Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 56: Ở tương lai, ta cảm thấy cơ thể mình gặp vấn đề




Lilianna: Cốc cốc cốc, tỉnh chưa đó tác giả?

Tác giả: Gần...đợi chút...hôm qua viết nhiều quá não bị đoãn~.

Lilianna: Bớt xạo đi ông. Não ông tôi biết nó tốt hơn người thường nhiều.

Tác giả: Đùa, nếu tốt đã chẳng cần phải nghỉ.

Lilianna: Bớt tự luyến, tôi chỉ nói tốt hơn người thường thôi, không phải ý nói cái máy tính.

Tác giả: ...

===

Tôi cũng không ngờ cách của mình lại có tác dụng mạnh như vậy. Cái tên quý tộc tự xưng là Rerlyn Wayver kia, sau khi bị tôi thừa nhận mình đã là con gái có chồng, hắn đã quý xuống gào thét cả buổi trời, nước mắt còn ứa ra nữa. Trông thì có chút tội đấy, nhưng rất tiếc đối tượng nhìn hắn lại là tôi, người có chủ nghĩa người lạ tôi không quan tâm dù có té chết trước mặt, nên mặc kệ hắn có gào hay la hay khóc cái gì, tôi cũng không có tý cảm xúc nào.

Còn người đàn ông hộ vệ của hắn thì không bị đả kích lớn như vậy, theo góc nhìn của tôi đến nói, ông ta chỉ đang tỏ ra bộ tiếc nuối thương cảm nhìn chủ nhân của mình mà thôi, cũng không có hành động gì quá khích như hắn.

Rồi bỏ qua hai người kia thì hình như Chise lại có chút vấn đề. Tim của cô ấy đã đập rất bình thường khi những người kia tiến đến gần, nhưng lại trở nên nhanh một cách khó tin khi tôi bảo rằng minh là quý tộc. Chính vì điều này, nó đã làm tôi đau đầu một chút khi chợt nhận ra, Chise đang dần phát hiện chuyện tôi làm đêm qua với cô ấy, khi ngay lúc này cô ấy đã không hề bị cảm xúc do tôi dẫn dắt chi phối suy nghĩ.

- Chise, tôi không phải quý tộc đó là sự thật.

Để tránh Chise nghi ngờ, tôi quyết định nói nhỏ với cô ấy.

- Tên tôi là Lilianna Vamila đó cũng là sự thật.

Thật ra đây chỉ là một cái tên được tôi đặt cho cơ thể này, khi đến thế giới này mà thôi. Nhưng tôi cũng không có ý định sẽ dùng nó như tên giả, bởi vì nó thực sự là cái tên mà tôi muốn đặt cho cơ thể mới ở thế giới này, cho nên tôi mới thừa nhận với Chise, người hiện tại đang tỏ ra nghi ngờ mình hiện tại.

- Tôi không có ý lừa cô, tuy nhiên tôi đã từng sống ở một nơi ai cũng có họ riêng của mình. Chỉ có khi tôi đến nơi này thì mới nhận ra ở đây chỉ có quý tộc mới được phép có họ mà thôi.

Trong khi tôi nói, Chise giống như đang hiểu tôi có ý giải thích vậy, không hề quay lưng lại mà chỉ lặng thinh nghe tôi nói.

- Ngoài ra thì...cô cũng chưa bao giờ hỏi tên tôi.

Ngay từ đầu gặp nhau, chúng tôi đã biến tên nhau thông qua hai tấm thẻ mạo hiểm nên Chise và tôi đã không cần phải hỏi tên nhau. Bây giờ tôi muốn dùng nó để nói cho Chise biết rằng, đó không phải là do tôi không giới thiệu đàng hoàng mà là do cô chưa hỏi.

- Nơi tôi từng sống, hiện tại tôi không thể nói cho cô được, nhưng đó là một nơi rất phồn hoa, mỗi người đều có quyền bình đẳng như nhau, một người thường cũng có thể xây cho riêng mình một ngôi nhà khang trang mà không cần đến phải là quý tộc như cô biết.

- Tại sao cô lại nói với tôi những chuyện đó.

Giọng Chise thật bình tĩnh, gần như cô ấy đang tiếp thu hết những gì tôi nói chứ không thắc mắc về nó.

