Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 89-5: Ngoại truyện: Cơn thịnh nộ của Ma cà rồng 2




Nhấm nháp tách trà thơm ngọt ngào từ hoa Lilih chỉ được trồng tại gia viên của cung điện của nữ vương tinh linh, ta hơi thở ra rồi mỉm cười nhẹ. Thời gian ấy sắp đến gần rồi, ta cảm thấy như vậy đấy.

- Thế nào, hôm nay có việc gì khiến cho người buồn cười sao?

Trước mặt ta có một cô gái xinh đẹp tựa như trong tranh, tóc vàng kim tỏ nhẹ ánh sáng, đôi mắt xanh ngọc như pha lê, mặc trên ngươi là một bộ trang phục hoa lệ trắng khiết chỉ dành cho nữ vương tinh linh. Đúng vậy, cô gái xinh đẹp không ai khác chính là nữ vương tinh linh mà năm đó ta đã theo cổ về, Lafila Ermvness Luriria. Sau bao năm ở chung, cuối cùng thì cô ấy cùng đã trở về được hình dạng ban đầu của mình sau khi hoãn lại nghi thức tái sinh năm đó để gặp ta.

Nhớ lại thì, năm đó cô ấy thật dễ thương nhưng giờ thì lại khá quyến rũ với cái cơ thể đầy ấp tình yêu thương của mọi tên đàn ông kia ấy chứ. Ngực thì đầy đặn, bắp chân thì nuột nà trong lớp váy trắng để người khác nhìn mà phát thèm, kể ta cũng thể...khụ...

- Không có gì. Ta chỉ tự hỏi là, đã bao nhiêu lâu rồi khi chúng ta gặp nhau ấy nhỉ?

- Ngươi hỏi cứ nhìn mình không nhớ vậy. Đừng lừa ta, đừng nghĩ là một người như ngươi mà không nhớ về ngày tháng năm như vậy.

Bằng một cách ưu nhã Lafila vừa nói vừa để nhẹ tách trà của mình xuống, sau đó đưa tay bóc lấy một miếng bánh để lên đôi môi ngọt ngào của mình mà cắn nhẹ.

- Sao vậy, ngươi muốn nói với ta về việc gì sao?

Đúng là nữ vương của tộc từ khi sinh ra trời phú cho vẻ quyến rũ không ai sánh bằng mà. Nhìn trông điệu bộ của cô ấy kìa, thật sự là đêm nay muốn đè, à nhầm. Muốn ôm ấp cô ấy một đêm thật mà~!

- Khụ.

Lau đi vết nước miếng ở khoé môi, ta hơi nhìn về phía bầu trời, nơi những tán cây lung linh hoa lệ do Tinh linh tộc trồng đang phản chiếu từng tia nắng đẹp đẽ ở đấy.

- Không có gì...chỉ là, thời điểm đó đã gần đến rồi.

- Thời điểm đó.

- Ngươi có còn nhớ cái ngày mà ta vừa mới sinh ra chứ? Ta đã từng nói chị của mình đang rất đau buồn, nên đã không phải thời điểm để gặp nhau và muốn ở đây chờ đợi cho đến thời điểm thích hợp.

Từ đôi mắt của Lafila, ta có thể thấy được rằng, cô ấy cuối cùng cũng nhận ra chuyện mà ta muốn nói. Ừm, nó không gì khác chính là đây là thời điểm ta trở về với gia đình thật sự của mình, trở về bên chủng tộc của mình và đất nước của mình. Mà không còn phải ăn nhờ ở đậu nhà của nữ vương tinh linh nữa.

- Nó gần đến rồi.

- Là kỹ năng dự đoán của ngươi...

- Đúng vậy. Đêm qua nó vừa cho ta nhìn thấy viễn cảnh đó.

Ta ngẩng mặt xuống nhìn về phía cô gái nữ vương tinh linh đang thể hiện ra vẻ mặt khác sự ưu nhã thường ngày của mình.

- Thế nào, cảm thấy tiếc nuối khi ta đi sao?

Đặt tách trà lên trên bàn, ta vui vẻ chống cằm giễu cợt Lafila. Từ vẻ ngoài Lafila không phải là người thích biểu lộ cảm xúc của mình cho người khác thấy, đáng yêu ở chỗ là nếu như cô ấy càng muốn chuyện gì đó sẽ càng tỏ ra không thích nó nữa. Xem này.

