Chương 862
“Thật sao?!” Tiểu Tần ngạc nhiên, tưởng tượng không nổi Giám đốc Liên lại có tay nghề giỏi như vậy!
Cậu ta nhìn trộm Liên Cẩn Hành, đến dáng vẻ cứng nhắc cầm kéo cắt tóc cho một người phụ nữ của anh… Rùng mình.
“ Hành lý trên tầng, mang thẳng tới sân bay, sau đó cậu có thể biến rồi.” Liên Cẩn Hành không khách khí đuổi khách.
Tiểu Tần lại làm sai ý sếp, lập tức ngoan ngoãn lên tầng, xách xuống một vali hành lý, hướng về phía Vy Hiên đang bưng nước ra lên tiếng chào: “Cô Phạm, tôi đi trước đây, chúng ta chút nữa gặp lại.”
Vy Hiên không hiểu rõ lắm ” Đợi chút nữa gặp ” là có ý gì, muốn hỏi Liên Cẩn Hành nhưng lại cảm thấy không cần thiết.
Sau khi Tiểu Tần rời đi, Liên Cẩn Hành xem giờ, nói: “Có lẽ nên đi rồi.”
Vì đã đồng ý đi xã giao cùng anh, Vy Hiên rất hợp tác. Nhưng sau khi lên xe lại phát hiện, con đường anh đang lái đi càng ngày càng quen thuộc, cô hỏi: “ Đây là đang đi đâu vậy?”
“ Nhà của cô.”
“Gần nhà tôi có nhà hàng như thế sao? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Không phải đi nhà hàng.” Rất nhanh anh dừng xe lại, vị trí vừa đúng là cửa khu chung cư, quay đầu nhìn cô: “Lên lầu dọn một chút hành lý đơn giản, mang theo hộ chiếu.”
Vy Hiên lần này kịp phản ứng lại: “Đừng nói với tôi là mang hộ chiếu vì muốn đi nước ngoài.”
“Không thì để làm gì?” Anh liếc nhìn cô, ánh mắt sâu xa: “Khách sạn thì chỉ cần chứng minh thư là đủ rồi.”
“…” Vy Hiên khẽ nhếch miệng, có chút khó chịu: “Anh không nói là đi nước ngoài để xã giao!”
“Cô không có hỏi.”
“Giám đốc Liên, người bình thường cũng sẽ không nghĩ ra là sẽ đi nước ngoài đâu?” Vy Hiên bị suy nghĩ logic của anh làm cho bực mình, dựa vào ghế, khoá cửa xe: “Tôi không lên. Tôi cũng không có hộ chiếu.”
Liên Cẩn Hành gật đầu, lập tức muốn gọi điện thoại. Vy Hiên có dự cảm xấu: “Anh định làm gì?”
“ Tìm người xử lý khẩn cấp hộ chiếu, lấy luôn trong ngày.”
“ Không cần nữa!” Vy Hiên tranh thủ ngăn lại.
Anh nhìn cô: “Vậy là, em có hộ chiếu?”
Vy Hiên hít một hơi sâu: “Quan trọng không phải là tôi có hộ chiếu hay không, mà là tại sao tôi lại phải ra nước ngoài với anh?”
Liên Cẩn Hành nhìn cô, bỗng nhiên bĩu môi nói: “Bởi vì cô cần thời gian lấy lại bình tĩnh, cần tìm cớ trốn tránh. Tôi chẳng qua là cho cô mượn cơ hội này mà thôi.”
Vy Hiên cứng họng, biểu cảm có chút thay đổi, lông mày cau lại, nhưng không nói lại.
“Xin lỗi, tôi vẫn không thể…”
“Vậy được, anh ngồi đây với em, đến khi em thực hiện lời hứa của mình.”
Vy Hiên ngước mắt, ánh mắt đầy kinh ngạc, “Liên Cẩn Hành, anh như vậy là đang uy hiếp tôi sao?”
Anh nói bằng giọng điệu đương nhiên: “Tôi làm vẫn không đủ rõ ràng sao?”
Cô khẽ cắn môi, nhẫn tâm đẩy cửa bước xuống: “Anh muốn ở đây đợi thì cứ đợi đi! Dù sao, tôi cũng sẽ không đi! Còn nữa, việc kinh doanh của anh mà bị ảnh hưởng thì cũng không liên quan gì đến tôi, tôi không có tiền bồi thường anh đâu.”
Cô đi vào trong, chân bước rất nhanh, đảo mắt rồi đi vào trong khu chung cư, khuất ánh nhìn sau cổng.
Liên Cẩn Hành vẫn ngồi trên xe, hững hờ giơ tay lên xem thời gian.
Thời gian như dừng lại, chỉ còn tiếng kim đồng hồ tí tách.