Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 864




Chương 864

Ông nói: “Còn chưa có tên.”

Vy Hiên kinh ngạc không thôi: “Vậy đó là… ca khúc ông tự sáng tác sao?”

Ông cười gật gật đầu.

Vy Hiên như một học sinh tiểu học, đi đến trước mặt ông, khuôn mặt kích động, ngưỡng mộ: “Tôi rất thích! Rất hay!”

Ông thấy trong mắt cô có một sự cuồng nhiệt quen thuộc, là một sự điên cuồng chấp nhất vượt qua thời gian. Ông hào phóng giơ đàn về hướng trước: “Cô gái, cô cũng chơi một bài tặng ta đi.”

Vy Hiên kinh ngạc lui ra phía sau một bước: “Ông làm sao biết tôi…”

Ông nháy mắt với cô mấy cái, dùng ngón tay đưa một vòng trên mặt: “Đều viết lên mặt cả rồi.”

Vy Hiên lập tức thẹn thùng xua tay: “Tôi không chơi được đâu, trình độ của tôi rất dở…”

Ông dứt khoát đặt cung vĩ đàn vào tay cô, rồi đưa đàn cho cô. Anh thì ngồi xuống đối diện, mỉm cười: “Cô gái yêu quý, cô có thể bắt đầu rồi.”

Lúc này, chỗ ngồi cạnh ông cũng có người.

Liên Cẩn Hành cũng nhìn Vy Hiên: “Tôi cũng rất mong chờ đấy.”

Vy Hiên đứng đó, tim đập nhanh, cô cũng suýt quên mình được người khác nghiêm túc ngóng nhìn như vậy là chuyện xảy ra từ khi nào. Vậy nên, việc họ mong chờ như vậy ngược lại lại làm cô càng căng thẳng hơn!

Cô nhớ tới cuộc thi đó, nhớ tới ba, nhớ tới sự thất bại của cô…

Tay phải cầm cung vĩ đàn bắt đầu run rẩy lên, tiếp đó, chậm rãi buông xuống.

Cô lắc đầu, vẫn không được.

Liên Cẩn Hành nhíu mày, anh muốn nhìn thấy Vy Hiên với ánh mắt tràn đầy hy vọng vừa rồi, chứ không một Vy Hiên rụt rè chui trong chiếc vỏ bọc của mình.

“ Ha ha…” Ông chú người nước ngoài lúc này lại cười ra tiếng. Tiếng nói trầm khàn có sức hút cho người khác một cảm giác an toàn. Giọng điệu thương hại ông nói: “Cô gái đáng thương, cô thà tin vào nỗi sợ hãi trong lòng là thật, cũng không tin rằng âm nhạc có thể giúp cô lãng quên.”

Vy Hiên trong lòng đột nhiên run lên, kinh ngạc ngẩng đầu.

“Cô gái, mặc dù tôi không biết chuyện gì xảy ra với cô, nhưng cô không nên bị vận mệnh đánh bại.” Ông đưa tay ra hiệu: “Tấu vang đàn của cô đi.”

Vy Hiên chậm rãi nhắm mắt lại.

Đặt cung vĩ lên dây đàn, nghe tiếng gió ngoài sân bay, cô tấu vang nốt nhạc đầu tiên…

Người đàn ông nước ngoài vốn đang mỉm cười, dần dần trở nên kinh ngạc, nhìn cô gái trước mắt, cơ thể ông bắt đầu hướng về phía trước, đôi mắt rủ xuống, nghiêm túc nghe.

Cô kéo tấu rõ ràng là khúc nhạc vừa rồi của ông.

Liên Cẩn Hành nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Nét mặt của cô điềm tĩnh bình yên, quên đi tất cả, chỉ có đàn Cello.

Khúc nhạc uyển chuyển từ từ vang khắp sân bay. Vy Hiên vẫn luôn chìm đắm trong khúc nhạc của mình. Cô đang tự mình thay đổi, từ lúc ban đầu còn lo lắng, căng thẳng cho đến cuối cùng trở nên thoải mái, thư giãn.

Khúc nhạc thu hút được rất nhiều người. Khi cô mở mắt, tiếng vỗ tay vang lên từ xung quanh.

Vy Hiên giật mình kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ. Lúc này cô mới phát hiện, chẳng biết từ khi nào, xung quanh cô đã có rất nhiều những vị khách du lịch, có người thậm chí còn cầm điện thoại ghi lại video. Vy Hiên đỏ mặt, vội vàng đem đàn trả cho người đàn ông, chân thành xin lỗi: “Thật xin lỗi, tôi không kìm được lòng kéo tấu khúc nhạc của ông.”