Tại sao mình nói ư?

Chise hỏi và tôi cũng tự hỏi tại sao lại giải thích cho Chise nhiều như vậy mặc dù thậm chí cô ấy có biết hay không với tôi rõ ràng không quan trọng mấy, bởi vì tôi chỉ mới quen cô ấy có hơn hai ngày.

Phải rồi. Chắc chắn là do nó.

- Cô là người bạn có cùng độ tuổi đầu tiên của tôi ở đây và cũng là người đã phát hiện ra bí mật của tôi, cho nên có lẽ tôi đã xem cô là một người quan trọng.

Từ năm mười hai tuổi đến giờ, Chise có lẽ chính là người đầu tiên cùng tuổi với mình phát hiện ra tôi có thể nổi điên lên do giấc mơ và nhìn gương mặt vô cảm này không tỏ ra hiếu kì hỏi này hỏi nọ mà bỏ qua nó ngay từ đầu. Cho nên tôi mới xem cô ấy là một người quan trọng với mình chăng? Tôi thực sự cũng không biết nữa, nhưng tôi có cảm giác rằng Chise hiện tại là một người không thể thiếu của tôi khi ở thế giới xa lạ này.

Không chỉ là một hướng dẫn viên tốt, cũng là một người bạn dễ nói chuyện nữa, tôi không muốn bởi vì chuyện này mà cô ấy tự động xa lánh mình rồi rời đi một chút nào cả.

Đừng xem tôi luôn vô cảm thờ ơ về thế giới xung quanh như vậy, nhưng tôi là một con người sợ cô đơn đấy. Tại thế giới này, tôi biết rằng mình sẽ chỉ có một mình mà không có bất cứ người thân nào theo để quan tâm ngay từ đầu, nhưng nếu đã tạo được mối quan hệ được với ai đó rồi, tôi sẽ chẳng muốn nó sẽ bị chia cắt mà lý do mà tại mình đâu.

- ...

Không biết tôi có nói gì sai không, nhưng tim của Chise hiện tại lại bắt đầu gia tốc lên thêm nữa, trong khi cô ấy thì im lặng chẳng nói nửa lời.

Vài giây trôi qua, Chise không biết suy nghĩ cái gì đó đã lên tiếng và làm tôi rất bất ngờ.

- Được rồi. Vì lời nói này của cô, tôi bây giờ sẽ nhận chức hiệp sĩ riêng của cô, Lilianna chúa tể của tôi.

Giọng Chise nhỏ vừa những lại đầy dõng dạc.

Chúa tể? ????? Chise cô đang nghĩ cái quái gì vậy?

Giống như biết tôi đang nghĩ cái gì, Chise lại tiếp tục nói.

- Một quý tộc ở thế giới bên ngoài này đều sẽ có một hiệp sĩ làm hộ vệ của mình khi di chuyển khỏi nhà. Lilianna nếu cô muốn giả vờ làm quý tộc, cô phải xem tôi như một hiệp sĩ người hầu của mình.

- Chuyện đó...

Thật ngại! Tôi cảm thấy thật ngại ngùng khi bắt Chise làm người hầu cho mình. Tại thế giới trước đó, tôi chưa bao giờ xem ai là người hầu của mình trong cả quãng thời gian sống, bởi nó cứ bị bệnh vậy, tôi không thể thích thú được.

Nhưng mặc dù vậy...nói thật, tôi vẫn thích một cô gái mặc đồ hầu gái và gọi mình là chủ nhân...

- Không sao.

Có vẻ như biết tôi e ngại, Chise đã lên tiếng lần nữa.

- Được làm hiệp sĩ cho một người đẹp như cô, đừng nói là tôi, chỉ cần cô muốn, trên thế giới này sẽ không ít người đồng ý đâu. Cô cứ chấp nhận và xem nó như là một vinh hạnh với tôi là được. Đằng nào thì...tôi cũng khá muốn điều đó.

- ...

Tôi cũng không biết mình có nên vui khi Chise nói như vậy hay không nữa, nhưng rốt cuộc điều cô ấy nói cũng chính là đều do khuôn mặt quá xinh đẹp này mà tôi. Bây giờ tôi cảm thấy thật tốt khi mình tái sinh thì đẹp thế này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy phiền vì bởi chính nó là nguyên nhân đem đến phiền phức không lý do kiểu tự dưng bị đánh chủ ý thế này.

