Tái Sinh Thành Một Cô Gái Ma Cà Rồng

Chương 53: Ở tương lai, ta cảm thấy rắc rối của mình đang đến gần.




Tác giả: Hà, có vẻ như tôi đang ức chế khả năng của mình?

Lilianna: Không phải là ức chế, mà gọi là sợ bị biến đổi.

Tác giả: Thật sao? Nó nằm ở đâu vậy?

Lilianna: Lời văn giải thích quá nhiều, cứ như sợ người đọc không hiểu được ông đang viết cái quỷ gì vậy và đang cố chứng tỏ mình tồn tại trong câu chuyện vậy. Mà thực chất còn chẳng có phần ở trỏng.

Tác giả: Well...

Lilianna: Còn chưa nói đến chuyện. Làm ơn đi, có thể phân miếng suy nghĩ sâu cho nhân vật phụ được không? Ông rõ ràng đã tạo ra đầy đủ một sự tồn tại cho họ rồi mà? Phản ứng thì nhạt tuếch!

Chise: Đúng vậy. Cái gì mà cứ biểu hiện nửa nửa, phản ứng của tôi sao sao đấy. Tôi là người như vậy à?

Tác giả: Ừ-Ừm...xin đừng có trách nữa...t-tôi sẽ cố gắng thay đổi!

Lilianna: So với bộ kia, ông chỉ làm được tôi thế này? Nhạt đến mức không thể nhạt hơn. Nghiêm túc và bớt đem mấy cái chủ đề gây hài vào trong truyện đây. Câu truyện của tôi cũng không phải là một bộ comedy! Là một bộ truyện mang đậm chất nghiêm túc đó!

Tác giả: ...*mím môi* b-biết rồi...tôi nghĩ nó hay, nhưng nếu cô phản đối thì tôi sẽ dừng lại.

Chise: Thật ra tôi nghĩ nó cũng hay...nhưng đừng quá lạm dụng.

Tác giả: *ánh mắt rực rỡ* Chise cô đúng là tốt bụng.

Chise: Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Lilianna không thích thì tôi nghe theo Lilianna thôi.

Tác giả: Chậc, tôi mới là người tạo ra cô, thế nào cô lại không bên vực tôi?

Lilianna: Bên ông câu chuyện sẽ nát bét!

Chise: Tán thành.

Tác giả: Được rồi. Muốn nghiêm túc thì nghiêm túc.

Chise: Ngoài ra hãy bỏ đi ý chí của mình đi.

Lilianna: Ý chí trong truyện chỉ có của nhân vật mà thôi, ông cứ viết chút là lại đào thải ý chí của nhân vật, kiểu đó thì có cảm thấy mệt không?

Tác giả: ....Mệt...rất mệt...và viết còn bị không được thông suốt nữa...

Lilianna: Ngoài ra, sau này viết nhân vật phản diện cho nó trông độc ác chút. Đừng có kiệm lời chửi mỉa. Muốn cho nhân vật phản diển hay thì đừng biến hắn thành nhân vật hạng ba. Tốt nhất là nhân vật chính luôn! Tạo ra một cái gì đó thật hoành tráng vào!

Chise: Nhìn mấy chương trước xem. Nhân vật phản diện mà chỉ biết nói một hai câu, đòi phục thù? Rác thải gì vậy không biết. Ít nhất là phải hung hăng lên! Mưu mô lên!

Tác giả: Giờ tự nhiên muốn xoá chương trước...

Lilianna: Ông còn nhớ ý chí lúc mới đâu viết truyện chứ?

Tác giả: Ý chí?

Lilianna: Ông đã nói rằng, tất cả các nhân vật đều sống. Kể cả một nhân vật qua đường. Nhưng giờ nhìn lại xem? Ông sợ hãi đến mức không viết nổi một nhân vật qua đường hoàn chỉnh. Ném cho vài câu thoại để dẫn truyện? Thế là ông nghĩ ổn? Càng viết, câu chuyện này chỉ biết thành thứ hạng ba!

Tác giả: ...

