Tái Tạo Thế Giới

Chương 1: Cuốn sách chôn dưới bãi cát




( xin đọc tóm tắt để nắm được nội dung. Còn không bạn sẽ bị rối trong tiêu đề truyện)

VÙNG ĐẤT PHÙ THỦY

� GIỚI PHÉP THUẬT.

PHẦN 1: THÁI DƯƠNG THẲNG HÀNG.

(I) Cuốn Sách Chôn Dưới Bãi Cát.

(1) “ Haizz … Bây giờ có một vấn đề là để kể hết tất cả về cuộc hành trình này thì cũng phải mất cả tháng mới xong hết, nhưng mà tớ rất muốn chia sẻ cho mọi người cùng biết về câu chuyện li kỳ của mình lắm. Nên … mọi người gắng mà nghe nha! Đây là hành trình mà tớ lớn lên trong bao nhiêu thử thách, để học hỏi rất nhiều thứ, rất nhiều điều trên khắp thế giới này ( hay cả những thế giới khác). Thuở đầu ……….. “.

Chúng ta bắt đầu bằng hai nhân vật Lê Thị Lan Anh và Nguyễn Thị Thảo Nhi. Hai cô nàng vốn có duyên với nhau từ nhỏ đến bây giờ vì luôn học chung lớp, chung trường với nhau, thậm chí là luôn ngồi kế nhau nữa, thế nên hai người thành đôi bạn thân tri kỉ của nhau, vả lại còn là “ đương kim ” hàng xóm vì nhà cả hai cũng chỉ xa nhau có 60m thôi. Nói chung ghép lại là thành một đôi chị em rất thân thiết ( cả hai cũng đều là con một). Lan Anh tái sắc vẹn toàn, thông minh, giỏi giang, đảm đan vốn sẵn tính trời, sống trong một gia đình sung túc. Thảo Nhi nhà cửa cũng đầy đủ, không thiếu cái gì, đẹp, xinh hơn cả Anh nhưng bản chất, tính nết lại trái ngược với cỗ. Nhi lười biếng đủ thứ, ham chơi, hám của, lại nhát như thỏ đế, sợ chết, sợ bị xấu … vân vân. Hai đứa là hai thái cực âm dương bổ trợ cho nhau, tạo thành một cặp đôi chị em “ hoàn hảo ”.

Ngày mai là kiểm tra mười lăm phút, cho dù vậy, Anh vẫn dành một ít thời gian để coi thời sự ( chương trình yêu thích của cô). Một bản tin thu hút ngay cặp mắt của cô ngay khi phát tiêu đề: “ Thái Dương Hệ Thẳng Hàng ”.

- Vào thứ bảy tuần này, thành phố của chúng ta sẽ chào đón một hiện tượng thiên văn cực kì quý hiếm. Đó chính là tất cả hành tinh trong hệ Thái Dương sẽ xếp theo một đường thẳng với trung điểm chính là mặt trời, theo tính toán thì cứ gần một ngàn năm, có khi vài chục ngàn năm thì các hành tinh sẽ thẳng hàng một lần, vì thế mọi người hãy chuẩn bị để chứng kiến cảnh tượng ngàn năm có một này ………

Lan Anh mĩm cười:

- May mắn thật khi mình được sinh ra vào thời điểm này, ngày mai phải rủ Nhi đi coi chung mới được! … Thôi, hết thời sự rồi, lên học bài tiếp thôi!

(2) * Sáng Hôm Sau:

Cuối tuần, tiếng trống trường vừa vang lên, học sinh từ mọi dãy lớp la toáng lên vì vui sướng, ào ra khỏi ngôi trường như kiến vỡ tổ. Nhưng có mình Thảo Nhi, cô gái mà ngày nào cũng tươi cười trong mọi hoàn cảnh giờ đây ủ rũ ôm cặp từ từ đi bộ về, cũng nhờ thế mà Lan Anh tranh thủ trực lớp xong đuổi theo kịp. Cô thở dốc, nhưng thấy vẻ mặt của Nhi trông có vẻ khá buồn, Anh gắng sức hỏi thăm:

- Có … có chuyện gì … mà cậu buồn vậy, Nhi?

- Còn hỏi nữa … Sáng nay … tự nhiên thằng Hùng quên đem mắt kính, rồi rốt cuộc bà cô quẳng tớ xuống tuốt phía sau lớp ngồi luôn, xa cậu quá trời, không biết kiểu này kiểm tra có dưới trung bình không nữa??? … Haizzzzzzzzz … - Nhi than dài than ngắn.

- Thì mai mốt cậu cố mà học tốt hơn đi! Nhưng mà thôi, vui lên, cuối tuần rồi mà! – Anh lôi niềm vui lớn nhất của Nhi ra để dỗ cô.

- Ờ ha … Cuối tuần rồi! Yeah!!! Vui quá ^_^!!! – Nhi tươi cười trở lại, liền nhảy tung tăng hướng về nhà.

- Ê koan đã!!! Đợi tớ với! – Anh hốt hoảng đuổi theo.

- Hả? Cái gì? – Nhi đứng lại.

- Tối qua cậu có xem thời sự không?

- Này, thời gian tớ tu luyện bài vở còn không có thì lấy đâu thời gian tớ dành cho mấy cái chương trình chán ngắt ấy chứ?

- … ( Tức giận, nhưng cố ghìm lòng lại) … Thái dương hệ thẳng hàng, rất là quý hiếm, sáng ngày mai qua nhà tớ rồi tớ với cậu đi coi!! – Anh gặng từng chữ mà cố gắng không để biểu lộ sự tức giận vì không thể mời người ta với thái độ như thế được. Thế nhưng …

- Quý hiếm!!!??? – Không để ý cái chữ đằng trước mà Anh nói, chỉ có từ “ Quý Hiếm ” mới lọt qua được cái lỗ tai Nhi và tiếp thu vào bộ não hám của của cô – Ngày mai sao? … Tớ đi, tớ đi!!! … Chết! Tới giờ đi học võ rồi! Tớ về đây!!! – Nhi lập tức phóng về nhà, để Lan Anh một mình giữa con phố.

- Haizz … - Anh thở dài – Cái gì cũng vội vàng hết sức … Cũng cuối tuần rồi, về lấy bài tập ra làm hết thôi!

Bài tập, bài tập và bài tập. Lan Anh trở về nhà, lên trên phòng, giải quyết cả núi bài vở chỉ trong vòng chưa đầy một tiếng … Anh rảnh rỗi, ghé ngoài cửa sổ hóng gió biển tươi mát thổi vào ( khu phố nơi Lan Anh ở là một khu phố nhà toàn cấp 2, ven biển, vì thế mà biển sau nhà cô rất vắng vẻ, một khung cảnh rất yên bình), bây giờ không còn việc gì để làm, từ giờ tới sáng ngày mai còn dài … cô quyết định ra ngoài biển chơi. Lan Anh vui vẻ xuống nhà, ra ngoài … tung tăng về phía hoàng hôn. Khung cảnh có một mặt trời to như cái nồi úp vào mặt, ánh sáng màu đỏ, cam, vàng khuếch lên bầu trời màu xanh cùng với các đám mây trắng, phản chiếu xuống mặt biển lung linh tạo nên những mảng màu sắc rực rỡ trông như thiên đường … Nhưng sao nó trông thật khả nghi? Bàn chân cô vấp phải một thứ gì đó chôn dưới bãi biển, cô té nhào nằm sải lai trên mặt cát vàng … “ Sập bẫy “ .