Ơ sao thế này...

Trong khi đang nghĩ chuẩn bị làm gì tiếp theo với chuyện tên quý tộc đang gào khóc bên kia, tầm nhìn của tôi bắt đầu bị chao đảo, chân đang đứng cũng trở nên bất ổn bước tới lui do chóng mặt.

Đây không phải là hiện tượng bình thường bởi vì đi kèm với nó chính là cơn buồn ngủ không có lý do ngày hôm qua, giờ lại kéo đến mà còn không thèm cho tôi bất cứ giây báo trước nào.

Không lẽ đây là di chứng sau khi tái sinh của cơ thể này?

Tôi tự hỏi rồi ngẩng mặt lên nhìn Chise, người đã nhận ra tôi bất ổn và quay người lại.

- Lilianna?

Gương mặt Chise lúc này đầy vẻ lo lắng hỏi tôi, người chắc chắn đang khép dần mắt lại nhìn cổ.

- Chise đem tôi về phòng mình...

Dùng toàn bộ lý trí cuối cùng, tôi nói ra những lời như vậy rồi nhắm mắt hoàn toàn lại. Sau đó thì...cũng không có sau đó vì toàn bộ ý thức của tôi đã không còn nữa, chìm thẳng vào một thế giới đen khịt của giấc ngủ.

===

Lilianna vừa dứt lời thì đã ngã người thẳng xuống làm cho Chise hết sức hoảng hốt. Nhưng thay vì cứ để mặt Lilianna ngã xuống mặt nước biển, Chise đã ngay lập tức đưa tay đỡ lại.

- Lilianna? Này Lilianna! Trả lời tôi đi! Cô làm sao vậy!?

Chise cố dùng sức gọi Lilianna, thậm chí là lây nhẹ những vẫn không có cách nào đánh thức được một Lilianna đã hoàn toàn bị giấc ngủ kéo đi.

Chise còn hoảng hốt như vậy, kẻ bị trúng tiếng sét ái tình như Rerlyn còn khiếp hãi hơn. Thấy Chise đỡ lấy Lilianna vừa lây gọi, Rerlyn đang trong trạng thái thất vọng không muốn sống, cũng phải nhanh chóng tỉnh táo lại. Anh hớt hãi bỏ lấy chỗ quỳ, hối hả chạy đến bên Chise cùng Lilianna.

Rerlyn đã định chạm vào cơ thể Lilianna, nhưng ngay tức khắc đã bị Chise đem bế lên tránh lùi lại.

- Cút! Đừng để ta giết ngươi!

Lilianna không biết tại sao lại bất tỉnh, lại thêm tên này muốn lợi dụng cơ hội, Chise đã cảm thấy rất tức giận mà phẩn nộ quát. Nếu không phải là cô còn bế Lilianna tay, chỉ sợ bởi sự giận dữ này, cô đã đem Rerlyn, người bây giờ giống như chính là vấn đề của mọi tội lỗi mà phanh thây ra.

Tức giận xong với Rerlyn, Chise liền nhớ lại lời của Lilianna nhanh chóng đem cô chạy về phía dinh thự. Chise nói hoảng hốt thì hoảng hốt, nhưng cô nhận ra Lilianna chắc chắn biết về vấn đề cơ thể của mình nên không quá lo lắng về cô xảy ra chuyện gì nghiệm trọng hơn. Không chỉ vậy, với những gì mà mình được dạy, Chise cũng biết Lilianna chỉ là đang nhất thời chìm vào một giấc ngủ bình thường mà thôi, chưa phải là chuyện gì quá lớn. Nhưng đột ngột lại ngủ một cách không lý do như vậy, nó cũng nhất định không phải chỉ là một giấc ngủ đơn giản bình thường, Chise đoán chắc có vấn đề gì ở đây nên Lilianna mới bị như vậy.