Lilianna: Thế nào rồi? Ông sợ hãi rồi sao?

Tác giả: Sợ? Ờ!! Tôi đang run rẩy hết cả người lên đây!

Lilianna: ...

Tác giả: Nhưng nghĩ tôi sợ cô sao!? Tôi sợ đấy thì sao!?

Lilianna: ... *Nhếch mắt*.

Chise: *dùng tay che mặt* Thật mệt mỏi, khi được viết ra bởi một kẻ không có bản lĩnh như thế này.

===

Một ngày trôi qua, sáng hôm sau khi...

Lilianna: Đợi chút.

Tác giả: Gì nữa đây? Để tôi viết được không?

Lilianna: Tôi còn một chuyện nữa muốn nói. Ngoài chuyện viết chay. Ông đừng có mắc cỡ khi thể hiện cảm xúc của nhân vật nữa. Thật sự thì người đọc chỉ biết đó là nhân vật thôi, cũng chả phải ông đang bộc phát ra cái bản chất đó, mặc dù là nó có một phần của ông đâu.

Tác giả: ... Được rồi. Tôi biết rồi, bộc lộ thì bộc lộ!

Lilianna: Chưa hết.

Tác giả: Còn gì nữa!? Tôi bực đó!

Lilianna: Cảm thấy chương dài đúng không? Cứ cắt cho tôi! Đừng có cố nén nổi dung lại nữa.

Tác giả: Biết rồi. Tôi sẽ toại nguyện cô. Nó sẽ khiến người đọc đau khổ lắm đây.

Lilianna: Tôi muốn câu truyện của mình phải hay, chứ không phải độc giả bị đau có ngắt chương đột ngột!

Tác giả: *Liếc mắt đi hướng khác nhẹ nhàng cười, nhếch môi lên cười* thật ra thì, tôi rất muốn nhìn người khác đau đớn. Tôi sẽ làm theo ý cô muốn.

===

Sáng hôm sau, khi mặt trời ló dạng ở đằng Đông. Những tiếng vó ngựa vội vả xuất hiện tại con đường gần dẫn đến làng Eiluo.

Chạy cả đêm, chiến đấu với hàng chục con quái vật đột ngột xuất hiện, Rerlyn và Venlla bây giờ cuối cùng cũng đã đến được gần làng Eiluo. Bộ dạng của họ bây giờ không còn hăng hái như đêm hôm qua nữa, gương mặt đều có chút đã mệt mỏi, trong khi quần áo và giáp thì dính không ít máu của quái vật.

Venlla thì không nói, ông là một hiệp sĩ trưởng dẫn đầu cả đội quân của Rerlyn nên dù gương mặt mệt đi ít nhiều do cưỡi ngựa cả đêm, ông vẫn còn tỉnh táo. Trong khi đó, Rerlyn lại chật vật hơn rất nhiều, nếu không phải nhờ vào tiếng vó ngựa, cùng những con quái vật đột ngột xuất hiện khiến anh không tài nào dám lơ là, cũng không biết đã phải ngủ gật bao nhiêu lần chỉ bởi vì thoái quen mỗi ngày của mình.

Đến hiện tại, Rerlyn cũng chỉ nhờ vào một ý muốn cuối cùng là tìm Lilianna, mới có thể đánh ngựa mà phi lướt đại chạy đến đích cuối cùng, là cổng làng Eiluo, cách chỗ anh cũng không còn xa nữa.

Từ phía cổng làng, nhờ việc Lilianna và Chise đã tiêu trừ hết số lượng lớn Hibuu, dân làng Eiluo cũng không còn sợ hãi như mấy ngày trước nữa. Những người trai tráng vào giờ này đã bắt đầu mang theo dụng cụ làm nông của mình để tiến ra nhưng cách đồng đã bị bỏ lại mấy ngày qua.

Lúc này bọn họ chỉ mong muốn rẳng cánh đồng của mình trong thời gian ua không bị thiệt hại quá nhiều, nếu không làng của họ trong thời gian đến nhất định sẽ lâm vào tình trạng khốn khó, khi thế mùa này lại sắp đến lần nữa mất rồi.

