Chương 912
Vẻ mặt Liên Cẩn Hành dịu lại, bàn tay lớn lại sờ đỉnh đầu của cô: “Không tệ, cũng còn biết cảm ơn.”
Phó tổng giám đốc Tề nhìn thấy hai người ‘liếc mắt đưa tình’, ông cười không dứt nói: “Vậy chuyện này cứ quyết định như thế đi.”
Vy Hiên hoàn hồn, gật đầu: “Vâng.”
Liên Cẩn Hành nhìn dáng vẻ bình thản của cô, ánh mắt anh trở nên u ám.
Phó tổng giám đốc Tề cũng không kịp ăn cơm đã phải chạy vội tới sân bay, trước khi đi còn nhiệt tình mời Vy Hiên mấy lần. Ông mời cô nhất định phải đến Singapore với Liên Cẩn Hành để cho người trong nhà yên tâm.
Vy Hiên tiễn phó tổng giám đốc Tề đi xong cô mới khẽ thở phào nhẹ nhõm, hành vi hợp lại lừa gạt bề trên khiến lòng cô thấp thỏm không yên.
“Chuyện quảng cáo, em cứ coi như chưa nghe đi.” Liên Cẩn Hành nói xong thì xoay người đi vào văn phòng.
Vy Hiên ngẩn ra, cũng đi vào theo: “Nhưng mà tôi rất nghiêm túc!”
Anh ngẩng đầu, cười hờ hững: “Em muốn làm minh tinh?”
Vy Hiên trợn tròn mắt: “Anh đừng hiểu sai lòng tốt của người khác, em chỉ là đang nghĩ… Nếu làm vậy có thể giúp được anh thì tại sao lại không làm chứ?”
Người đàn ông ở đối diện đứng phắt dậy, cơ thể cao lớn sừng sững như ngọn núi như muốn ép sát cô, Vy Hiên lập tức im lặng, ngơ ngác nhìn anh.
“Em cứ muốn sớm rũ sạch quan hệ với tôi như thế sao?” Anh nở nụ cười khó hiểu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, khí thế bức người.
Vy Hiên nhìn thấy bóng dáng thu nhỏ của mình trong mắt anh, cảm giác như bị anh giam cầm. Cô bất giác nhìn vào mắt anh, càng nhìn càng lạc lối…
Cô thốt nhiên tỉnh táo lại, cụp mắt quay mặt sang một bên: “Không phải anh nói anh là người làm ăn sao? Tôi chỉ là đang giúp anh tận dụng hết mà thôi.”
Anh chậm rãi mỉm cười nhưng ánh mắt vẫn khóa chặt cô, hơn nửa thân người đã rướn qua mặt bàn, dựa gần cô, hơi thở ấm áp lướt nhẹ qua vành tai cô: “Nhưng mà em đã bỏ qua giá trị lớn nhất của em rồi.”
Anh thấy cô hơi ngạc nhiên, nụ cười trên môi càng đậm hơn.
Cô nghe hiểu được.
“Anh sẽ bảo trợ lý Tần chuẩn bị kỹ hợp đồng.” Anh nói xong thì ngồi xuống, tiến lùi rất thỏa đáng.
“Ồ.”
Toàn thân Vy Hiên rất khó chịu, cô muốn rời đi ngay nhưng anh lại nhìn đồng hồ: “Đợi lát nữa chúng ta cùng đi ăn cơm.”
Cô còn chưa mở miệng từ chối thì Liên Cẩn Hành đã đứng lên, đi về phía cô, một tay nắm chặt tay cô, một tay cầm áo khoác, không nói một lời đi thẳng ra cửa.
“Liên Cẩn Hành!” Vy Hiên muốn tránh ra: “Anh không thấy anh hơi…”
Anh bỗng xoay người, ép cô dựa sát vào vách gỗ, cơ thể dựa đến gần, dồn cô vào trong, ánh mắt bắt đầu thay đổi: “Làm sao?”
Vy Hiên không khỏi trợn trừng mắt, anh đột nhiên dựa gần như thế khiến tim cô đập liên hồi, bất kể là mùi hormone của đàn ông hay là khí thế hung hăng nháy mắt tỏa ra từ trên cơ thể anh tất cả đều khiến cô căng thẳng.
“Anh… ” Cô muốn nói chuyện nhưng đầu lưỡi như líu lại, chỉ có thể ảo não trừng mắt nhìn anh, sau đó giơ chân lên muốn đạp lên chân anh, ép anh lùi về sau.