Tái Thế Làm Phi

Chương 2




Lúc Mạnh Uyển tỉnh lại lần nữa đã thấy bản thân đang ngủ ở khuê phòng của chính nàng thời thiếu nữ.

Mạnh Uyển ngạc nhiên phát hiện, người vốn dĩ đã phải mang theo tất cả mọi oán niệm rồi biến mất như nàng lại được trở về khoảng thời gian trước khi xuất giá.

Đã sống qua một đời, nhân sinh của nàng đúc kết ra được tám chữ: “Sống mà hồ đồ sẽ chết vì uất ức”.

Dù là cùng phu quân cử án tề mi (1), hay là cùng mẹ chồng vạch lá tìm sâu, trên mặt đều là tâm ý tương thông, sau lưng đấu trí.

(1) Cử án tề mi (举案齐眉):  Đời Đông Hán, bà “Mạnh Quang” dọn cơm cho chồng dâng lên ngang mày, tỏ lòng kính trọng. Chỉ sự vợ chồng kính trọng nhau (đối đãi như khách quý)

Như vậy thật sự rất khó coi.

Mạnh Uyển là con gái dòng chính của đương kim Thừa Tướng, kinh tài diễm tuyệt thiên hạ đều biết, vốn định gả cho Tam điện hạ Triệu Sâm, mỹ nam quyền lực nhất thiên hạ.

Đây cũng được coi như một giai thoại. Nào biết, vung tay một cái, nàng đã tay không tấc lụa mà bỏ trốn cùng môn khách của phủ Thừa Tướng.

Thế nhưng Tam điện hạ lại vô cùng rộng lượng không chấp với bọn họ. Chẳng những không truy cứu việc Mạnh Uyển từ hôn, ngược lại còn khuyên Thừa Tướng nén bi thương để chuyện thuận theo tự nhiên, nhanh chóng tha thứ cho Mạnh Uyển, nếu không đến lúc nàng sinh em bé, ông có muốn làm tổ phụ thì cũng đã quá muộn rồi.

Lại nói đến Mạnh Uyển và Triệu Sâm, thật ra bọn họ cũng không thân mật lắm. Tuy rằng hai người đã sớm có hôn ước, nhưng số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay và hầu hết những lần Mạnh Uyển nhìn thấy Triệu Sâm đều là lúc hắn dùng bộ mặt nghiêm túc nặng nề trách móc thuộc hạ và phụ thân nàng.

Hắn là loại người có thể đối xử với mọi người bình đẳng như nhau. Cũng chính vì hắn công chính liêm minh và có thủ đoạn mạnh mẽ mà được Hoàng Đế yêu thích vô cùng, chỉ hận không thể nhượng ngôi lại cho hắn ngay tuổi trung niên. Nhưng Tam điện hạ lại là người hiếu thuận một cách cố chấp, trừ phi hoàng đế thật sự già rồi, nếu không dù thế nào, hắn cũng không chịu sớm tiếp nhận ngôi vị hoàng đế, lại càng không hứng thú với vị trí Thái Tử.

Mạnh Uyển thật sự không thể nhìn thấu nam nhân này, cũng đã biết mình không thể tuyệt đối khống chế được hắn, cho nên nàng không muốn nói chuyện cưới hỏi với hắn, mãi cho đến khi nàng gặp Tô Ký Trần.

Tô Ký Trần đối xử với nàng rất tốt, tuấn tú lại có tài văn chương nổi bật. Hắn chính là điển hình cho tuổi trẻ tài cao, chỉ có điều không có chí, không có đường làm quan.

Thừa Tướng đại nhân tiếc nhân tài, giữ Tô Ký Trần lại như môn khách, không biết là đã dẫn sói vào nhà, quấy rầy cả nửa cuộc đời thanh tịnh của chính mình.