- Ngươi đoán xem ta sẽ tiếc nuối sao? Những năm nay ngươi ở đây giúp ít cho ta rất nhiều thứ hay ho. Thế nhưng ngươi vẫn mãi không phải là chủng tộc của ta. Đến đây đã bốn trăm năm, ngươi rốt cuộc cũng nên phải rời đi rồi.

Thấy không, lời của cô ấy nghe kia, thật tàn nhẫn và vô cảm. Thế nhưng từ ánh mắt không hề nhìn thẳng đối phương của cổ, có thể thấy được rằng chỉ là cô ấy đang cố giả bộ mà thôi.

- Fufufu. Viễn cảnh này có một chút gì đó tồi tệ. Ta không thể nào không rời đi được. Thế nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ xin phép hoàng tỷ một mảnh đất ở phía Tây để cai trị. Đến lúc đó ta sẽ thường xuyên ghé qua đây để thăm ngươi.

- ...

Dưới sự an ủi của ta, cô ấy mới nhìn ta một cái sau đó thì cất lời, cứ như việc đó không quan trọng lắm vậy.

- Ta thấy ngươi chỉ vì có mục đích khác thôi thì có.

- Khụ. Tất nhiên là ta sẽ thiết lập một mối làm ăn lớn với các ngươi. Đến lúc đó ta sẽ xây lên một lãnh địa với một vùng đất xinh đẹp không hề thua tinh linh vương thành của ngươi. Trao đổi lại, ta sẽ mang đến cho các ngươi các công nghệ ma cụ tiên tiến nhất đến từ đế quốc. Thế nào, đây là một vụ làm ăn không lỗ đúng không?

Lafila đã từng tận hưởng qua những ma cụ tiện ít đến từ đế quốc, ta không tin cô sẽ từ chối một điều kiện ngon ăn như vậy. Huống chi công nghệ ma cụ của đế quốc rất khó vương đến vùng đất cấm của ba chủng tộc Tinh linh, Long tộc, và Người lùn ở nơi này, bởi vì sự ngăn cách giao du truyền thống từ xa xưa. Ta không tin Lafila sẽ không chấp nhận ta, người bạn của cô trở thành một cầu nối cho cả hai để đem vương quốc của mình trở thành nơi đáng sống hơn.

Dẫu sau Tinh linh tộc cũng là như thế, tựa như mấy đứa thích sống chày lười ở một chỗ ấy, mấy thứ tiện ít của ma cụ sẽ khiến họ sống thoải mái hơn. Nhiều tinh linh tộc rất thích điều này, nên suốt bao lâu nay không ít người đã khao khát một ngày được nhập khẩu những thứ đó về. Chỉ là vẫn chưa có lý do để làm mà thôi.

- Cái đó...ta còn phải xem xét đã. Ta cũng không muốn chủng tộc của mình trở thành những kẻ ăn không ngồi rồi suốt ngày và chỉ biết trồng cây ũ rượu để sống.

- Thôi mà, ngươi thừa nhận đi, ngươi sẽ đồng ý đúng không?

Được rồi, cô ấy đã không trả lời ta, ta cũng không thể ép được chuyện đó. Sau đó, cũng vì lời lẽ của mình, ta dường như đã khiến cho Lafila khó chịu nên đã bay vụt lên trời rời đi. Trước khi rời đi, cô ấy cũng chỉ để lại đúng một câu nói với ta.

- Ta đến khu vườn Hilieh để thực hiện nghi lễ cung cấp ma năng tinh linh cho khu vườn. Tối về chúng ta sẽ nói tiếp.

Thật là, cô ấy không sợ là ta sẽ đi ngay hôm nay sau chứ. Mà không sao, làm bạn với nhau bốn trăm năm như vậy, chắc là cô ấy cũng biết rõ ta khi nào sẽ làm khi nào chỉ nói đây mà.

- Thế, hôm nay ta có việc gì để làm không ấy nhỉ?

- Thưa công nương, người nghĩ sao về việc đi tắm suối nước nóng từ cây cổ thụ tinh linh và đến xưởng bánh ngọt của ngài Biter để thưởng thức những chiếc bán ngọt từ trái cây mới ra lò?