- Này. Nhìn kìa.

Trong khi nhiều người đang suy nghĩ đến vấn đề của làng và bước đi ra cánh đồng, một số người đã để ý đến hai bóng người cưỡi ngựa ở phía xa.

Một người thấy, thì nhiều người sau đó cùng thấy. Tuy nhiên, họ lại không nhận ra kia là lãnh chúa của mình, vì trong những năm qua họ cũng chỉ biết lãnh chúa của mình là một người đã có tuổi. Từ bộ dạng đến mà nói, bọn họ chỉ nghĩ đây hẳn là một quý tộc nào đó cùng hiệp sĩ của mình ghé qua làng mà thôi.

Khi Rerlyn và Venlla tới, những người dân làng theo tục lệ của xã hội phong kiến bắt đầu cuối đầu hành lễ, tỏ ra kính trọng với một quý tộc như Rerlyn.

- Chào một ngày tốt lành thưa ngài.

- Chào một ngày tốt lành...

...

- Ừm.

Rerlyn là một lãnh chúa thân thiện, nên khi nhận được lời chào từ các người dân, dù có hơi cao lãnh, nhưng anh vẫn gật đầu đáp lại. Sau đấy, anh đưa mắt chọn một người trai tráng trong những người dân làng.

- Ngươi, đến đây.

- Vâng.

Người được gọi thì chỉ bất ngờ đôi chút, sau đó liền nhanh chân bước đến chỗ Rerlyn.

- Không biết ngài muốn hỏi điều gì ạ?

- Đây là làng Eiluo đúng không?

Là một lãnh chúa, Rerlyn dùng ngữ khí bề trên để hỏi và cũng không có ý định sẽ hỏi tên, hay giới thiệu cho một ai đó không cần thiết.

- Vâng, đúng là như vậy thưa ngài.

Người dân làng bị hỏi thì liền trả lời, đầu anh cũng không có bất cứ ý nghĩ nào kì lạ, gần như trống rỗng mà biết gì nói nấy. Một người thường đối diện và bị hỏi bởi một quý tộc thì không hiếm, nhưng chuyện trả lời mà có ý gì để họ phận lòng không thì lại sẽ là một chuyện khác.

Có rất nhiều thường dân đã bị chết một cách lãng xẹt chỉ bởi vì làm phận ý của một quý tộc, bất cứ người nào cũng biết điều này, nên khi đôi mắt với một quý tộc, họ biết mình nói cái gì cũng tốt nhất không được suy nghĩ quá nhiều.

- Ừm, vậy ta hỏi ngươi, có phải hôm qua có hai cô gái mạo hiểm giả đến đây làm nhiệm vụ?

- ...

Cậu hỏi của Rerlyn quá ngoài dự đoán của người dân làng, nên ngay khi đó anh đã trở nên lặng đi đôi chút. Và với biểu hiện đó, nó đã làm cho Rerlyn với sự nhảy bén của một quý tộc, cảm thấy nghi ngờ.

Người dân làng đưa mắt lên quan sát Rerlyn và Venlla đôi chút thì có thể dễ dàng nhận ra cả hai cũng không phải là đi một quãng ngắn, ít nhất cũng dùng cả một đêm để đến đây. Cho nên anh bắt đầu nghĩ có phải hai người Lilianna và Chise, đã đến và bị trưởng làng lợi dụng rất quan trọng đối với vị quý tộc này hay không. Bởi vì dù sao, Chise, một trong hai cô gái anh gặp, lại có một bộ dạng sang trọng rất khác với một mạo hiểm giả bình thường.

- Sao?

Rerlyn không biết người dân làng nghĩ gì, nhưng anh cảm thấy khó chịu với sự im lặng của người dân làng này.

- Chuyện đó...không biết hai cô ấy là gì của ngài ạ?

