Tái Sinh Lần Nữa Để Yêu Anh

Chương 837




837

Anh tức giận, siết chặt nắm tay, bước ra khỏi bóng tối, đến trước mặt cô. Chiều cao của anh tạo cảm giác đầy áp lực, ánh mắt anh gắt gao nhìn chằm chằm vào cô: “Tại sao? Là do anh ta tặng?”

Vy Hiên ôm chặt cây đàn, ngẩng đầu lên nhìn anh:“Điều cậu quan tâm chỉ là do ai tặng. Mà tôi, quan tâm là cây đàn, đối với những người thích cello mà nói, họ có thể bỏ hết mặt mũi, khát vọng có được một cây đàn của chính mình.”

“Không cần biết nó là cái chết tiệt gì!” Tập Lăng Vũ cuối cùng cũng tức giận, một tay giữ lấy Vy Hiên, một tay muốn cướp lấy cây đàn:“Chỉ cần là đồ của tên khốn kia tặng! Cô không được nhận! Đưa cho tôi!”

Vy Hiên càng ôm chặt hơn, ánh mắt đầy thất vọng và chất vấn, cô nhìn vào anh chằm chằm không hề chớp mắt.

Không nói một lời, như đang phán xét.

Gằn từng tiếng, cô nói: “Lăng Vũ, cậu có từng nghĩ, thứ tôi thật sự muốn là gì không?”

Có phải chỉ là cây đàn cello này thôi không?

Tập Lăng Vũ đè lại tay cô, đột nhiên chấn động, nhìn cô, trong nháy mắt xuất hiện một tia lo sợ không yên.

Vy Hiên vẫn ôm chặt lấy cây đàn, cứ như vậy nhìn anh: “Thứ duy nhất tôi thích, lặng lẽ đặt ở đáy lòng, cậu có biết là gì không?” Không đợi anh trả lời, cô lắc đầu cười: “Không! Cậu không biết gì cả.”

Vy Hiên lùi lại phía sau, thoát khỏi cánh tay đang giữ cô, đặt hộp đàn trên lưng quay trở về.

Tập Lăng Vũ vẫn đứng nguyên tại chỗ, đầu cúi thấp xuống, lỗ hổng trong trái tim anh dần dần vỡ vụn, đem tất cả những nỗi sợ hãi chất đống, tích lũy từ lâu không ngừng giải phóng ra.

Cảm giác đó, giống như lại bị vứt bỏ lần nữa.

Mang hộp đàn trở về nhà, Vy Hiên cẩn thận đem nó đặt vào góc tường. Cởi áo khoác ra, cô đi thẳng vào trong ổ chăn ấm áp của mình, nhưng không thể ngủ được. Cô mở mắt và nhìn về hướng cửa sổ.

Anh đi rồi?

Cô từ chối yêu cầu của anh, anh cũng tức giận như thế, cho nên, hẳn là đi rồi đi.

Kéo chăn qua đầu, cô ép chính mình phải đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, tiếng cello du dương vang lên bên tai.

Vy Hiên cho rằng bản thân sẽ mất ngủ, kết quả cô lại ngủ rất ngon.

Bình minh, một cảm giác quen thuộc của cái lạnh chậm dãi hòa nhập.

Vy Hiên dậy từ rất sớm, chuẩn bị bữa sáng, gọi Bảo Ngọc vài lần nhưng cô ấy đều không chịu thức dậy. Đặt bữa sáng đặt trên bàn, để lại một tờ ghi chú, cô ra khỏi nhà.

Tháng mười hai, sắp đến đông chí, thời tiết vô cùng lạnh.

Vy Hiên đi ra khỏi cổng khu phố, muốn băng qua đường, nhưng lại nhìn thấy người đang ngồi ở cổng.

Anh cuộn mình dựa vào tường, đầu vùi thấp đến mức không thể nhìn rõ khuôn mặt.

“Lăng Vũ!” Vy Hiên bước nhanh đến, nơi tay cô chạm vào như một tảng băng, lạnh như gai đâm.

Nghe được tiếng của cô, Tập Lăng Vũ mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu, lúc nhìn thấy cô, lập tức vươn tay bắt lấy cánh tay của cô, đôi môi tím tái, ngập ngừng nói: “Tôi…. Tôi sẽ không bao giờ…. chọc giận cô nữa.”

Vy Hiên nhìn anh, dù tim có cứng rắn đến mức nào, nhưng nhìn anh như vậy cũng sẽ thay đổi. Ngồi xổm xuống, giữ lấy khuôn mặt đã lạnh ngắt của anh bằng hai tay: “Cậu ngồi đây cả đêm, chỉ để nói với tôi điều này?”

Anh chậm rãi gật đầu.

Vy Hiên vừa tức giận lại vừa đau lòng, “Cậu là đứa ngốc sao? Lạnh như vậy, chết cóng thì sao? Tại sao không đi lên trên?”