Chương 894
Tập Lăng Vũ khom eo vẫn giống như khi còn nhỏ, dụi đầu vào vai bà nội: “Đó là con trai bà, bà biết ông ấy cố chấp thế nào mà! Hơn nữa ông ấy tự tin mình là ba, cho dù cháu đưa ra kiến nghị gì đều thích đè đầu cháu, cháu cũng quen rồi, lười phải tìm ông để bị mắng!”
Bà cụ Tập không nói gì nữa, bà biết Tập Chính Hãn không thích đứa con trai này, nếu không phải vì không còn cách nào thì sao có thể chủ động cho con vào công ty?
“Aiz, bà nội, có lẽ bà không biết, bây giờ công ty thật sự loạn rồi!” Tập Lăng Vũ sâu kín nói sau lưng bà: “Hai anh em nhà họ Trình ra vào công ty còn ngang nhiên hơn con. Nhà bên vợ còn muốn tự do hơn, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi. Gắn cái chức danh hư ảo rồi quơ tay múa chân với bất kỳ ai, còn không ai dám động voà. Dù sao họ cũng là họ hàng của phu nhân tổng giám đốc mà!”
“Thật ghê tởm! Từ khi nào công ty thành của nhà chúng rồi?” Bà cụ Tập vừa nhắc đến nhà đó thì tức giận không thôi: “Hừ, cái gì mà phu nhân tổng giám đốc! Nó cũng xứng à?”
“Xứng hay không cũng không phải do bà nói, con trai bà xem trọng là được, cho dù đưa cả công ty nhà họ thì hai bà cháu ta cũng có cách gì đâu?”
Bà cụ Tập đập “bộp” xuống bàn: “Nó dám! Nghĩ đến ban đầu nó muốn mở công ty trong nước, là to không chút do dự bán nhà máy của ông nội con mới góp được cho nó một nửa tài chính! Dựa vào đâu mà lấy tiền của nhà họ Tập chúng ta để nuôi đám người nhàn rỗi đó?” Bà cụ Tập coi thường Trình Tương từ kẻ thứ ba mà đi lên nên ấn tượng với anh em nhà họ Trình cũng không thể tốt được!
Tập Lăng Vũ quay tới phía trước bà, ngồi xổm xuống, ánh mắt kiên định: “Bà nội, đây là lần đầu tiên… lần đầu tiên cháu muốn nghiêm túc làm gì đó.”
Ánh mắt bà cụ Tập nhìn thẳng vào anh ta, trong mắt đứa cháu trai này, bà nhìn ra được vẻ cố chấp bướng bỉnh cùng với sự cấp bách muốn chứng minh bản thân.
Mặc dù vẫn chưa đạt tới cao độ bà mong chờ nhưng thái độ của anh ta bây giờ vẫn khiến bà hài lòng.
Chăm chú nhìn anh ta một lát, bà bình ổn lại cảm xúc, chậm rãi đứng dậy đi tới cửa chính: “Chín giờ sáng mai, cháu đúng giờ có mặt ở công ty cho bà.”
Tập Lăng Vũ mỉm cười, bảo đảm với bóng lưng bà: “Không vấn đề!”
Vy Hiên nằm trên giường, nhìn Bảo Ngọc đi ra đi vào bận rộn thì có chút ngại ngùng: “Bảo Ngọc, cậu mau đi làm đi, mình có thể tự lo được…”
Cô vừa nói đã bị Bảo Ngọc quở trách: “Chỉ có kẻ điên mới nửa đêm chạy tới ban công kéo đàn! Cậu có biết tối qua nhiệt độ giảm xuống không? Đây là chuyện mà người bình thường sẽ làm ư?”
“Được rồi, mình biết sai rồi…”
“Cặp nhiệt độ!”
“Ồ…”
Nhận lấy cặp nhiệt độ, Bảo Ngọc nheo mắt nhìn kỹ: “38 độ 7!”
“Cũng may không sốt cao lắm…”
Bảo Ngọc trừng mắt nhìn cô: “Phụ nữ phải hiểu cách yêu thương bản thân, tương lai cũng đừng trông mong người đàn ông nào sẽ thương xót cậu!”
Vy Hiên nghĩ một lúc rồi nói: “Vũ sẽ làm được.”
“Phạm Vy Hiên, đầu cậu đúng là bị sốt hỏng rồi!” Bảo Ngọc không ngừng lắc đầu, đưa thuốc và nước tới, nhìn cô uống xong rồi lại răn dạy: “Tin vào đàn ông vốn đã đủ đáng sợ rồi, cậu lại còn tin một người nhỏ hơn cậu vài tuổi? Đừng trách mình chưa nhắc nhở cậu, cậu đang lãng phí thanh xuân để lớn lên cùng cậu nhóc! Đợi đến khi cậu nhỏ hiểu ra mình thật sự muốn gì thì cũng không còn liên quan tới cậu nữa!”
Vy Hiên mỉm cười đưa cốc nước qua: “Cậu đúng là vẫn luốn có thành kiến với Vũ.”
“Đúng thế! Mình thừa nhận!” Bảo Ngọc hào phóng nói: “Cậu nhóc trước đây đối xử với cậu thế nào cũng không phải mình chưa nhìn thấy, dựa vào đâu mà phải thích cậu ta!”
“Khi đó Vũ chỉ là đứa trẻ…”