Sợ phận lòng Rerlyn, người dân làng đã tỏ ra khôn khéo hỏi ngược lại Rerlyn. Người dân làng làm vậy là để biết được mình trả lời như thế nào cho đúng. Bình thường chỉ có hai trường hợp ở đây, một là quý tộc sẽ trả lời rằng đó không quan trọng và quan trọng. Như vậy khi biết được, người dân làng này có thể tùy theo mà trả lời một câu thích hợp nhất, ít nhất là có tỉ lệ sẽ cao hơn việc trả lời linh tinh rồi làm phận lòng Rerlyn.

- Hai người rất quan trọng. Ta đang muốn gặp hai cô ấy ngay. Không biết hai người họ có hiện đang ở trong làng không?

Rerlyn đã nhận ra điều gì đó qua ý của người dân làng, nên thay vì cứ để cho người dân làng đưa ra một câu trả lời khi anh bảo, anh đã vào thẳng điều muốn lệnh ngay từ đầu khi có thể thông qua được lời nói của người dân làng kia xác định được hai ngươi mình cần tìm đúng là đã đến đây.

- Chuyện đó...

Bịch.

Rerlyn bước xuống ngựa, dùng con mắt cao quý của mình mà nhìn người dân làng hiện tại đang bối rối thấy rõ.

- Sao?

- C-Chuyện đó, tôi cũng không biết. Ngày hôm qua sau khi nhận được giấy hoàn thành nhiệm vụ từ trưởng làng thì đã rời đi rồi thưa ngài.

Bị nhìn bởi ánh mắt của một quý tộc như vậy, người dân làng không khỏi không nói ra những gì mình biết. Nhưng để có thể bảo vệ được làng, người này đã quyết định không hé ra chuyện cả làng đã cố ý lừa gạt hai cô gái kia và chọc giận họ bỏ đi.

- Đi? Đi đâu?

Rerlyn bước lại gần áp sát mặt mình đến người dân làng nghi ngờ mà hỏi. Anh có một cảm giác rằng chuyện này giống hệt chuyện mà anh đã nghĩ, rằng Lilianna và Chise sẽ bỏ đi sau khi hoàn thành xong nhiệm vụ thì đã rời đi, không quay về thành phố Cluon nữa. Rerlyn có thể chắc đến điều đó là bởi vì, từ làng về lại thành phố Cluon cũng chỉ có một con đường mà thôi, cả hai không đi qua đó nhất định đã theo một hướng khác rồi.

Bị Rerlyn, một quý tộc gắt gao hỏi như vậy, người dân làng cũng cảm thấy sợ hãi và chỉ biết cúi đầu. Anh không thể biết được Lilianna và Chise đã đi đâu sau đó. Bởi vì theo anh nghĩ được từ chuyện hướng Rerlyn và Venlla đi, nếu Lilianna và Chise đi hướng đó, không lý nào sẽ không gặp mặt cả.

- T-Tôi cũng không biết thưa ngài. Sau khi hai người ấy nhận giấy hoàn thành nhiệm vụ của mình thì đã rời đi mất rồi ạ.

- Chết tiết!

Nếu như mình biết sớm như vầy thì hôm qua đã đuổi theo luôn được rồi!

Rerlyn nghe lời người dân làng nói thỉ tức giận không thôi. Tuy nhiên anh cũng chỉ chửi lên và siết chặt tay lại nghiến răng mà thôi, không có ý định trúc sự tức giận lên dân chúng trong lãnh địa của mình.

Nhưng thay vì cảm thấy an toàn với hành đó của Rerlyn, người dân làng lúc này lại run lên cầm cập vì sợ. Người dân làng cực kì cảm thấy sợ hãi khi nghĩ đến việc mình có làm phận ý của Rerlyn hay không, để rồi có thể bị giết chết như một con côn trùng mà không có tý cảm giác tội lỗi nào như cách các quý tộc khác thường làm.

Trong khi hai người, một giận dữ nghĩ cách, một sợ hãi run rẩy chờ đợi được ân xá hay một cái chết, bỗng một dân làng không nhịn được cái cảnh này và cũng có chút quen biết với dân làng kia nên nhanh chóng chạy vào.

- Thưa ngài, tôi có thể nói được không ạ?