Mạnh Uyển và Tô Ký Trần sau khi bỏ trốn cũng đã chịu nhiều đau khổ, sau khi hai người chính thức ở bên nhau mới phát hiện ra môn đăng hộ đối thật sự rất quan trọng. Mẫu thân Tô Ký Trần đã vụng trộm bán sạch tất cả trang sức Mạnh Uyển mang từ nhà, còn giữ hết tiền, đến con trai của bà cũng giam giữ đến không ra hình người.

Về sau, Mạnh Uyển hai năm trôi qua vẫn không có con, bà bắt Tô Ký Trần cưới thêm thiếp, tiểu thiếp kia cũng là hồ ly tinh, không bao lâu đã mang thai, còn chia rẽ quan hệ của Mạnh Uyển và Tô Ký Trần.

Mạnh Uyển ỷ vào thân phận mình, không so đo với nàng ta. Nàng chẳng ngờ rằng đi nhầm một bước khiến nửa đời sau của nàng thê thảm vô cùng.

Mạnh Uyển bị tiểu thiếp kia hãm hại, chỉ trích nàng mưu toan hại chết đứa bé. Nàng tức giận cãi nhau với Tô Ký Trần một trận rồi bị hắn đuổi khỏi nhà.

Dường như hắn không ngờ, hắn đã từng hứa hẹn —— “Một đời một kiếp một đôi người.” với nàng, nhưng cuối cùng có nam nhân nào làm được?

Sau khi rời khỏi Tô Ký Trần, Mạnh Uyển chưa từng trở lại phủ Thừa Tướng. Nàng biết nếu nàng trở về, phụ thân nhất định sẽ không bỏ mặc nàng, nhưng nàng không còn mặt mũi để gặp phụ thân nữa.

Lúc chết, nàng đã rất hối hận, hối hận bản thân tùy hứng tự cho là mình thông minh. Nếu như Mạnh Uyển chịu gả cho Triệu Sâm, nàng cũng không liên tục mắc sai lầm, để rồi phải rơi vào kết cục bi thảm như vậy.

Nhưng dù có hối hận hay oán trách thì việc cũng đã xảy ra, làm sao thay đổi được nữa, nàng chỉ có thể ôm hận mà đi, không thể tiếp tục số mệnh ở kiếp này.

Nàng đâu biết, khi mở mắt ra lần nữa, tất cả như một giấc mộng Hoàng Lương (2), nàng sẽ được làm lại lần nữa?

(2) Mộng Hoàng Lương (黄粱一梦) Ngày xưa có Lư Sinh đi thi không đỗ, vào hàng cơm nghỉ chân. Có một lão già cho mượn một cái gối nằm. Lư Sinh ngủ và chiêm bao thấy đỗ tiến sĩ, làm quan to, vinh hiển hơn 20 năm, gia đình hưng vượng, con cháu đầy đàn. Khi tỉnh lại mới biết ấy chỉ là một giấc mộng. Nồi kê nhà hàng còn chưa chín. Ở đây tác giả muốn nói đời trước của Mạnh Uyển chỉ như một giấc mộng ngắn ngủi

Năm Mạnh Uyển gặp Triệu Sâm, nàng mới tám tuổi.

Nàng vẫn còn nhớ rõ, lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Sâm là ở đình thủy tạ Điêu Lan Ngọc Thế, trong ngày xuân có chút gió lạnh nàng mặc một chiếc váy phong phanh chạy trốn, bước chân linh hoạt lạ thường, váy xanh nhạt như tranh vẽ xuyên thẳng qua hành lang, cùng với gió nhẹ thổi bay mầm liễu xanh mới chớm, nhìn từ xa như tiên cảnh Dao Trì khiến người ta không thể rời mắt.

Chỉ là, nha hoàn đuổi theo sau lưng nàng làm cảnh sắc mất đi vài phần duyên dáng, bọn họ xách váy đuổi theo Mạnh Uyển đến nỗi mặt đỏ tới tận mang tai, đôi mắt không dám rời khỏi cô bé chạy phía trước. Nếu tiểu thư không may xảy ra chuyện, sợ rằng các nàng cũng không giữ nổi cái đầu.

