên cạnh là huấn luyện viên Tony khom người tận lực khuyên bảo cô nàng.

Mặt Diệp Chân Chân như đưa đám, uể oải nói: “Anh nhiệt tình thế làm gì? Anh mắt nhắm mắt mở cho tôi qua tuần này cũng được mà! Đâu phải là không trả tiền cho anh, tại sao cứ ép tôi chết thế này?”

Tony đang định trả lời thì nhìn thấy một bóng người. Anh ta sờ mũi, ho nhẹ một tiếng, nuốt lời sắp nói vào, thay vào đó là lời biện minh: “Cô Diệp, cô có thể không tôn trọng tôi nhưng phải nghề nghiệp của tôi, tôi tới đây để giúp cô giảm năm ký thì chắc chắn không thể thiếu một gam.”

Thấy không thể thương lượng, Diệp Chân Chân hét: “Tony Trần! Anh quả là tay sai của Hạ Thanh Thời!”

Đằng sau Diệp Chân Chân vang lê tiếng giày cao gót lộc cộc, sau đó là tiếng ho nhẹ. Không hiểu sao tiếng ho này quen quen, Diệp Chân Chân hốt hoảng quay đầu lại…

Toi rồi. Diệp Chân Chân trơ mắt nhìn nữ Diêm La đứng phía sau mình, cười lạnh lẽo nói: “Tony thu phí theo số cân của cậu, nếu cậu giảm đủ năm ký thì anh ta mới lấy được tiền.”

Khóa tập của Tony rất tốt, chỉ cần tập một khóa là đã thấy hiệu quả rõ rệt, vì thế anh ta rất nổi tiếng trong giới này. Mấy năm gần đây, các diễn viên nổi tiếng đều muốn anh ta hướng dẫn riêng, nên chi phí mướn anh ta rất cao.

Để thử vai trong phim của Thư Thành, Hạ Thanh Thời gần như đã róc thịt ra, còn chưa kịp báo cáo với ông chủ mà đã chấp nhận trả gấp đôi số tiền để giành được Tony từ chỗ khác.

Nếu Diệp Chân Chân giảm được năm ký, Tony sẽ lấy được số tiền đó, còn nếu cô nàng không giảm được năm ký mà chỉ giảm được bốn ký rưỡi thôi thì Hạ Thanh Thời sẽ không đưa cho anh ta nửa xu.

Nghe được sự thật tàn nhẫn đó, Diệp Chân Chân lại than khóc, cô nàng trượt khỏi quả bóng tập, ngồi xuống sàn nhà, ôm đầu, trông vô cùng đau khổ, “Tớ như bây giờ có lồi có lõm rất đẹp mà! Tớ không muốn giảm cân!”

Hạ Thanh Thời xoa huyện thái dương, thực sự bất lực. Có cần phải kể ra mấy bình luận ác ý trên mạng dành cho diễn viên hơi mũm mĩm một tí không?

Diệp Chân Chân không tính là nữ diễn viên quá nổi tiếng, cùng lắm cô nàng cũng chỉ được xem là ngôi sao hạng B thôi, ấy thế mà cho dù cô nàng chỉ đóng phim thần tượng dài năm, sáu mươi tập vớ va vớ vẩn nhưng cũng có người chi số tiền lớn để mời cô nàng tham gia sự kiện. Nếu không cần cố gắng mà cũng có được cả tiền của tiếng thì việc gì phải tranh vỡ đầu cái danh “Thư nữ lang” với người khác? Huống chi đạo diễn Thư Thành nổi tiếng là khắt khe?

Thôi thôi thôi, từ lâu Hạ Thanh Thời đã hết sức để tức giận với cô nàng Diệp Chân Chân không có chí tiến thủ rồi.

Nhưng nhiệm vụ của quản lý là mở ra con đường tốt nhất cho nghệ sĩ của mình, nghệ sĩ không nghĩ ra thì quản lý phải khơi thông cho họ, nghệ sĩ không nhìn thấy thì quản lý phải giúp họ nhìn rõ. Cô nhìn Diệp Chân Chân, cảnh cáo: “Tớ đã nói rồi, đây là cơ hội ngàn năm có một, nhân vật này có ngoại hình rất thích hợp với cậu, cũng thích hợp với Tống Diệc và Thích Nhã, nhưng cậu có ưu thế hơn hai cô ấy là đã biết sự thật, tại sao lại không lợi dụng cho tốt?”