Người dân làng này đã dùng một lời nói mang tính chất không dám tùy ý mà mở lời. Điều này là một dân làng ở cái làng nào cũng biết rõ, họ không thể tự ý vô phép lên tiếng khi một quý tộc chưa cho phép

Rerlyn đã nhìn người dân làng này im lặng khoảng một giây ngắn. Trong giây này, anh nghĩ đến việc hẳn người này biết được tung tích của hai người mình tìm kiếm, nên mới gật đầu chấp nhận sau đấy.

- Thưa ngài, nếu ngài muốn biết về hai cô gái mạo hiểm giả hôm qua đến đây. Tôi nghĩ là mình biết đó ạ.

Khác với người dân làng trước, người này lại biết rõ hơn khi ngày hôm qua chính anh la người đã lén nhìn theo Lilianna và Chise khi hai người họ rời đi một khoảng xa. Tuy ngày hôm qua anh nhìn theo chỉ là một hành động cảm thấy có lỗi do sự lừa gạt, nhưng hôm nay với nó anh nghĩ đã có thể giúp được người quen của mình. Không chỉ thế, anh còn nghĩ nếu đây là thông tin quan trọng thì có lẽ còn sẽ được thưởng nếu nói ra.

- Đừng dài dòng nói mau đi.

- Vâng. Ngày hôm qua sau khi rời khỏi làng không lâu, tôi đã thấy hai cô ấy đã hướng về phía biển mà đi. Là hướng đó thưa ngài.

- Biển?

Rerlyn nhìn theo cái chỉ tay của người dân làng nghi ngờ. Không giống với Lilianna, chỉ có nghĩ biển là một nơi rất đẹp và thoải mái. Bất cứ người dân nào trên thế giới này cũng biết rằng, bờ biển chính là một khu vực nguy hiểm với hàng trăm ngàn loại quái vật mà chẳng ai muốn đến gần.

- Ngươi chắc rằng hai cô ấy ở hướng đó?

- Vâng, tôi xin thề với ngài. Nếu như tôi nói dối, ngài có thể trừng phạt tôi.

Người dân làng có thể chắc được Lilianna và Chise đã đi hướng đó, nhưng không biết được sẽ có ý định đổi hướng không. Tuy vậy, anh vẫn quyết định khẳng định lời của mình như một ván bài úp, được ăn cả ngã về không, nếu như Lilianna và Chise thật sự ở đó anh sẽ làm vị quý tộc trước mắt này hài lòng, nếu không sự trừng phạt sẽ đợi anh khi vị quý tộc này quay trở lại vì thông tin sai lệch.

- Lãnh chúa, tôi nghĩ rằng ngài không nên tin lời của một thường dân như hắn đâu.

Thấy Rerlyn bắt đầu suy nghĩ về phía bờ biển, Venlla nhịn không được, vì sự an toàn của lãnh chúa, mà phải lên tiếng để cảnh báo.

Lãnh chúa!?

Riêng hai người dân làng kia nghe thì cảm thấy giật mình. Danh xưng này cũng chỉ là danh cho bất cứ quý tộc nào còn trên lãnh địa của mình mà thôi. Nếu như ý của nó là như vậy, thì hai người dân làng liền biết được người trước mặt họ không chỉ là một quý tộc bình thường từ nơi khác đến.

Không thể nào, lãnh chúa đâu phải như vậy?

Mình nhớ rõ ràng trong lời đồn lãnh chúa là một ông già kia mà? Không đời nào lại trẻ thế này được?

Nhưng thay vì tin tưởng, cả hai lại bắt đầu nghi ngờ với sự thật này. Nhưng đồng thời, họ cũng không dám phản bác Rerlyn có phải là quý tộc hay không, bởi sự xuất hiện của một hiệp sĩ như Venlla và cách ăn mặc không thể nào sang trong hơn của Rerlyn, mà không chỉ giàu mới có thể sắm nổi.

Tất cả những loại đồ trên thế giới này được bán trong các cửa hàng lớn dành cho quý tộc, luôn sẽ được chia ra làm hai,