Phải biết rằng, cô bé này chính là hòn ngọc quý trên tay Thừa Tướng, phu nhân của Mạnh thừa tướng qua đời chỉ để lại một đứa con gái, ông hận không thể đem bảo bối này giấu trong tim, ai cũng không cho nhìn.

Không ngừng chạy lại làm cho tiểu Mạnh Uyển toàn thân tràn đầy mồ hôi, nàng quay đầu lại nhìn những động tác buồn cười của bọn nha hoàn, tiếng cười khanh khách êm tai tựa chuông bạc.

Thế nhưng nàng quá đắc ý, vừa mới chê cười người khác, bản thân lại không may gặp báo ứng, sơ ý bước hụt, thẳng tắp từ trên cầu ngã xuống.

“AAAA..! Tiểu thư!!”

Bọn nha hoàn hoảng sợ xông lên phía trước, không biết rằng càng sốt ruột lại càng xảy ra nhiều vấn đề, cuối cùng không người nào có thể giữ chặt nàng, ngược lại còn ngã thành một đống, thất bại toàn bộ.

Mạnh Uyển sợ hãi, thân thể non nớt của nàng dường như không có sức nặng, chỉ cần gió lớn một chút liền có thể bay lên, cơ thể mất thăng bằng cùng tiếng hét của nha hoàn làm cho nàng có chút ngỡ ngàng, thầm nghĩ lần này nghịch ngợm lại gặp chuyện không may, có lẽ về sau không thể chơi nữa, thật là đáng đời.

Ngay khi Mạnh Uyển sắp rời xuống hồ, trên mặt hồ bỗng nhiên gợn sóng, mặt trời sáng lạn chiếu xuống, một thiếu niên tóc đen, đầu đội kim quan đang Lăng Ba đạp nước mà đến, ôm chặt Mạnh Uyển vào trong ngực, an toàn mang nàng trở lại mặt đất.

Mạnh Uyển sững sờ ngẩng đầu lên, nam tử cứu nàng cũng cùng lúc cúi đầu xuống, hai người bốn mắt nhìn nhau, dung mạo hắn trong trẻo tái nhợt ngược sáng, vài tia tóc rối bời xẹt qua khuôn mặt của hắn, lại có khí chất vương giả trời sinh, vô cùng tao nhã, khiến nàng không thể quên.

“Cái lan can này thật nguy hiểm, hôm nào phải bảo thừa tướng làm một cái tốt hơn, nếu con gái hắn không may ngã xuống thì sao?”

Thiếu niên để Mạnh Uyển đang ngẩn người theo dõi hắn xuống đất, giọng nói biếng nhác, trầm thấp dễ nghe như tơ lụa, khóe miệng hơi nhếch hiện ra dáng cười nhìn vô tình lại như cực kỳ đa tình.

Mạnh Uyển ngửa đầu nhìn hắn, hắn rất cao, chỉ chừng mười chín, hai mươi tuổi, kim quan buộc chặt khiến mái tóc dài càng trở nên đen mượt như thác nước, gấm Vân văn tuyết trắng làm nổi bật dáng người thon dài cao ngất, càng làm hắn trở nên tuấn mỹ. Làn da trắng muốt như ngọc, đôi mắt đen như mực, trên người còn mang theo hương hoa nhài nhàn nhạt, nàng hít một hơi liền cảm thấy vô cùng an tâm, hắn….

Môi hắn mỏng mà gọn, cùng hợp lại có thể thấy hàm răng trắng muốt chỉnh tề.

Hắn cười hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

Hắn sủng nịch đưa tay lên xoa đầu thiếu nữ, Mạnh Uyển không vui nhăn mày lại, cầm tay hắn cong miệng lên.

“Đừng xoa đầu ta, ta không còn là trẻ con nữa.”

Thiếu niên lơ đãng cười, từ trong tay áo lấy ra một cuốn tranh gỗ, đưa cho nàng xong liền chắp tay cáo từ, gió thanh mát thổi qua, lúc hắn quay người, ngọc bội màu trắng vắt bên hông anh dũng xuất trần, như hạc giữa trời mây.