Khi thấy Chise chạy đi, cùng lời đe doạ trước đó, Rerlyn đang lo lắng sốt ruột cũng chẳng dám đuổi theo. Anh chỉ có thể siết chặt tay nhìn theo hướng Chise rời đi, thầm cầu nguyện với nữ thần của thế giới này rằng đừng để Lilianna có vấn đề gì, chứ nếu không ngày hôm nay chính thức chính là một tấm bi kịch thê thảm nhất cuộc đời anh. Thậm chí, nó còn hơn xa cả ngày mà cha anh mất nữa, khi mà cô gái đầu tiên anh đem lòng yêu lại có chồng, sau đó lại đột ngột có chuyện không may cùng thời điểm. Phải nói rằng đó không còn gì có thể tệ hơn với một quý tộc như anh nữa.

Còn Venlla thì mới đầu cũng có tình trạng như vậy. Sắc đẹp của Lilianna quá lớn, gần như một kẻ biết không có cơ hội như Venlla, cũng sẽ vô thức mà tỏ ra lo lắng cho cô. Tuy nhiên khi nhìn đến hướng Chise chạy đi, Venlla lại có một cảm xúc mới, không phải là lo lắng cho Lilianna mà lại kinh ngạc với thứ đang nằm ngay ở bờ biển kia, một dinh thự quý tộc màu đỏ rất rõ ràng được xây dựng ở đó.

Làm sao mà...một thứ thế này có thể xây dựng ở đây? Không...phải nói là bờ biển này...

Venlla lúc này mới nhận ra bờ biển này bất thường. Ngay từ đầu ông đã lo sợ quái vật sẽ tấn công lãnh chúa cùng mình khi cả hai chạy đến đây, nhưng giờ nhìn lại, sau khi không còn bị Lilianna dùng nhan sắc đả kích nữa, thì nơi đây, đừng nói là bình thường, bờ biển này hoàn toàn bị xem là một sự bất thường vì quá yên bình với một người dân thế giới này như Venlla.

Không những không có dấu hiệu của bất cứ con quái vật nào mà dường như chúng không tồn tại vậy. Bắt đầu từ lúc ông đến đây đã thấy Lilianna và Chise đang chơi đùa trên nó, giờ cũng như vậy dù lãnh chúa của ông đang đứng ở một vùng nước nông lâu, nhưng lại chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Không, mình không thể chủ quan.

Venlla thầm nghĩ rồi nhanh chóng chạy đến chỗ Rerlyn, người lúc này vẫn chưa thể rời mắt khỏi Chise, dù cô đã vào trong dinh thự mất rồi, với ý định đem anh kéo vội lên bờ để tránh cho việc sẽ có con quái vật nào đó dột ngột xuất hiện mà đem anh kéo khỏi bờ.

Một hiệp sĩ như Venlla cũng chỉ được huấn luyện chiến đấu trên bờ mà thôi, nếu như Rerlyn mà bị kéo ra khỏi bờ, Rerlyn cũng biết ông chỉ có thể liều luôn cái mạng xuống dưới đó trong vô vọng mà thôi. Một hiệp sĩ chính trực đã thề trung thành với quý tộc nào rồi, thì trước khi chủ nhân chết trước mặt, ông cũng một là liều mạng cứu, hai cũng chính là bồi tán theo sau đó, không có trường hợp thứ ba sẽ là bỏ chạy. Trường hợp thứ ba chỉ diễn ra khi Venlla là kẻ thấp hèn, nhưng thật tiếc ông không phải loại này.

===

Bỏ lại hai người không quan trọng lại phía bên ngoài, Chise vội vàng bước thật nhanh lên trên lầu, hướng thật nhanh bước đến căn phòng ở cuối hành lang bên phải, nơi mà Lilianna đã cấm cô vào trước đó, nhưng đó bây giờ lại là phòng của Lilianna mà cô đã nhìn thấy Lilianna vào và cũng được nhờ nên đã không nghĩ nhiều liền mở cửa bước vào bên trong.

May thật nó không khoá.

Chise đêm qua cũng không hề nghe lời Lilianna, cô đã chạy khắp các căn phòng ở nơi này để kiểm tra xem, nhưng lại không thể mở được phòng này và cái đối diện. Trước đó cô đã không quan tâm lắm đến căn phòng này có khoá không, nhưng giờ vẫn cảm thấy nhẹ nhỏm vì Lilianna đã không có ý khoá nó lại như đêm hôm qua.

