Chương 861
Anh tiếp tục ở bên ngoài nghe điện thoại, gọi điện thoại, nhận gửi mail trên máy tính. Cô bận bịu trong phòng bếp. Thỉnh thoảng, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cô, rồi lại đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết thật đẹp, mặt trời lơ lửng vắt vẻo trên bầu trời trong xanh.
Mùi khô, sự mục nát của bùn đất, báo hiệu một mầm sống mới, chỉ còn đợi đến xuân.
Bữa cơm trưa rất đơn giản, ba món ăn một món canh. Các món ăn chưa biết là ngon như thế nào, nhưng mùi thơm thì làm cho con người ta mê muội.
Vy Hiên ngồi xuống, mắt còn hơi đỏ, vết thương trên trán bị phần mái tóc che đi.
Anh ngẩng đầu, tròng mắt giống hai viên thủy tinh màu đen, đen lấp lánh, anh nói: “Vừa rồi, điện thoại của cô cứ reo lên không ngừng.”
Đến mức làm anh cảm thấy có chút phiền phức.
“Ồ.” Cô vội vàng đứng dậy, đi về phía bàn, lấy điện thoại từ trong túi ra.
Nhìn cuộc gọi nhỡ trên màn hình, tất cả đều do một người gọi tới. Ngón tay vuốt vuốt màn hình. Cuối cùng lúc cô chuẩn bị đặt điện thoại xuống, tiếng chuông lại vang lên.
Người đàn ông phía sau đang cúi đầu ăn cơm, đũa thỉnh thoảng đụng phải chén đĩa, phát ra âm thanh nhỏ.
Vy Hiên nắm chặt điện thoại, đi ra phía cửa kính, đứng trước vườn hoa, nghe điện thoại.
“Vy Hiên?” Giọng của anh, có vẻ nôn nóng.
“Ừm.” Vy Hiên ngồi xổm xuống, nhìn qua bể cá bên chân, vốn là con cá sẽ bị hầm trong nồi, vậy mà giờ phút này lại thảnh thơi bơi lội.
Không ai đoán trước được số mệnh, ngay lúc này, mãi mãi không biết, một giây sau sẽ là kỳ tích, hay là hủy diệt.
“Chuyện của người phụ nữ kia, tôi không nhớ nữa rồi.” Anh nói, có chút buồn bực.
Con cá bơi lội rất thoải mái, khi thì chìm xuống đáy bể, khi thì bơi lên, giống chơi đùa cùng ai đó. Vy Hiên ngắm nhìn ngẩn người một hồi, ngón tay vô thức nghịch mặt nước.
“Cô đang nghe sao?”
Nước có chút mát, ngón tay nhanh chóng rụt về.
“A Vũ.” Cô đột nhiên lên tiếng, ngước đầu, nhìn ra xa, trời xanh, mây trắng, gió nhẹ, nhưng trong lòng lại thấy hoang vắng.
“Anh không phải giải thích gì với tôi hết.” Cô nói: “Sự tình xảy ra là do anh, anh phải chịu trách nhiệm giải quyết… Muốn như thế nào, nói kết quả cho tôi là được.”
Cô cúp điện thoại.
Đứng dậy, cô quay đầu đi vào, ngồi trước bàn ăn, cầm đũa bưng bát, nếm thử tài nghệ của mình, nhíu mày.
Quả nhiên, như Liên Cẩn Hành đã nói, không quá tốt.
Cuộc điện thoại vừa rồi, Liên Cẩn Hành không hỏi một câu, ăn cơm xong, hai người bận việc của mình.
Bên ngoài tiếng xe vang lên, tiểu Tần từ trong xe bước ra. Nhìn thấy Vy Hiên sau lưng Liên Cẩn Hành, lập tức tủm tỉm chào hỏi: “Cô Phạm, thì ra cô ở đây à! Chẳng trách Giám đốc Liên cả sáng nay không tới công ty!”
Vy Hiên cười cười, nhìn Liên Cẩn Hành một chút, có vẻ như, ân tình càng nợ càng nhiều.
Liên Cẩn Hành lặng lẽ nhìn lướt qua cậu ta: “Chỉ có cậu là nhiều lời.”
Tiểu Tần lập tức im lặng, nhưng lại không nhịn được nói: “Cô Phạm đổi kiểu tóc rồi sao? Xinh thật đấy!”
“Đúng vậy, là Giám đốc Liên cắt đó.” Vy Hiên nói.