Mạnh Uyển vội vàng mở tranh gỗ ra, đó là hình ảnh nàng chạy xuyên qua hành lang đình thuỷ tạ rất sống động được họa lại trên giấy, nàng ngẩn người một lúc, tò mò hỏi nha hoàn bên người: “Đó là ai vậy? Hình như ta chưa thấy hắn trong phủ lần nào?”

Nha hoàn híp mắt nhìn về phía hắn, đảo mắt đã không thấy bóng dáng, cung kính nói: “Người tiểu thư nói… nếu nô tì không nhìn lầm… hẳn là con thứ ba của đương kim thánh thượng, Tam điện hạ Triệu Sâm.”

Triệu Sâm.

Mạnh Uyển nắm cuộn tranh gỗ, đôi mắt như thu thủy khẽ nhắm lại, lúc ấy nàng không biết rằng, sau này nàng sẽ cùng hắn dây dưa với nhau.

Thời gian như đưa thoi, chớp mắt Mạnh Uyển đã mười hai tuổi, bóng dáng xinh đẹp nói mình không phải trẻ con năm đó đã trở thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều. Chỉ ba năm nữa, qua lễ cập kê là nàng có thể lập gia đình.

Mạnh thừa tướng đã sớm vì con gái cưng mà xem xét rất nhiều vương hầu ưu tú, rồi ông lại có cảm giác, người nào cũng không xứng với nữ nhi của mình, vì vậy liền gác hết lại.

Hôm nay, Mạnh Uyển ăn mặc cực kì xinh đẹp, như vừa từ trong tranh bước ra, đoan trang khép hai tay lại, ngồi cạnh Mạnh thừa tướng, những người xung quanh ném ánh mắt hứng thú mập mờ về phía nàng nhưng đều bị nàng vô tình ném hết về, trực tiếp làm cho những người nhìn lén nàng ngẩn ra.

“Uyển nhi.” Mạnh thừa tướng không đồng ý gọi nàng một tiếng, Mạnh Uyển lúc này mới không tình nguyện cúi thấp đầu xuống, ngẩn người nhìn chằm chằm tay của mình.

Hôm nay là ngày hoàng tử thứ ba mà Hoàng Thượng sủng ái nhất, Triệu Sâm, chiến thắng trở về, Hoàng Thượng vì nhi tử cố ý sắp xếp tiệc rượu tẩy trần mời khách từ phương xa đến uống rượu, văn võ bá quan đương nhiên không thể bỏ lỡ, phải đến chúc mừng.

Mạnh Uyển chán chường quét mắt nhìn chung quanh, tiệc rượu cũng bắt đầu được một lúc, Hoàng Thượng và mọi người đã đến, vị Tam điện hạ này sao vẫn chưa thấy mặt?

Sau một năm nhận ân cứu mạng của Triệu Sâm, Mạnh Uyển gần như không gặp lại hắn. Triệu Sâm bận rộn hơn so với phụ hoàng của mình, việc triều chính và học hành luôn bận bịu, cho dù có đến phủ Thừa Tướng, cũng ở thư phòng nghị sự với phụ thân, nàng vội vàng đuổi theo cũng chỉ nhìn thấy bóng lưng hắn rời đi.

Mạnh Uyện tuyệt nhiên không kể về mối tình đầu của mình cho bất kì ai, nàng cảm thấy rất mất mặt, hơn nữa rất ngượng, dù sao Triệu Sâm lớn hơn nàng mười tuổi, hiện tại nàng mới mười hai, nhưng hắn đã hai mươi hai tuổi rồi.

Qua ba tuần rượu, Triệu Sâm mới khoan thai bước đến, dưới ánh trăng, tóc đen, áo đen, đôi mắt trong vắt, tuấn tú như quỳnh lâm ngọc thụ.

“Vì vừa quay lại kinh, thay chiến bào rồi mới đến dự tiệc cho nên có chút chậm trễ, mọi người cũng không nên trách Tam điện hạ.”