Gương mặt không chút biểu cảm của Hạ Thanh Thời khi dạy dỗ người khác rất đáng sợ, thảo nào nhân viên trong công ty cứ lén gọi cô là “nữ Diêm La”.

Nữ Diêm La vẫn nói không ngừng, khi nói câu cuối, giọng cô nghe rất hùng hồn: “Nếu cậu muốn đóng mấy vai ngây thơ ngốc nghếch trong phim thần tượng thì đến năm ba mươi cũng chỉ mãi là diễn viên phụ thôi, cậu xem muốn làm sao thì làm!”

Nói xong, cô giẫm mạnh giày cao gót bỏ đi.

Ra khỏi trung tâm tập thể hình, Hạ Thanh Thời không kịp thở mà chạy ngay đến phòng làm việc của Katie.

Katie là tổng quản lý của các quản lý trong công ty, hoạt động lâu trong ngành, khá có máu mặt.

Hạ Thanh Thời không có cửa để đi gặp đạo diễn lớn như Thư Thành, nhưng quan hệ giữa Katie và Thư Thành không phải là bình thường, vì vậy xem như chị ấy cho Hạ Thanh Thời thiếu nợ một lần mà tự mình đứng ra giới thiệu cho cô.

Lúc Hạ Thanh Thời đến, Katie vừa ra khỏi phòng họp, nhìn thấy cô, chị vỗ vai cô, “Vào phòng làm việc của chị rồi nói.”

Katie mệt mỏi ngồi xuống ghế, xoay bả vai nhức mỏi, tiếng khớp xương vang lên rôm rốp.

Giọng chị mệt mỏi: “Đúng là Thư Thành đang chọn lại nữ chính phim Lệnh nguyệt, ông ấy gặp rất nhiều người mới nhưng đều không hài lòng. Chị nghĩ có lẽ khoảng nửa tháng nữa, ông ấy sẽ bắt đầu công khai thử vai. Để Diệp Chân Chân đi thử vai sớm không hay lắm… Em cũng biết là có một bộ phim của Thư Thành, tất cả diễn viên của đoàn phim đều đã gia nhập, phim cũng quay được một nửa rồi, nhưng kết quả lại xuất hiện nữ diễn viên thích hợp với vai chính, thế là ông ấy đổi nữ chính, cho quay lại từ đầu… Em định để Diệp Chân Chân làm người lót đường hay người thăm dò?”

Hạ Thanh Thời hiểu ý Katie, Thư Thành rất nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc với tác phẩm của mình, tám năm trước ông ấy làm bộ phim Tiêu Diệp, và nhờ chính bộ phim này mà một Hoắc Tòng Hi còn đang lăn lộn ở dòng phim thần tượng nhận được tám giải thưởng Nữ diễn viên xuất sắc nhất, một đêm thành huyền thoại.

Tóm lại, chưa đến giây phút cuối cùng, Thư Thành vẫn sẽ có khả năng đổi diễn viên, dưới góc nhìn của Katie, để Diệp Chân Chân đi thử vai sớm không phải là việc sáng suốt. Nhưng Hạ Thanh Thời có ý kiến của riêng mình, vì vậy Katie không khuyên nhiều nữa mà nói: “Chị đã hẹn với Thư Thành vào lúc hai giờ chiều ngày 21, các em qua đó trước hai ngày, bên đó sẽ có người sắp xếp chỗ ở cho các em.”

“Cảm ơn chị.” Hạ Thanh Thời thật lòng cảm ơn chị ấy, đừng nói là showbiz, cho dù là những ngành nghề bình thường thì việc lãnh đạo tình nguyện tận tâm tận lực giúp đỡ cấp dưới cũng được xếp vào nhóm động vật quý hiếm.

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của hai người đồng thời vang lên tiếng thông báo, hai người nhìn nhau, sau đó cầm điện thoại lên.

Sáng sớm, mọi người mới đi làm thì đã nhận được tin tức chấn động do các bạn phóng viên cần cù tung ra.

“Ảnh hậu Hoắc Tòng Hi hẹn hò cùng nam diễn viên ít tên tuổi!”

Hai người tặc lưỡi lắc đầu, tiêu đề này gây tổn thương quá.

