Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 849




Chương 849

Ông nói xong cắn răng phối hợp, chỉ dùng một tay khác cố gắng bế cậu bé lên.

Phía trên đã sớm có người chuẩn bị sẵn sàng, vội vàng đón lấy đứa trẻ, cứu được nó thành công!

Đám người đứng xem ở dưới tầng vỗ tay hoan hô.

Cậu bé co người trong lòng người khác, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người dưới chân vẫn treo người giữa không trung, đôi mắt tối đen như mực dần dần thay đổi. Sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.

Lại vào ngày này, cậu bé còn chưa đủ kiên cường đã mất đi một thứ quan trọng khác trong cuộc đời.

Nhìn đứa trẻ được cứu, trên gương mặt cứng đờ của người đàn ông dần dần lộ ra nụ cười vui mừng.

Nhân viên cứu hỏa trước sau vẫn kéo ông dường như cảm giác được điều gì, lúc này đã chẳng còn sức lực để nói chuyện, chỉ có thể cố nhịn đau, không ngừng lắc đầu.

***

Người đàn ông mang theo nụ cười cuối cùng, bỗng nhiên buông lỏng tay ra.

Nhân viên cứu hỏa trẻ tuổi trơ mắt nhìn tay ông tuột dần, cho đến khi rời khỏi đầu ngón tay của mình…

Cảnh tượng như vậy đã trở thành cấm kỵ của Vy Hiên, cũng là ác mộng của anh ta.

Tập Lăng Vũ chậm rãi ép xuống nỗi đau trong lồng ngực, hai mắt trợn tròn nhìn thẳng vào Tập Chính Hãn. Khi anh ta không chút thương tiếc nói ra chuyện này, vẻ mặt người kia trước sau vẫn không ngừng thay đổi.

“Con đang nói xấu ba à! Con đừng quên, ba là ba của con! Là ba đã nuôi con lớn đến bây giờ!”

“Ha ha…” Anh ta cười khẽ với vẻ giễu cợt và ngẩng đầu lên, ánh mắt hoàn toàn không có chút hơi ấm nào nhìn chằm chằm vào ông ta: “Nhưng ông cũng là người hại chết mẹ tôi.”

Tập Lăng Vũ không hề hận Phạm Nghê, đó cũng là một người đàn ông đáng thương, bởi vì tin nhầm người mà thậm chí phải bồi thường cả tính mạng của mình vào đó.

Nhưng anh ta hận Tập Chính Hãn, hận từ nhỏ. Chính là người đàn ông ích kỷ này đã hại mẹ, hại Vy Hiên, hại anh ta, hại tất cả mọi người!

Tập Chính Hãn xấu hổ quá thành giận: “Con còn nói nữa, có tin ba đánh chết con không!”

Trình Tương cũng ở bên cạnh phụ họa: “Lăng Vũ, con nói vậy là có ý gì hả? Con giúp người ngoài mà nói ba của con sao?”

“Bà câm miệng!”Tập Lăng Vũ quay sang căm tức nhìn bà ta, đôi mắt đỏ ngầu. Trình Tương sợ đến mức chân nhũn ra, lập tức trốn đến phía sau Tập Chính Hãn: “Chính Hãn… xem ra cái nhà này không chứa được em rồi…”

“Nó còn có thể làm phản được sao? Hừ, bây giờ cánh con cứng rồi đúng không? Tốt lắm, vậy mày cút ra khỏi nhà này, cút ra khỏi công ty cho tao! Tôi thật ra muốn xem thử không có ba, nó còn có thể làm được gì!”

Tập Lăng Vũ chỉ phát ra tiếng cười khà khà đáng sợ, đôi mắt chậm rãi nheo lại nhìn đối phương như nhìn một thằng hề, tranh trước sợ sau lòe thiên hạ.

“Tập Chính Hãn.” Anh ta lên tiếng, gọi thẳng tên của ông ta.

Tập Chính Hãn trợn tròn mắt, muốn mắng chửi nhưng không biết sao vậy lại thật sự bị vẻ lạnh lùng trong đáy mắt anh ta làm cho nghẹn họng, tức đến mức toàn thân run rẩy, đứng ở con trai trước mặt mà không phát ra được tiếng nào.

“Nhớ kỹ lời ông đã nói hôm nay.”

“Con… ”

Một chớp mắt này, Tập Chính Hãn hiểu rõ người con trai này không sợ ông ta, thậm chí không để ông ta vào trong mắt. Ông ta tiếp tục cứng rắn nữa thì chỉ làm cho mình càng nhiều khó xử! Vì vậy, ông ta dời đi lửa đạn, trực tiếp ép Vy Hiên.