Đi theo Triệu Sâm còn có chủ soái, hắn không tiếc lời ca ngợi Triệu Sâm, Triệu Sâm không từ chối, nhàn nhạt gật đầu tiếp nhận, không nhiều lời, ngồi xuống hành lễ, mời rượu với Hoàng Thượng, sau đó liền trầm mặc không nói chuyện.

Đôi mắt Mạnh Uyển không gợn sóng như tất cả nữ nhi quan lại, Triệu Sâm như lơ đãng ngẩng đầu lên chống lại tầm mắt của nàng. Cái nhìn ấy khoa trương, chói mắt, trên mặt hắn lại không thể hiện ra chút cảm xúc nào, nhưng con ngươi đen nhánh của hắn chắc chắn đang lóe sáng.

Trong đêm tối, ánh trăng lập lòe, hai người xa xa đối mặt, đôi mắt lấp lánh sáng lên.

Mạnh Uyển đỏ mặt, lập tức quay đầu nhìn về phía khác, phút chốc lại không nhịn được nhìn lại, nhưng Triệu Sâm đã thu hồi ánh mắt, chuyên chú lắng nghe đồng liêu ở bên cạnh đang nói gì đó, ánh đèn cung đình sặc sỡ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn của hắn, hắn không nhìn bất kì kẻ nào, cả buổi chỉ đáp lại ánh mắt nàng một cái.

Chẳng biết tại sao, chuyện này lại làm Mạnh Uyển không nhịn được mà vui vẻ. Mà nàng vui vẻ, rất nhiều người nhìn thấy, trong đó có cả Hoàng Thượng mặt đầy vẻ chế nhạo.

Hoàng Thượng vốn muốn trêu ghẹo Mạnh thừa tướng vì chọn con rể như chọn trạng nguyên. Ông liền hỏi Mạnh Uyển: “Uyển Uyển sao nhìn chằm chằm vào Tam điện hạ của trẫm thế? Chẳng lẽ Uyển Uyển mắt cao hơn đầu của chúng ta lại chọn trúng Sâm nhi của trẫm?”

Mạnh thừa tướng vê râu cười cười, yêu thương nuông chiều nhìn con gái bảo bối của mình, ông nghĩ rằng Mạnh Uyển sẽ thẹn thùng, nhưng nàng rõ ràng rất tỉnh táo, nàng thậm chí còn dõng dạc nói: “Nếu thần nữ nhìn trúng, Hoàng Thượng sẽ mang Tam điện hạ hứa gả cho thần nữ làm phu quân sao?”

Hoàng Thượng khẽ giật mình, có chút hăng hái nói: “Chuyện đó đương nhiên là được, nhưng lời nói của Uyển Uyển không được đúng lắm, phải là ngươi gả cho Sâm nhi làm phi, không phải Sâm nhi hứa gả cho ngươi làm phu quân. Nữ tam tòng tứ đức, tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu.”

Mạnh Uyển nhíu mày, có hơi không thích cái thuyết pháp này, nàng vốn rất hiếu thắng, chưa bao giờ cảm thấy trong tương lai nữ nhân phải dựa vào nam nhân mà sống, cũng không tiếp thu cái gọi là hôn nhân môn đăng hộ đối, nhưng nhìn vẻ mặt Tam điện hạ cũng không coi trọng những lời này, nhất thời tính hiếu thắng của nàng lại nổi lên.

Mạnh Uyển từ từ nhìn về chỗ của Triệu Sâm, nàng nghiêm túc nhìn bộ dạng hắn nở nụ cười trêu chọc, hắn cười rất đẹp, ôn hòa lại nhã nhặn, môi mỏng nhếch nhẹ, khiến cho người ta cảm thấy rất dịu dàng.

“Nhất ngôn cửu đỉnh.” (3)

(3) Nhất ngôn cửu đỉnh: một lời nói ra nặng như sức nặng của 9 cái đỉnh, khó thay đổi. Đỉnh ngày xưa là một thứ khá nặng, người có sức mạnh nâng được 1 đỉnh đã được gọi là lực sĩ.

Vì vậy nàng đồng ý.