Nam chính trong scandal bằng tuổi với Hoắc Tòng Hi, hai người đều là sinh viên khóa 02 Học viện Điện ảnh. Khác với con đường sự nghiệp bằng phẳng đầy hào quang của Hoắc Tòng Hi, anh ta đã lăn lộn trong showbiz hơn mười năm nhưng chỉ luẩn quẩn với mấy vai siêu phụ, đóng nhiều nhất là kiểu vai người chồng vô dụng khiến vợ bị mẹ chồng ức hiếp.

Trong bức ảnh thì hai người đang đi vào nhà nam diễn viên, hiển nhiên không phải mối quan hệ bình thường.

Phóng viên thực sự đã tung quả bom nặng ký, vì trước đó, không ai từng nghĩ đến việc hai người họ yêu nhau.

Katie nheo mắt nhìn điện thoại, sau đó ném nó lên bàn, cười nói: “Hối Tinh làm.”

Điều này khiến Hạ Thanh Thời bất ngờ.

Katie đã lăn lộn trong giới giải trí mười mấy năm nên biết rõ các phương thức chiêu trò. Hoắc Tòng Hi đang muốn kết thúc hợp đồng với công ty quản lý của mình, nếu cô ấy quyết làm tới cùng thì công ty tung ra một vài scandal để uy hiếp cũng là chuyện thường tình. Vì thế, rất hiếm trường hợp mâu thuẫn gay gắt đến mức cá chết lưới rách. Hơn nữa bên dưới bài viết này, đa số là bình luận chúc mừng, fans của Hoắc Tòng Hi không những không chê đàng trai mà còn tỏ ra rất vui mừng.

Tất nhiên là Hạ Thanh Thời không cảm thấy mọi chuyện lại đơn giản như vậy.

Hối Tinh tung tin đã xảy ra vào nửa năm trước chắc chắn không phải để khán giả chúc phúc cho diễn viên của mình. Hạ Thanh Thời đoán kế tiếp họ sẽ ném thêm một quả bom.

Hạ Thanh Thời luôn theo dõi tin tức này, ngay cả chính cô cũng không hiểu lý do mình lại làm vậy vì dù sao đi nữa, tin này cũng chẳng là gì so với việc Hoắc Tòng Hi giải nghệ.

Mặc dù bộ phim điện ảnh Lệnh Nguyệt phải chọn lại nữ chính đã phần nào chứng minh Hoắc Tòng Hi sẽ giải nghệ nhưng Hạ Thanh Thời vẫn không tin lắm, một Hoắc Tòng Hi dám đóng cảnh cháy nổ mà không cần diễn viên đóng thế, một Hoắc Tòng Hi dám ở ẩn hai năm chỉ để chọn kịch bản phù hợp trong lúc nổi tiếng nhất sẽ không giải nghệ khi đang ở giai đoạn đỉnh cao của sự nghiệp.

Buổi chiều, sau khi bàn chuyện với nhà sản xuất, cô nhận được điện thoại của Hoắc Đình Dịch.

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nam trầm rất êm tai: “Hôm nay có tan làm đúng giờ không?”

Hạ Thanh Thời đang ở bên ngoài, lúc này đã năm giờ rưỡi nên cô không có ý định về lại công ty, liền nói: “Có. Anh thì sao?”

“Em đang ở đâu?” Đi cùng với lời nói của Hoắc Đình Dịch là tiếng lật giấy loạt xoạt, “Anh bảo tài xế đến đón em qua công ty.”

Cô đang ở gần tòa nhà làm việc của tập đoàn PR nên không cần xe tới đón mà tự bắt xe qua đó.

Hoắc Đình Dịch rất bận, anh chỉ mới tiếp nhận toàn bộ gia nghiệp vào nửa năm trước, chẳng những không được chú bác giúp đỡ mà còn có mấy lão già cổ đông chỉ chờ ăn tươi nuốt sống anh, thế nên anh cực kỳ vất vả.

Lúc Hạ Thanh Thời được Rebecca đưa vào phòng, Hoắc tiên sinh đang họp qua video.

Rebecca định đi ra ngoài thì bỗng nhiên Hoắc Đình Dịch lại gọi, “Rebecca.”

Nửa thân người của Rebecca đã ra khỏi cửa buộc phải dừng lại, xoay người, “Anh Hoắc.”

Hoắc Đình Dịch thu tầm mắt về, lại tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, cúi đầu nói, “Khóa cửa lại.”

