Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 860




Chương 860

Khóe miệng anh hơi cong lên ở phía cô không nhìn thấy được: “Không để cho cô phát hiện thêm chút ưu điểm sao được.”

Mặc dù anh luôn xem thường nhất chính là gương mặt này.

Trở lại căn hộ, cô đi thẳng vào phòng bếp. Liên Cẩn Hành nhìn điện thoại, lại có hơn mười thông cuộc gọi nhỡ không ngoài dự đoán.

Vy Hiên nhìn chằm chằm vào con cá ở trong bồn rửa. Nó giãy lên rất kinh, lắc đầu quẫy đuôi, rất muốn nhảy ra khỏi đó.

Cô cầm dao, tay run rẩy.

Cô không phải là người theo chủ nghĩa ăn chay, còn là người vô thần, nhưng muốn cô tự tay chấm dứt một mạng sống như thế, cô phát hiện ra mình làm không được. Giống như rất nhiều người che mắt mũi miệng tai, hoảng sợ tránh né tội ác, nhưng mượn cớ vì sống sót mà gây ra tội ác vậy, chỉ là không hy vọng hai tay dính đầy máu kia là của mình.

Có lẽ là con dao trong tay cô làm hoảng sợ, con cá ra sức đập đuôi, từ một bên trong bồn rửa lật sang bên kia.

Nghe được tiếng động bên này, Liên Cẩn Hành bước vào, trên tai còn đeo tai nghe Bluetooth.

Anh đi vào mới phát hiện ra, Vy Hiên ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu gối, mặt vùi trong cánh tay.

Con cá còn đang giãy giụa, lật người.

Anh tháo xuống tai nghe xuống và ném qua một bên, đi tới rồi ngồi xổm xuống: “Sao vậy?”

Vy Hiên ngẩng đầu, trên mặt đều là nước mắt, mắt cũng đỏ hoe: “Tôi làm không được… Thật sự làm không được…”

Cô cho rằng cô làm được, kết quả còn xa mới có thể không gì không làm được như mình nói!

Liên Cẩn Hành chăm chú nhìn cô một lúc, hai cánh tay mạnh mẽ đỡ cô đậy, giọng nói trầm ổn khiến người ta cảm giác bình tĩnh: “Chờ tôi ở đây.”

Anh nói xong xoay người đi ra ngoài.

Không lâu lắm, anh bước vào, trong tay mang theo một chậu cá đã rửa sạch. Anh vừa mượn bên nhà hàng xóm tới, loại này được dính thủ công, bốn cạnh vuông vắn, nhìn lại chắc chắn dùng bền.

Anh đi hứng hai phần ba chậu cá, sau đó xắn tay áo lên, đưa tay cầm con cá ra và thả vào trong chậu.

Con cá thấy nước thì lập tức vui vẻ.

Lúc này, anh quay đầu nhìn cô: “Không phải chỉ có một cách để giải quyết vấn đề, nhưng cô nhất định phải chọn cách làm cho mình thoải mái nhất, bởi vì không ai có thể cảm nhận thay cô cả.”

Vy Hiên nhìn rồi đột nhiên lại cười, cười đến chảy nước mắt.

Cô cúi đầu nói: “Cẩn Hành… Anh làm gì lại tốt như vậy chứ?”

Anh càng tốt, cô lại càng bất lực.

Lần đầu tiên, cô chủ động gọi tên anh. Liên Cẩn Hành quay người, đôi mắt hơi khép chậm rãi mở ra, lại chỉ thấy được sự cảm kích từ cô.

Không có gì khác.

Liên Cẩn Hành hạ lông mày, hiểu rất rõ người trong lòng cô là ai, vị trí của người đó không ai có thể thay đổi. Không có người đó trái tim cô chẳng khác nào đã bị lấy đi.

Anh cũng gật đầu: “Đúng vậy, tại sao tôi phải quan tâm cô nhiều thế làm gì?”

Vy Hiên còn đang cười, giọng nói nghẹn ngào: “Xem ra, chút nữa chỉ có thể xào mấy món chay rồi.”

“Không sao, tôi không kén ăn.” Liên Cẩn Hành đem bể cá ra ngoài, dọn chỗ cho cô.