Ta hỏi một người hầu của mình và cô ấy nhẹ nhàng nhắc nhỡ cho ta chuyện mình dự định làm.

- Phải rồi nhỉ, tắm cuối nước nóng chỉ một trăm năm chảy ra một lần và uống rượu tinh linh...mới nghĩ thôi ta đã không cưỡng lại được rồi. Đi nào, chúng ta cùng đến đó thôi.

- Vâng, thưa công nương.

À phải rồi, công nương là chức vụ ta nhận được từ khi đến sống ở cung điện tinh linh đấy. Nó gần kế bên vương quyền của Lafila, có thể xem là người của hoàng tộc và cũng chỉ có mỗi ta là có chức vụ này.

Địa vị của các tinh tinh với nhau cũng chia ra rất là đơn giản, hơn xa với mấy cái vương quốc con người như Vua, Công tước, Hầu tước, Bá tước vân vân. Ở đây ngoài nữ vương tinh linh thì bên dưới sẽ chỉ phân ra làm các trưởng lão linh tinh và đại tinh linh, những người mang chức vụ cao thực hiện những việc nội vụ và nghi lễ hằng năm trong vương quốc. Phía dưới sẽ đều là tinh linh bình thường và họ có địa vị như nhau.

Hệ thống của họ như vậy là bởi vì cuộc sống ở nơi này. So với bên ngoài sẽ có chiến tranh đối ngoại, đối nột thường xuyên, nơi này chính là một vùng đất yên bình chỉ có tinh linh và hai chủng tộc khác không thèm đếm xỉa đến nhau. Nên quanh năm họ cũng chả có gì phải lo lắng, những việc hằng năm họ làm cũng chỉ có vui vẻ sống, sau đó tổ chức lễ hội thường niên và làm một số ít nghi thức truyền thống để tạ ơn nữ thần Zutl và thế giới vì đã nuôi nấng họ.

Bốn trăm năm qua đi này, tuy nói là không dài với Tinh linh tộc, nhưng xét ra cũng không phải là thời gian ngắn, thế mà ta lại chưa bao giờ cảm thấy một chút môi trường áp lực nào ở đây. Kiểu như một thiên đường nghĩ dưỡng ấy, ở đây sống chỉ có thể là vui vẻ chứ ít khi buồn rầu hay lo âu được lắm.

Không có Lafila ở đây, ta đã phải tắm suối nước nóng trăm năm mơi có một lần chảy ra một mình và trong thời gian đó thì đã ngẩm về những gì đã thấy đêm qua. Trước khi nói đến chuyện đêm qua thì nói tới chuyện suối nước nóng trăm năm mới chảy ra trước đi ha.

Cổ thụ tinh linh đó cũng chỉ là một nhánh cây bình thường do các tinh linh hay trồng ở khu vực mình sống thôi, chẳng qua là cái cây này là nhánh cây đâu tiên, cũng là loại xa xưa nhất kể từ khi chủng tộc tinh linh xuất hiện trên thế giới này, nên nó mới được xem như một linh vật như hiện tại.

Bên dưới góc cây không biết bao lâu rồi có một cái hồ nhỏ được xây dựng lên. Nó khá là linh thiên và chỉ có những người có chức vụ trong tộc tinh linh mới được sử dụng, để xem là tẩy trần sau một trăm năm cống hiến cho vương quốc. Công dụng của thứ nước này cũng không có gì thần kỳ lắm, chỉ yếu là tăng cường sức khoẻ và làm đẹp da thôi.

Lý do suối nước nóng này vẫn là một điều bí mật, bởi vì ta không thể đào cái góc cây linh tinh này lên được, cho nên vẫn không tài nào biết rõ nguyên nhân của nó. Nhưng bốn trăm năm rồi, ta cũng nghe sơ về chuyện nước nóng được tạo ra, nó không phải đến từ lòng đất mà sinh ra từ thân cây cổ thụ. Sau một trăm năm đầy tràng thì nó sẽ đổ ra bên ngoài để giảm bớt áp lực bên trong. Ta nghĩ vậy, khi vừa nghe đến chuyện đó. Vậy tính ra thân cây cũng rất nóng nhỉ? Có thể tạo ra nước nóng vậy mà...

- Rượu tinh linh của ngài thưa công nương.

- Ừm.

