Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 868




Chương 868

Anh lấy một đôi giày cao gót màu da ra, lập tức ngồi xổm xuống, muốn đi lên chân của cô, Vy Hiên cứng đờ người, muốn lùi về phía sau: “Không cần, tôi tự làm được…”

Anh lại nắm chặt mắt cá chân của cô, thấp giọng nói: “Thả lỏng.” Nói xong thì xỏ giày vào chân cô, Vy Hiên vội vàng chống tay lên vai anh, khuôn mặt nóng bừng, dời mắt sang chỗ khác.

Đứng dậy, anh lùi về phía sau, liếc nhìn từ trên xuống dưới một lượt. Lễ phục màu đen phối hợp với giày cao gót màu da, vô cùng thanh nhã, lộ ra toàn bộ vẻ đẹp trong độ tuổi này của cô.

“Không tệ lắm.” Anh nói, coi như là khen ngợi.

Ném một chiếc khăn choàng màu trắng cho cô: “Đi thôi.”

Rời khỏi phòng, hai người một trước một sau tiến vào thang máy, Vy Hiên giương mắt nhìn anh đứng trước mình, bầu không khí vẫn thoang thoảng mùi bạc hà thơm ngát, hương thơm rất yên bình rất tươi mát, phù hợp với buổi sáng sớm thế này.

Ra khỏi thang máy anh dừng lại chờ cô đi ra, sau đó rất tự nhiên khoác tay cô. Dù cảm thấy được vẻ cứng ngắc của cô, cũng không hề buông tay.

Vy Hiên cúi đầu quan sát, lại hơi cau mày.

Không thể phủ nhận, cánh tay này rất ấm áp, khiến cô từ từ quên mất phòng bị.

Liên Cẩn Hành dẫn cô đến một bữa tiệc, đều là những người làm ăn, cô nghe không hiểu câu chuyện của bọn họ.

Khi rảnh rỗi, anh cúi đầu nói: “Chỉ lo ăn của em.”

Không biết thế nào đề tài lại chuyển lên trên người Vy Hiên: “Nghe nói tổng giám đốc Liên đính hôn rồi.”

Liên Cẩn Hành ‘ừ’ một tiếng, giơ tay tùy ý vỗ vỗ vào mu bàn tay Vy Hiên: “Đây là vị hôn thê của tôi.”

Có người trêu ghẹo: “Ôi, còn tưởng là thư ký đấy! Lúc ấy tôi còn buồn bực, tại sao lại có thể có thư ký xinh đẹp như vậy chứ?”

Vy Hiên mỉm cười, mấy ngày trôi qua, cô cũng sắp miễn dịch với những lời nói như vậy xuất hiện xung quanh mình rồi. Cô phối hợp tốt với Liên Cẩn Hành, chỉ là vì làm tròn nghĩa vụ của vị hôn thê.

Bữa tiệc kết thúc, Liên Cẩn Hành khéo léo từ chối lời mời của đối phương, trở về khách sạn với Vy Hiên.

“Thay quần áo thoải mái chút, dẫn em ra ngoài đi dạo.” Vừa nói xong, anh đã cởi âu phục, rồi lại muốn cởi cúc áo sơ mi.

Vy Hiên nhìn anh chằm chằm: “Tổng giám đốc Liên, chúng ta vẫn ở cùng một chỗ đấy!”

Anh ngước mắt, đáy mắt tỏ vẻ hiểu rõ: “Tôi không ngại cho em ngắm nhìn cơ thể của tôi.”

“Nhưng tôi ngại.” Vy Hiên thất bại: “Được rồi, tôi đi đến phòng khách.” Quay đầu muốn ra phòng khách, lại bị người kéo trở về.

Cô lườm anh: “Gì vậy?”

“Sao phải phiền toái như vậy? Cùng lắm thì cô làm trước, tôi nhắm mắt lại là được.”

Vy Hiên gượng cười: “Không cần phải khiến bản thân oan ức như vậy.”

Anh cũng không để ý áo sơ mi đã bung ra của mình, lộ ra dáng người rắn rỏi, nhếch mày kiêu ngạo nói: “Tôi thích.”

“…”

Thấy cô đứng đó không nhúc nhích, anh dứt khoát hào phóng nói: “Vậy tôi trước.”

Vy Hiên còn chưa kịp đưa ra câu trả lời, anh đã cởi quần…

Cô vô cùng xấu hổ, hoảng hốt xoay người: “Liên Cẩn Hành! Anh… anh cố ý phải không!”

“Cũng đâu phải chưa từng thấy.” Anh nói lời này không to, nhưng Vy Hiên lại nghe thấy rõ ràng, đỏ ửng trên khuôn mặt lan đến tận mang tai.