Đây cũng không phải Lilianna không muốn khoá, mà là cô đã quên cũng như chủ quan vì cả dinh thự đều là một phần của mình và chỉ có mỗi Chise ở đây, cho là Chise có ý định vào thì chỉ cần một suy nghĩ sơ qua cũng dễ dàng đem cả căn phòng niêm phong lại.

Với sự bền chắc của cấu trúc kỹ năng, Lilianna tin chắc dù Chise có giỏi cỡ nào cũng không thể đục nổi lỗ hỏng nào mà chui vào bên trong.

Bước vào được trong phòng, Chise cũng không nghó nghiên gì đó như người bình thường vừa tiến được vào trong phòng của một người mình thích, mà nhanh chóng bước đến chiếc giường không quá sang trọng trong phòng đem Lilianna đặt lên đó, thật nhẹ nhàng như sợ đánh thức Lilianna dậy vậy, mặc cho trước đó còn muốn cô tỉnh lại.

Sau đó Chise dùng kiến thức của mình kiểm tra lại một lần Lilianna cho chắc chắn rằng cô đang ngủ thì mới có định dừng lại, ngồi tại bên giường bắt đâu lục tung những tri thức trong đầu lên để nghĩ xem rốt cuộc thì Lilianna đang dính phải chuyện gì.

Những nghĩ mãi nghĩ mãi không có trường hợp nào chính xác, Chise quyết định dừng lại và bỏ cuộc, mong đợi Lilianna tỉnh lại để cho mình một lời giải thích.

Chỉ là ngay khi Chise nghĩ như vậy, đôi mắt cô bỗng liếc trúng bức ảnh mà Lilianna đang dựng trên chiếc tủ gần giường.

- !!!

L-Là thật!???????????????

Chise vội vàng đứng dạy tóm lấy bức ảnh bằng một đôi tay run rẩy. Từ góc độ đến mà xem, Chise giống như một người ngoài thấy cô bạn tưởng như chưa chồng hoá ra đã mặc váy cưới lần cuối trong đời rồi vậy. Không chỉ bất ngờ thôi, mà dường như mọi sự suy nghĩ về một cô gái chưa chồng trước đó gần như sụp đổ, mang lại cho Chise một đả kích không hề nhỏ. Bởi vì không khác gì Rerlyn, cô cũng có mộng tưởng ôm Lilianna về nhà mình.

Sau đó cô thể hiện ra một bộ mặt cay đắng quay lại nhìn Lilianna. Cô bây giờ có không muốn tin đi chăng nữa, thì cô gái đang mặc áo cười trong tấm hình không ai khác ngoài con người xinh đẹp đến vô tận đang năm kia.

Nhưng Chise lại không...không, phải nói đúng hơn là khi nhận ra Lilianna có một tấm hình cưới trong phòng mình, Chise đã chỉ chú ý đến mỗi Lilianna mà thôi, người đàn ông đang mặc lễ phục và ôm Lilianna dù bị mờ đi thì dễ dàng bị cô bỏ qua, mà không liếc mắt lấy một cái.

Không được. Mặc cho cô ấy có chồng thì mình cũng không thể bị đả kích được. Ít nhất thì cô ấy vẫn xem mình là bạn. Trước tiên là phải lau khô người cho cô ấy trước cái đi đã.

Trong khi chơi tạt nước với Chise, Lilianna đã dính rất nhiều nước lên chiếc áo trắng tinh của mình, nhưng thật may là nó không phải chỉ là một chiếc áo trắng bình thường dính nước là trong suốt, nên cô chẳng bị lộ ra bất cứ miếng da thịt nào cả. Và giờ Chise đang có ý lau khô chúng cho Lilianna khi cô đang ngủ, nhưng Chise lại không có Ma thuật nào giải quyết được tiện như kỹ năng Hồi phục của Lilianna, nên đành phải lấy ra bên trong túi đồ của mình ra một chiếc khăn thường mà có ý định dùng tay để lau.

===

Lilianna: Này tác giả, tôi bị cái gì vậy?

Tác giả: Bị cái gì sao? Lilianna tự hỏi mình đi!!!! Tự hỏi mình đi!!!

Lilianna: ...

Thế là tác giả bị một đấm bay từ bên đây đại lục sang phía Bắc nằm chung với Eris...

Tác giả: Eris cô khoẻ không?

Eris: ...

Tác giả: Không muốn nói chuyện à? Được thôi...