Cầm lấy ly rượu trong bể tắm, ta vui vẻ uống một ngụm sau đó tựa lưng vào thành hồ để thư giãn. Cùng lúc này, ta cũng bắt đầu nhớ lại chuyện đêm qua mình đã mơ. Trong những năm qua ta sống ở Tinh linh tộc, đã có thêm hai Ma cà rồng nữa vừa được sinh ra. Điềm báo này chính là về chúng và có vẻ như đây sẽ thành nguyên nhân bắt buộc ta phải rời đi.

Không lâu sau này, một trận chiến giữa hai Ma cà rồng mới sinh sẽ diễn ra với hai hoàng tỷ của ta. Trận chiến này, bên hai Ma cà rồng mới sinh sẽ có thêm hậu thuẫn từ toàn bộ vương quốc quỷ tộc ở phía Bắc và tạo nên một trận địa rất áp lực với đế quốc Ma cà rồng.

Trong thời điểm đầu bởi vì phe hai Ma cà rồng trẻ đã có chuẩn bị từ trước nên phe đế quốc đã lâm vào tình trạng bất lợi. Thế nhưng sau đó, mọi chuyện đã không còn được như vậy nữa khi hai hoàng tỷ của ta cuối cùng cũng ra tay vì nghe đến tin hai Ma cà rồng mới sinh xuất hiện bên kia chiến tuyến.

Bọn họ đã thật sự bị phẩn nộ vì những thần dân của mình chết trước đó nên sau khi ra mặt, bọn họ đã chính thức ra tay tàn sát tất cả những kẻ có liên quan, một cách áp đảo. Kể cả hai đứa trẻ Ma cà rồng kia được xem là những kẻ muốn phá hoại đế quốc. Ma cà rồng không thể chết theo cách thông thường, nhưng đứng trước sức mạnh của ngọn lửa có thể thiêu cháy tất cả và cái lạnh có thể đóng băng mọi thứ kể cả không gian, hai đứa trẻ kia hoàn toàn không có cơ hội kháng cự.

Hai hoàng tỷ của ta cũng không xem hai đứa trẻ kia là em mình mà nhẫn tâm ra tay với chúng, một đứa bị cắt đầu vì bất kính và bị đốt thành tro. Trong khi một đứa khác thì lại bị đống băng cho đến khi ma năng mất khống chế mà chết. Chỉ nhớ lại cảnh tưởng đó thôi, ta đã cảm thấy rùng hết cả mình rồi. Ai mà ngờ được, hai người chị mà ta mong nhớ bao nhiêu năm qua lại có tính tình như vậy với đồng tộc của mình. Ngoài ra, trong điềm báo này, ta có cảm giác là mình sẽ phải làm gì đó để không cho sự việc đó xảy ra. Bởi dù sao kỹ năng này của ta, ngày mà nó phát huy tác dụng đều sẽ là chuyện không may, ta không ngăn cản lại không được.

- Quả nhiên, mình sinh ra chính là ngày hôm nay mà.

Ta đưa tay lên dày tráng khổ não suy ngẫm. Hưởng thụ cuộc sống ấy, bốn trăm năm đã là quá đủ với ta rồi, cũng đến lúc ta phải quay về lại làm trách nhiệm vốn được chuẩn bị từ trước.

- Thưa nữ công nương?

- Không có gì, cho ta thêm một ly nữa. Hôm nay ta nhất định sẽ phải uống cho thiệt đã.

- ...Công nương, người không sợ nữ vương sẽ đá người ra khỏi phòng vì uống quá nhiều sao?

- Không việc gì lo cả! Hết hôm nay ta đi rồi, ta không tin cô ấy sẽ nhẫn tâm như vậy!

Ta hênh hoang nói, cứ như ngày cuối cùng chẳng muốn sợ sệt gì cả. Dù ta nói vậy thì người hầu của ta cũng chỉ cho ta một cái thở dài rồi lại rót thêm cho ta một ly rượu. Nốc nó thật vui vẻ, ta lại lăn ra hưởng thụ nốt ngày không làm gì cũng có ăn của mình. Sau khi tắm thoả thê xong ở suối nước nóng ta lại đến xưởng bánh ngọt và đi thăm thú mấy nơi khác đang diễn ra sự kiện thường niên tronh tinh linh vương thành.