Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 913




Chương 913

Ngay lúc Vy Hiên nhấc chân lên, Liên Cẩn Hành đột nhiên len vào, tách hai chân cô ra, tư thế mờ ám dựa sát vào cô.

Vy Hiên cuống lên: “Liên Cẩn Hành!”

“Tôi thích em gọi tôi như vậy.” Liên Cẩn Hành không còn dáng vẻ lạnh nhạt như thường ngày, ngược lại giống như kẻ xâm lược từng chút ép sát cô.

Tim của Vy Hiên đập thình thịch, tay chống trước ngực anh, cô rõ ràng cảm nhận được da thịt cứng rắn truyền đến lòng bàn tay giống như bức tường kiên cố nhốt cô lại, cách ve vãn này đúng là quá lõi đời, quá … cám dỗ.

Liên Cẩn Hành thoạt nhìn giống như một người cấm dục, người như anh lúc làm chuyện này lại có cảm giác phá tan thế tục, có sức hấp dẫn khiến người ta sa đọa.

Vy Hiên ổn định hô hấp, đưa mắt nhìn anh: “Anh đừng động tình với tôi, vô dụng thôi.”

Cô muốn đẩy anh ra, nhưng Liên Cẩn Hành giống như mọc rễ ngay đó: “Vậy thế nào mới có tác dụng với em?”

“Như thế nào cũng vô dụng!” Giọng Vy Hiên có chút giận hờn, cô bắt đầu dùng sức đẩy mạnh anh ra nhưng cô càng như vậy thì Liên Cẩn Hành càng cố ý chặn kín đường lui của cô.

“Em trốn nhanh như thế là đang sợ cái gì?”

Vy Hiên nhíu mày, liếc xéo anh, cố gằn từng chữ nói: “Tôi không sợ.”

“Không, em đang sợ!” Liên Cẩn Hành đột nhiên giữ chặt hay tai cô lại, bàn tay còn lại của anh vuốt thẳng lên khuôn cằm xinh xắn của cô, sau đó siết chặt không cho cô né tránh ánh mắt của anh nói: “Em sợ bị anh cám dỗ, em sợ sẽ phản bội lại niềm tin từ đó đến nay của em!”

Vy Hiên bỗng sững sờ, nhìn anh vẻ khó tin, thật lâu mới nói: “Liên Cẩn Hành anh dựa vào đâu mà tự tin đến thế? Dựa vào cái gì mà dám cho rằng tôi sẽ động lòng với anh?”

“Chỉ bằng…” Anh hơi nheo mắt lại, trong khe hở hẹp dài kia thỉnh thoảng lại lóe lên ánh lửa nóng rực.

Liên Cẩn Hành đột nhiên cúi người xuống, ghé tai lên ngực cô.

“Anh…” Vy Hiên choáng váng, trừng mắt sững sờ. Hầu như cả khuôn mặt anh đã dựa vào chỗ mềm mại nhất trước ngực cô, hai tay anh giữ sau lưng cô, rút ngắn khoảng cách với cô.

“Tôi nghe được rồi.” Anh nói: “Tim em đập rất nhanh.”

Vy Hiên sực tỉnh, dùng sức đẩy anh ra, hai tay cản anh lại. Anh làm gì thế? Muốn xác nhận xem cô có động lòng không à?

Liên Cẩn Hành cong khóe môi, tràn ngập tự tin nói: “Em sợ tôi.”

Lần này anh nói rất chắc chắn.

“Tôi không có!” Vy Hiên cũng trở nên bướng bỉnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh chằm chằm, hai người giống như đang giằng co, không ai chịu thua.

“Em có.”

“Tôi không có!”

“Em có.”

Liên Cẩn Hành rất ung dung lại còn cười khinh khỉnh, đúng là khó ưa vô cùng.

Vy Hiên hít sâu, nhìn vào con ngươi đen kịt của anh mở miệng lần nữa: “Em không…”

Đột nhiên Liên Cẩn Hành kề môi lên môi cô, phảng phất như dã thú đang ẩn núp trong rừng rậm, chớp đúng thời cơ nhanh chóng xuất kích, càng giống như cướp đoạt, hung hăng nghiền ép đôi môi mềm mại của cô.

Lần này Vy Hiên đúng là vừa sợ vừa gấp, cô giãy dụa, vặn vẹo trước người anh, muốn trốn tránh nụ hôn của anh.

Hơi thở nam tính trên người Liên Cẩn Hành bắt đầu trở nên nguyên thủy, mãnh liệt. Anh tàn phá bờ môi cô, không tiếc để lại dấu cắn lên trên, Vy Hiên bị đau cơ thể không nhịn được run rẩy.