Rebecca đã đi theo ông Hoắc nhiều năm, bây giờ lại tiếp tục làm việc cho anh Hoắc, cô ấy còn là trợ lý nữ duy nhất trong ba trợ lý của anh, bây giờ… Quan hệ của hai người khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Mọi người đều đang âm thầm phỏng đoán quan hệ giữa sếp và Rebecca thì bỗng nhiên màn hình của sếp… đen thui…

Phó giám đốc Trương đang báo cáo thì nghệt ra, nhất thời cảm thấy rất đắn đo, không biết mình có nên báo cáo tiếp hay không.

Anh ta dừng lại khoảng nửa phút, cho đến khi tiếng của ông chủ lại vang lên lần nữa: “Tiếp tục đi.”

Thì ra vẫn còn họp… Phó giám đốc Trương sực tỉnh, tiếp tục báo cáo.

Hạ Thanh Thời cuộn vào lòng người đàn ông, nhìn camera trên máy tính đã bị che lại thì cười mấy tiếng rồi nhắm mắt một cách biếng nhác. Khi tỉnh dậy, cô phát hiện mình đang nằm trên giường trong phòng nghỉ, vì sợ cô khó chịu nên ai đó đã thay quần áo cho cô bằng cái váy ngủ nhẹ, dưới giường đặt một đôi dép kiểu nữ.

Hạ Thanh Thời vén chăn xuống giường, lúc đi ra ngoài, Hoắc Đình Dịch vẫn còn đang họp qua video.

Nghe tiếng bước chân của cô, anh giảm âm lượng máy tính xuống, hỏi nhỏ: “Đánh thức em hả?”

“Không có.” Hạ Thanh Thời đi tới, dựa cả người vào anh, hai tay ôm sát cổ anh, nói rất nhỏ, “Đói quá nên tỉnh!”

Hoắc tiên sinh bật cười, vừa ôm eo cô vừa nói: “Xong ngay đây.”

Đúng là cuộc họp sắp kết thúc, hơn một phút sau, Hoắc Đình Dịch nói: “Hôm nay đến đây thôi, mọi người vất vả rồi.”

Nói xong lập tức tắt video.

Không còn video nữa, Hoắc phu nhân lập tức hiện nguyên hình, hung dữ nói: “Anh giỏi lắm, gọi em tới đây là để tăng ca cùng anh đúng không?”

Hoắc tiên sinh đánh trống lảng: “Ăn cơm thôi.”

Rebecca đã mua thức ăn và đặt trên cái bàn nhỏ ở gần đó, vẫn còn chưa mở bao bì.

Hoắc phu nhân ngẫm nghĩ: “Hình như Rebecca không thích em cho lắm…”

Hoắc tiên sinh bảo Rebecca xử lý mấy tin đồn của cô, không biết cô nàng xử lý thế nào mà ai cũng tin thật!

Hoắc tiên sinh nhướn mày, “Cô ấy tỏ thái độ với em?”

“Không có.” Sợ người khác gặp nạn chỉ vì một câu nói bâng quơ của mình, Hạ Thanh Thời vội vàng giải thích, “Ngày ngày anh đều cho người ta xem mặt tối của em thì sao mà người ta có ấn tượng tốt với em được?”

“Ừ.” Hoắc tiên sinh ngoan ngoãn hùa theo cô, “Vậy sau này anh sẽ cố để mình liên quan tới chuyện của em.”

Cái con người này! Hạ Thanh Thời tức giận thở hổn hển trừng anh. Trừng xong, cô nhớ tới chuyện chính.

“Em nghe nói nhà anh có quan hệ rất tốt với một nhà họ Dung ở Thượng Hải?”

Hoắc Đình Dịch nhíu mày, “Dung Vũ?”

Hạ Thanh Thời vội vàng gật đầu, “Quan hệ của anh ta và vợ thế nào? Hoắc Tòng Hi là tình nhân của anh ta thật hả? Bây giờ bọn họ đang xảy ra mâu thuẫn?”

Hoắc Đình Dịch thu tầm mắt, không nói gì.

Hạ Thanh Thời sực nhớ ra xưa nay Hoắc tiên sinh không đàm tiếu chuyện của người khác, muốn anh nói thực sự còn khó hơn lên trời.

Nghĩ tới nghĩ lui, Hoắc phu nhân đành tung chiêu cuối cùng. Cô áp sát vào người anh, môi son hé mở, hơi thở tựa lan: “Nếu anh nói cho em biết, em sẽ giúp anh…”

Môi cô càng lúc càng kề sát tai người anh, sau đó mấy chữ cuối biến mất giữa môi hai người…